Ngưu Nam

Chương 175




Ngoại trừ Mã Từ Quân? Ông chủ Mã nhíu mày nhìn mấy chữ này thật lâu, mở cửa xe từ trên xe bước xuống, lại nhìn thật lâu,  giơ tay lau một chút, may mắn, chỉ dùng phấn viết mà không phải sơn, nhìn trái phải không ai, hàng này cởi áo khoác trên người, vài cái liền lau sạch sẽ mấy chữ đó, sau đó nhanh nhẹn leo lên xe chạy mất.

Ngày này Ngưu Vương trang cực kỳ náo nhiệt, tên La Mông này tùy tiện làm chút lợi nhỏ nhỏ xíu, liền dám dụ dỗ người khác đi làm lao động giá rẻ cho anh ta.

Anh ở giữa tứ hợp viện dùng cái bàn dài to lớn, ở giữa cao bốn phía thấp, mỗi một tầng đều đặt một đám rổ dây dai màu sắc sặc sỡ, trong rổ chứa đầy các loại đặc sản của Ngưu Vương trang, trong đó chỗ cao nhất chỉ có ba rổ, phần thưởng cho hạng nhất, chỗ thấp nhất có năm mươi cái rổ là phần thưởng cho loại ba,  ngoài ra còn có mười giải loại một, loại hai hai mươi giải.

Ba rổ chỗ cao nhất xa xỉ nhất, đồ bên trong cũng phong phú nhất, đồ trong tất cả rổ bên dưới, nó đều có,  đồ trong rổ bên dưới không có thì nó cũng có, mọi người trong viện tử nhìn chằm chằm nó, mỗi người đều muốn lấy cái giải thưởng lớn về.

Quy tắc trận đấu là như vầy, tiêu chuẩn cho điểm chia làm hai điểm, điểm một là trọng lượng của thịt quả thứ hồng của từng thành viên dự thi chế biến xong, nặng một hai cân tính điểm một, một điểm khác chính là chất lượng của thứ hồng bọn họ gia công ra, điểm bất đồng từ 0 tới 10.

Cuối cùng vẫn phải phân biệt, là tích số của của hai điểm số đó, nói cách khác, nếu ở trên chất lượng được 0 điểm, trọng lượng lớn như thế nào, cuối cùng nhân với 0 vẫn là 0 điểm. Không thể không nói, quy tắc này vẫn khá khoa học hợp lý, chính là thời gian thi đấu có hơi dài có hơi lừa đảo nha, từ hai giờ tới ba giờ rưỡi, tổng cộng một tiếng rưỡi.

Lúc hơn một giờ chiều, trên Ngưu Vương trang liền tụ tập rất nhiều người, đám người La Mông và La Chí Phương, Liễu Như Hoa cầm một hộp phấn viết, chia chỗ bóng râm trong viện từ thành từng ô vuông nhỏ, trên ô vuông nhỏ còn viết số thứ tự của từng vị trí.

Sau đó ở trong từng vị trí để hai cái cái ghế đẩu, trong hai cái rổ có một cái trống không, dùng để chứa thịt quả thứ hồng, bên trong một cái rổ khác chứa đầy trái thứ hồng còn chưa chế biến.

ghế đẩu

Ghế đẩu càng là đủ các loại đều có, có ghế trúc, có ghế gỗ còn có ghế nhựa, sau đó thật sự hết rồi, tìm cái thùng sơn đặt xuống đất, liền để cho người ta làm ghế ngồi. Trước dó lúc Ngưu Vương trang  làm trang hoàng, nhưng mua không ít thùng lớn của Thanh Tất (1 nhãn hiệu nước sơn của Trung Quốc).

Hai giờ chiều, mọi người liền vào chỗ, trận đấu bắt đầu rồi. Cả viện tử náo nhiệt trước đó trở nên im lặng, thi thoảng có quen biết hoặc là một nhà mấy người liền ngồi cạnh nhau, khi thì thấp giọng nói mấy câu, phát ra từng đợt cười khẽ.

Những người già trong viên tử lột trái thứ hồng quen rồi, cầm một trái cây ngắt bỏ cuống và đài hoa trước, sau đó dùng dao nhỏ nhẹ nhàng vạch một dao lên trên trái cây, bổ thành hai nửa, lại dùng mũi dao moi hạt ra, hai miếng thịt quả liền ra tới rồi.

Những người tới từ thành phố và của trấn trên hiển nhiên không có trình độ này, chỉ là một dao bổ trái thứ hồng liền khó xuống tay rồi, trái cây quá nhỏ, không dùng sức được, có một số người liền đặt trái cây ở trên ghế cắt, chính mình hoặc là ngồi xổm, hoặc là dứt khoát ngồi trên đất, lúc bắt đầu đều còn rất mới lạ, mò mẫm mười tới hai mươi phút, động tác trong tay mọi người liền thuần thục hơn.

“Số 226, đừng bỏ thịt quả vào trong rổ vợ anh nữa, tôi đều thấy hết rồi”. La Mông cầm cái loa phóng thanh ở trên hành lang lầu hai duy trì trật tự cuộc thi, đảm bảo thi đấu công bằng.

“Vợ chồng son mấy người nhưng đừng làm bừa nha!”. Người bên cạnh liền hi hi ha ha tiếp lời của La Mông.

“Tình hữu nghị đứng đầu, thi đấu thứ hai, người anh em, không thì ông thả chút thịt quả vào chỗ tui đi, lát nữa tui lấy được cái giỏ lớn nhất bên trên, chia ông một chùm nho, ha ha, thế nào?”. Lúc này trong phần thưởng, còn có không ít nho chở tới từ bên Tiếu lão đại.

“Người ta đó là vợ chồng son, bằng gì cho ông chớ?”.

“…….Bọn tôi không phải vợ chồng son”. Chàng trai trẻ nhìn nhìn người nữ bên cạnh gã, có chút ngượng ngùng giải thích nói.

“Ha ha ha ha!”. Trong đám người bộc phát ra một trận tiếng cười không phúc hậu.

“Chà, còn không phải hả? Vậy tóm chặt nha!”. Một chị gái bên cạnh gã liền nói, động tác lột trái thứ hồng trong tay cũng vô cùng lưu loát.

“Đúng nha! Tóm chặt nha!”.

“……..”. Những người này mồm năm miệng mười, vừa làm việc vừa chọc ghẹo hai người trẻ tuổi này.

“Lão Chu, khát nước, cho chút đồ uống đi!”. Lúc này, dưới lầu lại có người hô một tiếng với hành lang lầu hai.

“Nói nhiều như vậy, có thể không khát nước sao?”. Đồ uống? Thứ này cũng không nằm trong kế hoạch của lão Chu.

“Ai nha…… Khát nước, ai nha………Muốn trúng nắng rồi, khát khô không làm được việc rồi”. Tên nhóc này giống như hát hí khúc, giọng nói kéo thật dài.

“Hôm nay còn chưa tới ba mươi độ, sao có thể trúng nắng chứ?’. La Mông không chịu mắc lừa.

“Dự báo thời tiết nói nhiệt độ cao nhất là 34 độ đó, này, bây giờ mọi người nóng hay không?”. Người này nói xong liền kích động quần chúng.

“Nóng!!!”.

“Kháy hay không nha?”.

“Khát!!!”.

“Muốn lão Chu cung cấp đồ uống cho chúng ta không?”.

“Muốn!!!!!!”. Bất kể nam nữ già trẻ trong viện tử, đều phát ra tiếng hô cộng đồng, thanh âm kia lớn tới suýt nữa thổi bay nóc nhà tứ hợp viện.

“Bàn tử! Mau nấu hai nồi nước! Mọi người đều khát nước, sắp trúng nắng rồi!”. La Mông giơ loa phóng thanh hô hướng phía căn tin.

“Chúng tôi không uống nước! Chúng tôi muốn uống đồ uống!!!”. Tiếng hô của quần chúng là to rõ như cũ.

“Ai nha! Lão Chu muốn bỏ chạy!”. Lúc này có người phát hiện bóng dáng của La Mông biến mất trên hành lang.

“Lão Chu! Anh đi đâu vậy?”. Đồ uống còn chưa uống được mà, lúc này cũng không thể để anh ta trốn thoát.

“Lão Chu! Đừng keo kiệt vậy chớ, nếu không có nước ép thứ hồng, chút sữa trâu cũng được nha”.

“Nghĩ đẹp quá! Tôi đi lấy mật ong, mấy người chờ đó”. Lúc này La Mông liền từ đầu cầu thang bên hông viện tử đi ra, lấy ra cái chìa khóa mở ra cửa lớn của một cái nhà kho, lúc mùa hè anh đặt một thùng ong mật trong rừng cây ăn trái bên cạnh con suối nhỏ, mấy ngày trước đi quay mật một lần, cũng hơi có chút thu hoạch, bởi vì số lượng ít, bản thân mật ong lại để lâu được, cho nên liền không có bán vội.

“Ngao!!! Nước mật ong!!!”. Một ít người hay tới Ngưu Vương trang đều biết nước mật ong của nhà lão Chu chính là đồ tốt!

Uống được nước mật ong thơm ngọt, nhiệt tình của mọi người lại càng dồi dào, mới nãy ngay tại lúc những người này đang khen ngợi mật ong của Ngưu Vương trang quả nhiên không phải vật phàm, lão Chu coi như nể mặt bọn họ, trong ba cái rổ kia, lần lượt bỏ một chai mật ong vào, kích thích tới trong mắt của quần chúng dự thi đều bốc cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực!

Mọi người có nhiệt tình, lão Chu cũng liền thoải mái, híp mắt đứng ở trên hành lang lầu hai nhìn lao động sôi nổi trong viện tử dưới lầu, sâu sắc cảm thấy hôm nay đám nước mật ong này có giá trị ghê, nhiều người như vậy mà, một buổi chiều hẳn là có thể lột ra bao nhiêu thịt quả thứ hồng cho anh?

“Nước mật ong đâu? Cũng lấy cho tôi một ly”. Lúc này Mã Từ Quân không biết toát ra từ đâu tới đây.

“Tìm Hầu Tuấn lấy”. Mới nãy chia còn lại hơn phân nửa thùng nước mật ong, đều bị Hầu Tuấn xách về phòng bếp, nhìn cậu ta như vậy, hình như là định một mình uống sạch, La Mông thật sự cảm thấy lo lắng thay cái bụng của cậu ta, nếu đầu bếp xảy ra chuyện gì, sau này ai phụ trách thức ăn của Ngưu Vương trang?

Mã Từ Quân quả nhiên đi xuống lầu tìm Hầu Tuấn, chưa tới một lát, lại cầm một ly nước mật ong lên lầu hai, đứng ngay tại bên cạnh La Mông, một bộ bộ dáng tâm sự nặng nề.

“Sao? Bị người đào góc tường?”. La Mông liếc mắt nhìn gã ta.

“Tôi sao?”. Mã Từ Quân bình tĩnh tự nhiên cười cười, nói: “Không phải loại chuyện này”.

“Vậy anh vẻ mặt buồn rầu là tại sao?”. La Mông một bộ vẻ mặt chế giễu.

“Tôi chính là có hơi lo lắng nhân dân trấn Thủy Ngưu”. Mã Từ Quân vẻ mặt lo cho nước lo cho dân.

“Yên tâm đi, nhân dân đều rất tốt”. Gã ta vẫn là lo lắng cho mình trước đi.

“Cậu nói áp lực cuộc sống của bọn họ có phải có hơi quá hay không?”.

“Từ sau lúc anh đây trở lại, cuộc sống của nhân dân trấn Thủy Ngưu đạt được cải thiện to lớn, an cư lạc nghiệp, hạnh phúc biết bao nhiêu”.

“Vậy còn có thiếu gì hay không?”. Mã Từ Quân lại hỏi.

“Gì cũng không thiếu”.

“Thật sự không thiếu?”.

“Sao, khó có thể nào anh còn muốn vung chút tiền cho vùng chúng tôi à?’. La Mông cũng nghe ra sự bất thường rồi.

“Đạt tắc kiêm tể thiên hạ* thôi, hiện giờ tôi nói như thế nào coi như là sự nghiệp hơi có chút thành tựu, cũng không thể chỉ vào không ra có phải hay không?”. Từ sau khi xảy ra sự kiện bị ngoại trừ đó, Mã Từ Quân liền gõ vang cảnh báo cho chính mình, suy nghĩ vì bình phong thể diện cùng với an toàn của người thân, ông chủ Mã quyết định phải hao tài tiêu tai. (bỏ tiền trừ tai ương).

*Đạt tắc kiêm tể thiên hạ: Đây là câu nói của Mạnh Tử, ý nghĩa của nó là: Thành đạt, giàu sang thì lo cho thiên hạ, nghèo khó thì chỉ cần lo cho bản thân được thanh cao.

“Vậy anh muốn làm ra chút động tĩnh gì ở vùng bọn tôi?”. La Mông hỏi gã ta.

“Trải đường xây cầu chẳng hạn, cậu thấy sao?”. Mã Từ Quân thật đúng là không có loại kinh nghiệm này, hàng này trước đây chỉ cố kiếm tiền, tuy rằng lúc dùng tiền cũng không ít, nhưng phần lớn đều là tốn ở trên người chính mình, lúc này cũng chỉ đành hỏi ý kiến của La Mông.

“Chuyện này thật ra không tệ, nhưng mà phụ cận trấn Thủy Ngưu bọn tôi, mấy năm nay kiến thiết cũng ổn rồi, nên xây đều xây rồi, nếu anh tới đây sớm tám năm mười năm, nói không chừng còn có thể đuổi kịp loại chuyện này”. Lúc này cho dù có chuyện này, tám phần cũng đã sớm bị đám người Hồ Đàn Phong, Vương Đại Thắng chiếm mất rồi, đám người đó nghiêm túc kiếm tiền, kiếm danh tiếng cũng nghiêm túc như vậy.

“Vậy cậu nói, còn có chỗ nào khác có thể ra sức không?”. Mã Từ Quân lại hỏi, dù sao trấn Thủy Ngưu vẫn là La Mông quen thuộc hơn.

“Anh định dùng bao nhiêu tiền?”. La Mông hỏi gã ta.

“Tầm tầm hai ba mươi vạn”. Kỳ thật Mã Từ Quân chủ yếu chính là muốn làm cái công trình hình tượng, tốt nhất là có thể ở chỗ không có cầu xây một cây cầu, sau này mỗi khi người trấn Thủy Ngưu đi qua đó, đều có thể nhớ kỹ cầu này là Mã Từ Quân gã dùng tiền xây cho bọn họ, vậy mục đích của gã liền coi như đạt tới rồi.

“Tới chỗ nào mát mẻ ngu người đi”. La Mông lười nói chuyện cùng gian thương này, hai ba mươi vạn? Mỗi ngày doanh số buôn bán của Cực Vị lâu gã ta đều có bao nhiêu? Quăng hai ba mươi vạn vào trấn trên bọn anh liền muốn kiếm danh tiếng?

“Vậy cậu nói phải bao nhiều?”. Bây giờ đều bị ngoại trừ rồi, ông chủ Mã không gấp không được nha.

“Làm cái một hai trăm vạn, mở một hồ bơi trong nhà ở trấn trên chúng tôi, về phần danh tiếng có thể kiếm tới bao nhiêu, liền xem anh định tính vé vào cửa thấp bao nhiêu”. Chuyện này La Mông vốn là định giữ lại chờ chính mình sau này có tiền lại làm, nhưng mà bây giờ nếu Mã Từ  Quân muốn bỏ tiền, liền giao chuyện này cho gã ta trước.

hồ bơi 

“Thị trấn các cậu mới bao lớn chứ, muốn hồ bơi tốt như vậy?’. Một hai trăm vạn, đủ làm cái không tệ rồi.

“Đừng coi thường trấn Thủy Ngưu chúng tôi, bây giờ anh không ra một trăm tám mươi vạn, không mua được một mảnh đất của hồ bơi đâu”. Người làm ăn đều rất tinh, hai năm thay đổi tốt của trấn Thủy ngưu nhiều người đều xem ở trong mắt, lúc này giá nhà cửa sớm đều tăng rồi, đất còn có thể dễ mua như vậy?

“Miếu nhỏ thích gió lớn*”. Ông chủ Mã đau lòng số tiền một hai trăm vạn của gã.

*miếu nhỏ thích gió lớn: nghèo mà thích chơi trội, chỗ bé xíu mà thích xây dựng hoành tráng.

“Làm hay không làm tự anh nhìn mà làm đi”. La Mông cũng không cầu gã ta.

“Chờ hai ngày nữa tôi nghe ngóng một chút trước, xem có thể  mua được đất hay không”. Mã Từ Quân khẽ cắn môi định chảy máu nhiều rồi (chi nhiều tiền á), người làm ăn mà, tầm mắt vẫn phải nhìn xa một chút.

Hơn nữa ông cụ nhà bọn gã còn đang ở tại mảnh đất này mà, vẫn không thể khiến ông ấy sống không thoải mái, đúng, việc này gã có thể bàn bạc một chút cùng mấy ông già trong nhà, để bọn họ cũng cùng nhau trích chút máu đi (tiền á, nói máu nghe thấy ghê), tiền của Cực Vị lâu kiếm còn có một phần của bọn họ mà, vẫn không thể để một mình gã chịu tiếng xấu thay cho người khác.