Người Yêu Cũ Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi

Chương 60: Lấy Mẫu Tóc






1 tuần sau cuộc phẫu thuật cấy ghép tuỷ xương, Tịnh Nhu được Sở Hạo Dương ở bên cạnh ân cần chăm sóc cho nên hồi phục rất nhanh, không hề để lại biến chứng gì cả.

Và ngày hôm nay chính là ngày cô được xuất viện.

Tịnh Nhu sắp xếp đồ đạc vào trong túi sách, cô quay sang đưa túi cho Sở Hạo Dương nói.
“Hạo Dương, anh cứ ra xe trước đi.

Em đi gặp bà Diệp một lúc đã”
“Mau quay lại nhé”
Tịnh Nhu gật đầu nhẹ, rướn người lên đặt một nụ hôn lên má anh để anh yên tâm hơn.

Sau đó cô đi đến phòng của Diệp Tuệ.

Đứng trước cửa phòng, Tịnh Nhu khá hồi hộp, nhưng cô vẫn quyết định gõ cửa.

Diệp Tuệ đang đọc dở cuốn sách, nghe thấy tiếng gõ cửa liền ngẩng đầu lên, vừa thấy Tịnh Nhu đã vui vẻ vẫy tay bảo cô đi đến.
“Tịnh Nhu à? Nào, mau qua đây, lâu rồi cháu không đến thăm cô đấy”
“Xin lỗi cô Diệp, dạo gần đây công ty của cháu bận nhiều việc quá, nên không có thời gian đến thăm cô”

Diệp Tuệ đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ của Tịnh Nhu để cô ngồi lên mép giường cạnh bà.
“Không sao đâu, Tịnh Nhu của chúng ta có sự nghiệp riêng, có hiếu mà.

Có điều dù công việc bận rộn như thế nào cũng phải nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé.

Cháu xem cháu vất vả đến mức gầy đi rồi này”
Tịnh Nhu mỉm cười đáp lễ.
“Cháu biết rồi ạ cho nên cháu đã xin nghỉ phép rồi.

Gần đây ăn ngon ngủ ngon lắm, mấy hôm nữa là béo lại ngay thôi”
“Ừ vậy thì được”
Hai cô cháu đang nói chuyện rất vui vẻ với nhau đột nhiên phía bên ngoài truyền đến giọng nói mang vài phần trách móc, và đó cũng không phải ai khác chính là Diệp Tư Thành.
“Mẹ, có vẻ con không thích hợp ở đây rồi nhỉ? Hơi dư thừa rồi”
Tịnh Nhu và Diệp Tuệ bất ngờ quay mặt ra phía cửa phòng bệnh liền thấy Diệp Tư Thành uỷ khuất đứng dựa vào cánh cửa làm bộ mặt giận dỗi.

Diệp Tuệ bật cười.
“Chao ôi, hôm nay thằng bé biết ganh tỵ nữa cơ đấy, hiếm thấy nha”
Tịnh Nhu thấy vậy cũng chẳng thua kém, một mạch ôm chặt cánh tay của Diệp Tuệ nũng nịu trước mặt Diệp Tư Thành.
“Hiếm thấy? Vậy thì để anh ấy ghen tỵ thêm chút nữa đi”
Diệp Tư Thành khoanh tay bất lực trước hai người phụ nữ ở trong phòng.

Nhìn cảnh này anh ta thật sự không biết nói gì, nếu như xông vào tranh giành với cô thì thật sự nó quá trẻ con và mất mặt đi.

Vậy nên anh ta vẫn quyết định đứng ở bên ngoài.
Đúng lúc này, phía ngoài cửa chỗ anh ta đang đứng xuất hiện một giọng nói.
“Tư Thành? Sao cháu cứ đứng ở cửa mãi mà không vào thế?”
Diệp Tư Thành quay ra mới biết đó là ông bà nội của anh ta - Đinh Minh Huệ và Tống Hưng.
“Không có gì ạ.

Đứng ngoài này cho thoáng thôi.

Sao ông bà lại đến đây thế ạ?”
Tống Hưng chỉ chỉ vào âu đựng canh hầm mà Đinh Minh Huệ đang cầm trong tay cười nói.
“À bà cháu lo cho sức khoẻ của mẹ cháu nên đã cất công hầm canh cả buổi tối, nói là muốn mang vào đây cho mẹ cháu đó”
Đinh Minh Huệ vô tư bước vào phòng cất tiếng.
“Tuệ Tuệ, mẹ nghĩ sau khi phẫu thuật con cần phải bồi bổ cơ thể, nên mẹ đã hầm canh cho con này, con ăn đi cho nóng…”

Đinh Minh Huệ vừa dứt lời liền đưa mắt nhìn lên lại phát hiện có một người con gái đang ngồi cạnh Diệp Tuệ, bà ta nhìn qua đã thầm nghĩ trong lòng đó là Đường Tịnh Nhu, nhưng chỉ có điều khiến bà ta thắc mắc là tại sao cô lại ở đây vào thời điểm này chứ?
Tịnh Nhu nhướng mày nhìn Đinh Minh Huệ và Tống Hưng với điệu bộ ngầm thách thức.

Hửm, hai người nhìn thấy tôi có thấy bất ngờ lắm không?
Tất nhiên đối diện với ánh mắt của Tịnh Nhu, Đinh Minh Huệ không dám ho he gì, bà ta chột dạ xoay người đem âu canh hầm đến bàn rồi từ từ múc ra bát nhỏ.

“Tuệ Tuệ, con uống canh đi cho nóng, rất tốt cho cơ thể đó”
Đinh Minh Huệ đưa bát canh ra trước mặt Diệp Tuệ, bà vừa nhìn bát canh thôi đã thấy nổi lên rất nhiều dầu mỡ, bà khẽ nuốt nước bọt rồi từ chối thẳng thừng.
“Mẹ, trưa nay con ăn rồi, giờ vẫn còn no lắm, nên tạm thời không uống nổi đâu”
Bị từ chối, Đinh Minh Huệ toát hết mồ hôi hột gượng gạo cười cố thuyết phục Diệp Tuệ.
“Nhưng…mẹ cũng múc ra rồi, để nguội là không ngon đâu”
“Nếu vậy thì bát canh này đưa cho Tịnh Nhu uống đi.

Con bé tiều tuỵ lắm phải bồi bổ nhiều hơn”
Diệp Tuệ đỡ lấy bát canh hầm từ tay Đinh Minh Huệ hướng mắt sang Tịnh Nhu cất giọng ân cần.

Trước sự đối xử dịu dàng của Diệp Tuệ với Tịnh Nhu, hai vợ chồng nhà kia đột nhiên cảm thấy bất an.

Sắc mặt hai người họ cứ âm trầm khiến Diệp Tư Thành cũng phải chú ý.

Bất quá anh ta liền tiến tới giới thiệu.
“Ông bà, đây là bạn của cháu, Đường Tịnh Nhu.

Bà chủ của một công ty thiết kế nội thất”
Tịnh Nhu uống xong bát canh hầm cũng từ từ ngước mắt nhìn đôi vợ chồng già lễ phép chào hỏi.
“Chào ông bà”
Thay vì vui vẻ tiếp đón thì hai người họ lại lạnh nhạt cất tiếng ừ, điều đó khiến bầu không khí trong phòng bỗng trở nên rất kì lạ.

Diệp Tuệ thấy thái độ khác lạ của hai người cũng tò mò.
“Ba mẹ, hai người bị sao vậy?”
Tống Hưng gượng cười chống chế.
“Không có gì, chắc là hôm nay dậy sớm quá nên hơi buồn ngủ thôi”
“Vậy ba mẹ về nhà nghỉ ngơi sớm đi, ở đây có Tư Thành rồi, không sao đâu.

Hơn nữa nhiều người ở trong phòng bệnh quá con thấy hơi khó thở”
Tống Hưng và Đinh Minh Huệ chỉ cần nghe như thế đã gấp gáp dắt tay nhau đi ra ngoài, không muốn ngoảnh lại.


Tịnh Nhu nhìn bộ dạng của bọn họ mà cười thầm.

Vừa mới tới đã muốn về luôn.

Chột dạ đến nỗi nóng lòng muốn né tránh cô…quả nhiên suy đoán của cô và Hạo Dương…là đúng…
Lát sau, đột nhiên Tịnh Nhu nghĩ ra gì đó liền muốn mượn nhà vệ sinh một chút.
“Cô ơi, cháu muốn đi nhờ nhà vệ sinh một lát ạ”
“Ừ cháu đi đi”
Tịnh Nhu đi vào đến nhà vệ sinh, cô hướng mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm thứ mình đang cần tìm.

Lúc sau mới thấy chiếc lược đang nằm trên bệ đá, cô nhẹ nhàng rút lấy một sợi tóc từ chiếc lược đó cho vào chiếc túi zip cô đã chuẩn bị sẵn.

Nhìn mẫu tóc trong tay mà lòng cô khá rối bời.

Nếu thật sự cô là con gái của Diệp Tuệ vậy thì mẹ cô, Tống Ngạo, Đinh Minh Huệ và Tống Hưng đã đóng vai trò gì trong việc trộm long tráo phụng này đây?
Tịnh Nhu bình thản mở cửa bước ra ngoài đã thấy Diệp Tuệ và Diệp Tư Thành đang nói chuyện với nhau, cô nhìn gương mặt phúc hậu cùng điệu cười hiền dịu của Diệp Tuệ mà tự nhủ trong lòng.

Có lẽ giờ cô không cần phải nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, cô chỉ cần bảo vệ những người quan tâm cô, và hạnh phúc thuộc về cô mà thôi.

Bắt những kẻ làm điều ác phải trả giá cho những điều họ đã nhẫn tâm làm với cô là được rồi.
Tịnh Nhu hít một hơi rồi thở nhẹ ra, từ tốn bước đến bên giường bệnh của Diệp Tuệ nhẹ nhàng nói.
“Cô ơi, cũng muộn rồi, hôm khác cháu lại đến thăm cô nhé”
Thấy Tịnh Nhu ngỏ lời từ biệt, đột nhiên Diệp Tuệ cảm thấy trong lòng xuất hiện cảm giác mất mát lạ thường.
“Ừ, đi đường cẩn thận đó.

Nhớ chăm sóc bản thân, chú ý nghỉ ngơi nha”
“Vâng ạ.

Cháu nhớ rồi ạ!”.