Người Yêu Bị Nguyền Rủa

Chương 22




Sau khi được Long Đan Thanh cẩn thận chiếu cố, Lãnh DIễm lại hồi phục như cũ, rất nhanh có thể xuống giường đi lại.

Hôm này, nàng nhân lúc Long Đan Thanh không có ở đây mà chuồn êm ra ngoài hít thở không khí, khi đi qua một gian phòng, nàng nghe được thành âm của Long Đan Thanh.

Xuất phát từ tò mò, nàng đứng ở cạnh cửa, xuyên thấu qua khe cửa nghe lén thanh âm tranh chấp bên trong.

“ Quốc vương, người không thể lại che chở yêu nữ kia! Đường quốc đã hạ chiến thư, nói nếu chúng ta không giao yêu nữ kia ra, bọ họ sẽ suất binh đánh tới!”

“Quan Ngữ, ta không thể vì mê tin mà mà giao thê nhi(vợ con) ra được.Vì sao các ngươi không nhìn ra nàng chỉ là một nữ tử bình thường? Nàng bị người ta khi dễ bị thương, cũng không dùng cái các ngươi gọi là chú ngữ để hại chết bất cứ kẻ nào! Nàng vô tội, vì sao các ngươi không vứt bỏ thành kiến mê tín kia đi, thật sự đi tìm hiểu nàng, hiểu rõ nàng là người như thế nào? Nàng không hề tà ác như các người đã tưởng tượng, nàng chỉ bị những nhóm người không biết, mê tín gây tổn thương! Khi nàng mất đi mẫu thân, mất đi tỷ tỷ, các ngươi còn không buông tha nàng, bức nàng đến đường cùng?! Hơn nữa các ngươi cũng không nhìn đến người thừa kế trong bụng nàng….. Các ngươi muốn tạo phản sao?” Long Đan Thanh cũng không dấu phẫn nộ của mình, tức giận thịnh nộ.

Mọi người rơi vào một mảnh trầm mặc, không khí trầm trọng tựa hồ sắp đông lại.

Lãnh DIễm vô lực dựa vào tường, trong đầu trống rỗng.

Sự săn sóc của Long Đan thanh làm nàng rất cảm động, rất vui mừng. Nàng không nghĩ tới, hắn vì nàng,mà phải chịu áp lực lớn như vậy….

Nàng nhắm hai mắt lại, cảm thấy đau khổ đang trào dâng trong lồng ngực, nàng cũng sắp không thể thở nổi----

Nàng thật là một nữ nhân mang điềm xấu! Đều là nàng làm liên lụy đến hắn…..

Trong phòng có người mở miệng nói “ Quốc vương, nhân dân đối với việc thiên vị của người cực kỳ bất mãn, thậm chí tính mưu đồ làm phản. Nếu người không cho mọi người đáp án vừa ý, chỉ sợ khó giữ được vương vị!”

Cái gì? Khó giữ được vương vị? Lòng Lãnh Diễm nhảy loạn một phen. Tại sao có thể như vậy?!

Trải qua trận dài trầm mặc, Long Đan Thanh mới trậm rãi mở miệng “ Ta không hề quyến luyến vị trí quốc vương này, vị trí này vốn thuộc về Vương huynh….Nếu các ngươi chọn được người thích hợp, ta liền chủ động thoái vị, mang Lãnh Diễm đến nơi không ai biết sống qua nửa đời sau!”

Quyết định của hắn làm mọi người hoảng sợ.

“Quốc vương, người ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện hồ đồ cần giai nhân không cần giang sơn a!” Chúng đại thần rối rít khuyên nhủ.

“Chớ nói, lòng ta đã quyết” 

Lãnh Diễm bị câu “ Lòng ta đã quyết” làm rung động thật sâu. nàng không biết mình trở về phòng như thế nào, tâm tư hỗn độn của nàng dần thay đôi, không biết nên làm sao cho phải….

Dần dần nàng tỉnh táo lại, khôi phục suy nghĩ, nàng hiểu mình nên làm như thế nào rồi.

Chỉ có rời khỏi hắn, hắn mới không vì nàng mà buông tha tất cả…

******************************

Ban đêm, Lãnh Diễm mặc một bộ y phục màu trắng, đem dung nhan xinh đẹp của mình dấu vào áo choàng, cố gắng tránh thoát thị vệ trong cung, nhanh chóng đi về hướng cửa cung.

Khi nàng đi tới cửa cung, đang phiền não xem nên đi ra ngoài như thế nào thì đúng lúc trong cung có một nhóm người làm công được đưa ra ngoài, nàng liền xen lẫn vào đó, ra khỏi hoàng cung.

Nàng đi thẳng, cho đến khi xác định không có người đuổi theo, mới dám thanh tĩnh lại.

Nhưng tâm tình nàng vừa mới nới lỏng, nhớ thương lại chiếm cứ trong đầu nàng.

Thật xin lỗi, vì yêu…. Chàng, ta phải làm ra quyết định này. Cho dù sẽ bị nỗi khổ tương tư làm tổn thương, ta tuyệt đối không hối hận.