Người Yêu Hỡi, Hãy “Đánh Dấu” Em Đi

Chương 8: Kỳ phát tình không kịp đề phòng (2)




Lâm Hiên chưa từng nghe Doãn Lạc nói năng một cách yếu thế đến vậy, cứ như một loài động vật bé nhỏ bị ép vào tuyệt cảnh, vừa yếu ớt vừa bất lực, chỉ có thể phát ra tiếng tru tréo lúc sắp chết. Anh không thể phủ nhận được rằng một thứ gì đó nằm sâu dưới đáy lòng mình đã bị lay động, cho nên cứ luôn không nỡ đến thế, không cứng rắn hơn được. Thậm chí khi nghe câu này xong, anh đã quay người lại, nhìn cậu Omega đang rơi lệ đầy mặt ấy.

Một khắc nọ khi trông thấy Lâm Hiên xoay người lại, Doãn Lạc không thể suy nghĩ thêm được gì nữa. Cậu ôm lấy cổ người đó, dán môi mình lên.

Lý trí cái quần, tất cả đều cút hết đi!

Cậu chỉ muốn nắm lấy tay người này mãi không buông. Nếu nhất định phải có một Alpha đến đánh dấu mình, người đó chỉ có thể là Lâm Hiên mà thôi.

Lâm Hiên bị Doãn Lạc đẩy vào cửa. Anh thật sự không ngờ một Omega lại có sức bùng nổ đến thế. Mà quan trọng hơn là, người đó vẫn luôn cắn chặt đôi môi anh không rời.

Giữa môi và lưỡi là mùi hương ngòn ngọt khiến anh gần như muốn buông bỏ hết bao sự chống cự.

Nhưng sau khi đứng đờ ra vài giây, Lâm Hiên đã đẩy vai cậu ra. Doãn Lạc đã đoán được phản ứng mà Lâm Hiên có thể sẽ có từ trước nên càng cố sống cố chết ôm lấy cổ anh không buông tay. Cậu hé miệng, đổi góc hôn với Lâm Hiên không ngơi nghỉ. Dù cậu không hề có kinh nghiệm hôn môi, song bản năng đã dạy cho cậu biết nên làm thế nào.

Lâm Hiên không đẩy cậu ra, hoặc là anh không dám dùng toàn lực của mình để đẩy cậu ra. Omega khi đang phát tình yếu đuối khôn cùng, thể lực sẽ bị hao mòn nhanh hơn so với lúc thường. Lỡ như cậu bị thương vì bị va chạm thì rất có thể sẽ để lại di chứng. Cho nên anh đành phải tránh né không ngừng, nhưng dù anh có nghiêng đầu theo hướng nào thì nụ hôn của Doãn Lạc sẽ đuổi kịp rất nhanh chóng. Dường như cậu đã quyết tâm sẽ quấn lấy anh đến chết, ngay cả khi hôn cũng mang theo thứ sức mạnh hung hãn.

Nhưng Doãn Lạc không thỏa mãn chỉ với việc hôn được, cậu còn dính sát người mình vào người Lâm Hiên, thậm chí còn nâng đầu gối mình để chạm vào phần giữa hai chân người đó.

Đương lúc cậu hãy còn chưa kịp vui vẻ vì người ấy cũng nổi lên phản ứng thì đã bị đẩy ra một cách đột ngột, cả người cậu chật vật ngã ngồi trên đất.

Rốt cuộc cậu cũng đã chọc giận Lâm Hiên.

Song, Doãn Lạc không định thu tay lại. Cậu không giống những Omega mảnh mai khác – vừa bị dọa bởi uy áp của Alpha cái đã run rẩy sợ hãi. Cậu dứt khoát ngồi dưới đất cởi đồ mình, hai tay cầm lấy cổ áo dùng sức kéo nó ra, khuy áo bị bung, rơi đầy đất, lộ ra phần da thịt trắng nõn của ngực và bụng.

Lâm Hiên trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu. Khi cậu cũng định cởi quần bằng cách thô lỗ ấy thì anh vội vàng xông lên ngăn cậu lại.

Nháy mắt đó khi Doãn Lạc bắt lấy cái người đang xông tới thì thuận tay hạ gục Lâm Hiên luôn. So về sức thì chắc chắn cậu không thắng được người đó, nên chỉ có thể đầu cơ trục lợi mà thôi.

Cậu ngồi khóa trên người Lâm Hiên, cúi đầu hôn anh, đồng thời dùng cơ thể mềm mại của mình để cọ sát với người đó. Cậu có thể tinh ý cảm giác được thứ gì đó của người ấy đang “chào cờ” giữa đùi trong của mình, cậu biết Lâm Hiên cũng chẳng hề thờ ơ đến vậy. Nhưng bao lần từ chối liên tiếp vẫn suýt chút nữa đã đánh tan sự tự tôn và ngạo mạn đó giờ của cậu.

Có lẽ kỳ phát tình là lúc thể xác và tinh thần của Omega yếu ớt nhất, rốt cuộc Doãn Lạc cũng không chịu nổi nữa mà bật khóc. Nhưng dù là đang khóc, cậu vẫn hôn lên đôi môi của người Alpha ấy không rời.

Lâm Hiên nếm được vị nước mắt của người nọ. Anh nhìn gương mặt xinh đẹp dù có đang bật khóc vẫn trông rất điềm đạm, đáng yêu ấy, đột nhiên ngừng chống cự.

Anh vươn tay lau nước mắt của cậu, cũng bắt đầu đáp lại nụ hôn của cậu.

Doãn Lạc đã ngừng khóc, chỉ ngây ngốc nhìn anh, hình như vẫn chưa dám tin rằng người ấy đang thật sự dịu dàng hôn mình. Trước đây mong đợi đến đâu thì thất vọng đến đó, bây giờ cậu chỉ cảm thấy chắc mình đang nằm mơ mà thôi, không đủ chân thật.

Lâm Hiên không để ý rằng cậu đang ngẩn ngơ, bàn tay lau nước mắt của cậu thuận thế vòng ra phía sau gáy, vuốt ve phần da thịt nhạy cảm nơi tuyến thể nọ.

Cơ thể của Doãn Lạc khẽ run rẩy, nhẹ nhàng thốt lên “A”. Nhân lúc này, Lâm Hiên đột nhiên dùng đầu lưỡi cạy hàm cậu ra, thẳng thừng xâm nhập vào trong khoang miệng của cậu, cuốn lấy lưỡi cậu.

Khi đầu lưỡi của cả hai tiếp xúc với nhau, Doãn Lạc chỉ cảm thấy có một dòng điện rất nhỏ chạy ra từ đầu lưỡi, lan ra khắp tứ chi, đến cả tấm lưng mình cũng bắt đầu tê dại, lại càng không cần nhắc đến nụ hôn lưỡi đầy nhục dục như thế, dường như máu trong cơ thể sôi sục lên trong chớp mắt. Cậu không khỏi khẽ rên ra tiếng, vừa ngọt ngào vừa quyến rũ.

Cậu biết Lâm Hiên đang trấn an mình, dù không hiểu tại sao người đó lại đột ngột thay đổi chủ ý, nhưng bây giờ cậu mới biết được rằng thì ra hôn là cảm giác như thế này.

Lâm Hiên vừa hôn cậu vừa bế cậu lên. Anh thấy Doãn Lạc không giãy dụa nữa bèn đặt cậu ngồi lên bàn họp.

Một người thì đứng, người còn lại thì ngồi, tầm mắt của hai người song song với nhau, độ cao như thế vừa khéo để hôn.

Nụ hôn của Lâm Hiên chầm chậm rời khỏi đôi môi cậu, sau đó hôn như chuồn chuồn lướt nước qua khóe môi, qua gò má, qua tai, qua gáy, càng lúc càng hôn về phía tuyến thể của cậu.

Hình như Doãn Lạc đã biết Lâm Hiên muốn làm gì, thậm chí cơ thể cậu đang ân ẩn run rẩy vì chờ mong nữa là.

Khi hơi thở ấm nóng của Lâm Hiên phả lên phần da thịt sau gáy, Doãn Lạc đã thốt ra tiếng rên rỉ bởi sự mẫn cảm. Cậu không thể tin được rằng điều mình chờ đợi sắp sửa thành sự thật, trong nháy mắt gần như đã lệ nóng doanh tròng.

Nhưng Lâm Hiên bỗng nói: “Tôi sẽ tạm thời đánh dấu em, nhưng chỉ như vậy mà thôi.”

Thời gian đã bị kéo dài rất lâu, anh đã nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân qua lại. Anh thừa biết rằng giằng co với Doãn Lạc không phải là cách, chi bằng cứ tạm thời thuận theo tâm ý của cậu cái đã. Kỳ phát tình kéo dài càng lâu thì càng không tốt với cơ thể cậu. Trước khi anh hãy còn chưa có cách nào để phân biệt rõ tình cảm của mình, anh không thể hứa hẹn gì với cậu, cũng không thể thật sự đánh dấu cậu được, bởi vì chuyện đó là không công bằng với Doãn Lạc. Đúng là anh có để ý đến cậu thật, tuy không buông suy nghĩ nọ xuống được nhưng vẫn không nỡ trông thấy cậu khóc.

Lâm Hiên không hề cố tình giải thích điều gì với cậu, bởi vì đến cả anh cũng không biết nên giải thích ra sao nữa.

Bởi vậy, Doãn Lạc đã hiểu lầm hết tất cả.

Ngay khi cậu vừa tưởng rằng rốt cuộc Lâm Hiên đã đáp lại tình yêu của mình rồi, lại phát hiện ra tất cả những gì người đó làm chỉ là để trấn an mình mà thôi. Cậu cảm thấy tủi thân quá đỗi, nhưng vẫn chưa kịp kháng cự thì Lâm Hiên đã cắn mất rồi.

Nỗi đau đớn khi tuyến thể bị đâm rách khiến Doãn Lạc nhịn đau không nổi bèn rên ra tiếng. Hiện giờ cậu mới chú ý rằng bàn tay của Lâm Hiên hãy còn an phận đặt lên vai của mình, không hề mất khuôn phép, không phải sự âu yếm giữa tình nhân với nhau.

Cứ như thể đó là một nghĩa vụ bắt buộc mà thôi.

Doãn Lạc tựa đầu lên vai Lâm Hiên, khóc không thành tiếng. Cậu đã rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục.

Sau khi tạm thời đánh dấu xong, cậu được Lâm Hiên khoác áo bành tô vào người rồi đưa ra bãi đỗ xe.

Rõ ràng là người Alpha này có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì với cậu, nhưng anh lại chỉ hỏi đúng một câu: “Trừ việc đánh dấu em xong rồi thì còn có thể làm gì để giúp em?”

Mặc dù Doãn Lạc không muốn nói nhưng cũng không thể từ khước từ lời của anh. Cậu đọc địa chỉ của bệnh viện nhà cậu cho anh.

Cậu hãy còn đang ở kỳ phát tình, không được dùng thuốc, cũng không nhận được sự trấn an từ Alpha, vào lúc này chỉ có thể cầu cứu ở chỗ cha mà thôi. Không được đánh dấu thật sự thì đánh dấu tạm thời chỉ có thể tạm thời che giấu mùi hương trên người cậu, một lúc sau vẫn sẽ bị người khác nhận ra.

“Số điện thoại thì sao?”

Sau khi Doãn Lạc đọc số xong thì Lâm Hiên đã gọi thẳng. Cậu nghe thấy Lâm Hiên nói vài câu ngắn gọn xong là cúp máy luôn, sắc mặt anh không hề thay đổi chút nào.

Ban đầu cậu tiếp cận Lâm Hiên là đã giấu diếm thân phận của mình. Mà sau khai biết cha ruột của mình là ai thì rất ít người có thể bình tĩnh được như anh.

Nhưng bây giờ cậu không muốn thốt ra một lời nào, cũng không muốn giải thích. Không chỉ trái tim mỏi mệt mà cơ thể cậu cũng mệt lả.

Vì đã đánh dấu tạm thời nên kỳ phát tình của cậu tạm thời bị áp chế. Song, vừa nhớ đến nỗi khó chịu khi vừa mới phát tác và những tình huống mấy ngày sau có thể gặp phải, đến suy nghĩ muốn chết cậu cũng có.

Khi hai người đến bệnh viện nhà họ Doãn, Doãn Thế An đã đứng ở bên ngoài. Lúc ông cảm nhận được hơi thở của Lâm Hiên từ trên người Doãn Lạc, ông không để lộ ra phản ứng quá khích nào, mà ngược lại, bác sĩ trưởng của Doãn Lạc lại trừng mắt với Lâm Hiên với vẻ hung hãn, rồi mới gọi y tá đưa Doãn Lạc vào.

Lâm Hiên không hiểu tại sao gã bác sĩ Alpha nọ lại có địch ý với mình mạnh đến vậy, cũng không thèm quan tâm. Nhưng khi anh nhìn về phía Doãn Lạc đi mất thì phát hiện cậu không quay đầu lại nhìn mình lấy một lần.

Anh thấy từ đầu đến cuối, anh đã không xử lý chuyện này cho tốt, đã để cậu Omega ấy tổn thương. Song, trừ cách đó ra thì anh không nghĩ ra cách gì tốt hơn nữa.

Đúng lúc này, Doãn Thế An đi về phía anh, “Cậu Lâm, bây giờ có tiện không? Ta muốn trò chuyện với cậu.”

Tuy trên mặt ông vẫn là nụ cười nhạt, nhưng Lâm Hiên có thể cảm nhận được thứ cảm giác áp bức đến từ Alpha.

Anh biết người có quyền uy nổi tiếng trong giới y học đã thật sự nổi giận.