Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!

Chương 286: Cô là người phụ nữ đần độn đến như vậy, sao có thể sống sót đến bây giờ được hay vậy?




Editor: Wave Literature

Mục Diệc Thần nhíu mày.

Vốn định chất vấn Bạch Tâm Hinh, vạch trần bộ mặt xảo trá kia của cô ta.

Không nghĩ đến chuyện, lúc mà hắn đi ra, thì Bạch Tâm Hinh đã đi rồi.

"Nếu không có camera giám sát, thì lời ai nói cũng có thể là sự thật. Còn có một biện pháp nữa, đợi Đường Đường tỉnh lại, thì hỏi bé một chút là biết rồi."

Nghe vậy, thì Đàm Nguyệt Như tức giận lườm hắn một cái, "Tình huống bây giờ Đường Đường như thế nào, con còn không biết sao hả? Bác sỹ Phó thật vất vả mới thôi miên cho nó, muốn nó quên lãng những việc không tốt lành gì kia, vậy mà con còn muốn nó khôi phục ký ức? Rốt cuộc con có phải ba ba của Đường Đường không vậy hả?

Mục Diệc Thần cong môi, "Nếu như không phải mẹ tin nhầm Bạch Tâm Hinh, thì sao con phải làm như thế chứ? Đường Đường nhất định cũng không hy vọng, mẹ của nó bị người khác nói xấu."

"Nói chung, con quyết tâm muốn che chở cho cái người phụ nữ kia, phải không hả?

Đàm Nguyệt Như thực sự bị hắn làm cho tức chết luôn rồi!

Từ nhỏ đến lớn, Mục Diệc Thần cái người con lớn này luôn là đứa xuất sắc nhất.

Các thế hệ trước của những nhà giàu có, có ai mà không ước ao được như bọn họ cơ chứ?

Kết quả, một Mục đại thiếu hoàn mỹ như thế, lại bị một người phụ nữ bụng dạ khó lường cho uống phải bùa mê thuốc lú!

Ngay cả tốt hay xấu cũng không phân biệt được!

"Thôi được rồi, mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép cái người phụ nữ kia sẽ sống cùng dưới một mái nhà với Đường Đường đẫu! Con tự nhìn mà làm đi!"

Vẻ mặt Mục Diệc Thần hơi thay đổi, nhưng thái độ lại vẫn kiên quyết như cũ.

"Chuyện này, con nhất định sẽ cho mẹ câu trả lời thỏa đáng. Nhưng nói con ly hôn…thì là chuyện không thể nào đâu!"

...

Đêm khuya, Mục Diệc Thần đẩy ra cửa phòng ngủ chính ra.

Người phụ nữ ngồi trên sô pha lập tức nhảy đến, đứng trước mặt hắn.

"Anh rốt cuộc về rồi! Bác sỹ đã khám xong cho Đường Đường chưa? Tôi có thể đi vào nhìn nó chưa?"

Mục Diệc Thần nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, thấp giọng nói: "Đã muộn như vậy, sao cô còn chưa ngủ hả?"

"Không thấy Đường Đường, làm sao mà tôi ngủ được chứ!" Lạc Thần Hi nhanh chóng giục hắn,

"Nhanh chóng dẫn tôi đi nhìn Đường Đường!"

Mục Diệc Thần nói: "Muốn nhìn Đường Đường thì có thể, chỉ là..."

"Chỉ là gì hả?"

Lạc Thần Hi cứng đờ miệng, nghi ngờ hỏi, "Mục Diệc Thần à, anh sẽ không đổi ý, không cho tôi gặp Đường Đường đấy chứ hả? Buổi chiều anh đã đồng ý với tôi rồi mà!"

"Chỉ là, sáng sớm đến giờ, cô chưa từng ăn qua cái gì phải không?"

"A?!"

Lạc Thần Hi ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ đến, hắn lại nhắc đến chuyện này.

Nhưng lập tức, cái bụng của cô phát ra một tiếng "ùng ục".

Ngay lập tức cô lúng túng đỏ mặt.

"Hình như thế đấy… Tôi cũng quên mất."

Sắc mặt của Mục Diệc Thần không tốt lắm, " Cô là người phụ nữ đần độn đến như vậy, sao có thể sống sót đến bây giờ được hay vậy? Ngay cả tôi cũng không có chút yên lòng khi cho Đường Đường theo cô nữa!"

"Này anh có ý gì vậy?" Lạc Thần Hi chu môi, vẻ mặt không phục, "Tôi… chỉ quá lo lắng cho Đường Đường mà thôi! Bình thường tôi vẫn chăm sóc cho nó rất tốt mà, lúc nào thì khiến con gái của anh đói bụng cơ chứ? Anh đang phỉ báng tôi đấy!"

"Ha ha!"

Mục Diệc Thần xì cười một tiếng.

Bỗng nhiên nghiêng người tránh qua vài bước, "Dì Trần à, để trên bàn là được rồi."

Lạc Thần Hi lúc này mới chú ý, dì Trần cũng bước vào phòng chung với Mục Diệc Thần.

Bà bưng một chiếc khay cỡ lớn, nên trong là bốn món ăn vô cùng phong phú, có cơm tẻ, còn đang bốc khói nghi ngút, nhất định vừa làm xong.

"Thiếu phu nhân, ngài thong thả dùng nhé."

Dì Trần để cái khay xuống, thì rất biết điều mà đi ra ngoài.

Lạc Thần Hi kinh ngạc chớp mắt một cái, nhìn người đàn ông ở trước mắt.

Gương mặt của Mục đại thiếu vẫn đẹp trai như cũ không hề hiện lên chút biểu cảm gì, "Nhìn tôi làm gì? Nhanh chóng ăn đi! Không muốn nhìn thấy Đường Đường hay sao hả?"

Lạc Thần Hi hoàn hồn, "Chúng ta đi nhìn Đường Đường trước đi, sau đó thì hãy…"

"Ăn toàn bộ những thứ này cho tối Hơn nữa còn dư một cái, cũng đừng hòng mà gặp được Đường Đường!"