Ngưu Nam

Chương 81: Không thể kêu Nhị Lang đi kéo cày…




Rạng sáng ba giờ rưỡi, ngay tại bên con đường nhỏ bên ngoài sân nhà của La Mông, Tiếu Thụ Lâm một mình tựa vào ngoài cửa xe, đốt một điếu thuốc lại không hút được mấy ngụm, vô cùng buồn chán kẹp nó ở trên tay, mặc cho đốm lửa màu vỏ quýt kia lúc sáng lúc tối trong bóng đêm của rạng sáng.

Tiếu Thụ Lâm chưa bao giờ cảm thấy chính mình là một người dính người, từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vầy, gã vẫn đều sống tới rất đàn ông, như thế nào cũng không nghĩ tới có một ngày chính mình thế nhưng sẽ biến thành như vầy, bây giờ mới một ngày không gặp, liền giống người nghiện thuốc lá, so với nghiện thuốc lá còn lợi hại rất nhiều.

Hơn hai giờ liền thức dậy, chưa tới ba giờ liền chờ tại đây, đây có phải rất sa đọa hay không, Tiếu Thụ Lâm hơi hơi nhíu mày, loại chuyện này hiển nhiên không phải đàn ông nên làm.

“Cộp cộp cộp cộp…….”. Một chuỗi tiếng bước chân từ xa tới gần, Tiếu Thụ Lâm biết, người gã chờ tới rồi, ném nửa điếu thuốc lá xuống đất nghiền nghiền, Tiếu Thụ Lâm có chút bất mãn nói với người tới: “Sao bây giờ mới tới?”.

“Đêm qua không ngủ được”. La Mông vài bước đi qua, nhích lại gần bên người Tiếu Thụ Lâm, lại nhích lại gần.

“Nhớ cậu muốn cậu”. La Mông từ trong xoang mũi phát ra một chuỗi tiếng cười trầm thấp, chọc ghẹo tới trong lòng Tiếu Thụ Lâm giống như là bị đầu cỏ đuôi chó đảo qua, tê tê ngứa ngứa, xoay người một cái, liền đặt người ở trên cửa xe hung hăng gặm lên.

“Ưm……”. La Mông nhịn không được ngước cổ thở hổn hển, hô hấp có chút hỗn độn, Tiếu Thụ Lâm một đường gặm cắn cổ của anh xuống phía dưới, hai tay còn đang không ngừng đốt lửa trên người anh…..A…….Mới sáng tinh mơ, liền làm loại chuyện này có thể có chút không tốt lắm hay không…….

“Hôm nay trước hết tới đây thôi”. Ngay tại lúc La Mông cho rằng hai người bọn họ hôm nay vừa muốn đánh một hồi dã chiến, Tiếu Thụ Lâm ngẩng đầu hôn một cái ngoài miệng La Mông, tựa vào trên người La Mông không nhúc nhích.

“Xong rồi?”. La Mông sững sờ, có chút không tiếp thụ kết quả này.

“Nếu không tiếp tục?”. Trong thanh âm của Tiếu Thụ Lâm rõ ràng mang ý cười.

“Bỏ đi”. La Mông nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là từ bỏ, nơi này gần sân nhà anh, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, nhẫn nhịn đi.

“Cậu đinh khi nào thì xây cái nhà?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi.

“Còn phải chờ một chút, chờ tớ tích chút tiền nữa”.

Gần đây La Mông bán đậu cũng lời chút tiền, từ bên Cực Vị Lâu và Bao Đại Hoa Trần Sung Toàn định kỳ cũng có thu vào, nhưng mà chi tiêu trên Ngưu Vương trang cũng không ít, hơn nữa trang hoàng bên tứ hợp viện cũng là rất tốn tiền, vật liệu cộng phí nhân công, một tháng cũng phải không ít.

Gần đây lại thêm mấy thứ hạt dưa, còn có bán bí đỏ cho quán cơm lão Trần gia, tin tưởng qua một hai tháng nữa, túi tiền của La Mông sẽ đầy, tới lúc đó anh không chỉ có muốn xây nhà, còn muốn trả nợ cho La Hồng Phượng và Tiếu Thụ Lâm.

“Ngày hôm qua đi khai hoang với cha cậu à?”. Một lát sau, La Mông lại hỏi Tiếu Thụ Lâm.

“Ừ, liền đào cây bụi lùm cây, hôm nay còn phải cắt cỏ”.

“Muốn tớ hỗ trợ không?”.

“Vẫn là quên đi”. Đoạn thoài gian này quan hệ của Tiếu lão đại  và dì Vân coi như là tiến bước vững vàng, tuy rằng còn chưa có phát triển thực chất gì, nhừng mà  triển vọng cũng khá lạc quan, Tiếu Thụ Lâm không muốn tại lúc này gây thêm rắc rối.

“Ừ”. La Mông không tình nguyện đáp ứng.

“Tở phải đi vào rồi”. Lại một lát sau, Tiếu Thụ Lâm nói như vậy.

“Ở lại chút nữa đi”.

“Buổi tối tớ lại tới tìm cậu”.

“Vẫn đi chỗ lần trước hả?”.

“Ừ”.

“Vậy tới lúc đó tớ chờ cậu ở giao lộ”.

“Ừ”.

“Bên cha cậu, không có việc gì chứ?”.

“Không có việc gì”.

“Nếu không thì……vẫn là nhẫn nhịn đi”.

“Ừ, cũng được”.

“…..Cái đó, tớ nói giỡn thôi”.

“Ừ, tớ cũng vậy”.

Hai người dính nhau non nủa ngày ở cổng làng, thời gian sắp tới bốn giờ rưỡi, Tiếu Thụ Lâm mới lái xe vào sân của nhà La Mông, bắt đầu luyện võ của ngày hôm nay.

Tại chuyện luyện võ này, trong khoảng thời gian này Tiếu Thụ Lâm tiến bộ rất nhanh, nhanh tới làm cho Bặc Nhất Quái đều có chút nhìn không thấu, trước đó ông cảm thấy Tiếu Thụ Lâm tuy rằng điều kiện thân thể không tồi, nhưng mà chỉ chính là không tồi mà thôi, so với La Chí Phương thì còn kém chút, mới đầu lúc luyện võ cũng không kinh hỉ bao nhiêu, chính là một đoạn thời gian này, người này hình như là đột nhiên giống như đột phá điểm mấu chốt, lập tức nhảy lên vài bậc.

Bặc Nhất Quái hỏi gã cảm thấy gì không, Tiếu Thụ Lâm nghĩ tới nghĩ lui, không cảm giác gì, chỉ cảm thấy tinh lực dư thừa, làm gì đều rất có lực. Bặc Nhất Quái nhìn gã thế nào cũng không như là bộ dáng triệt để thấu hiểu, lại nghĩ không ra nguyên do gì, dứt khoát coi như gã là đại khí vãn thành (có tài nhưng thành công trễ). Đại thế giới rộng lớn vô kì bất hữu (chuyện kì lạ gì cũng có), Bặc Nhất Quái ông mới sống vài chục năm ngăn ngủi, ngẫu nhiên nhìn nhầm cũng không kỳ quái gì.

Tối hôm nay, La Mông xách cái gói nhỏ ngồi ở bên cạnh đường cái ngoài Ngưu Vương trang, không đợi bao lâu, Tiếu Thụ Lâm liền lái xe qua đây, La Mông lên xe, hai người như trước đi tới cái sân bỏ hoang lần trước.

Lúc này đây bọn họ không hề là không hề chuẩn bị, trước đó La Mông đều đóng gói khăn mặt xà bông (xà phòng) rồi, còn có hai bộ quần áo thay, một cái thảm, một cái chiếu mây tiện lợi gấp lại.

Mấy thứ này nâng cao thật lớn chất lượng hẹn hò của hai người họ lúc này, sau khi cầm thú một phen, múc nước giếng lên sung sung sướng sướng tắm rửa một cái, lại bọc thảm trải chiếu trong sân hâm nóng người hồi lâu, lúc này mới chưa thỏa mãn thần thanh khí sảng đều tự trở về nhà, chính là La Mông hiển nhiên có chút mệt nhọc quá mức, sau khi về nhà vừa chạm cái gối liền ngủ như chết.

Chập tối mấy hôm sau, làng Đại Loan lại mở một buổi họp toàn làng, lần này họp là vì thương lượng chuyện con thứ hai La Hán Lương của trường làng nuôi heo. Bây giờ gã muốn bao mảnh đất rất nhỏ, ngay tại chỗ làng Đại Loan của bọn họ đi lên một chút, một sườn núi của ngọn núi nhỏ lớn hơn 10 mẫu, chỗ đó nhiều đá núi lộn xộn, chỉ có một ngọn núi nhỏ trước đây đã từng bị người ta khai hoang, cũng đắp ruộng bậc thang, người trong làng trông nom nơi này gọi nó là sườn núi đất nhỏ.

Như vậy một ngọn núi nhỏ, muốn bao liền bao, dù sao bỏ hoang cũng là bỏ hoang, được bao rồi, nói thật, các nhà các hộ trong làng cũng chia không được bao nhiêu tiền, cho nên việc bao đất này cũng sẽ không thương lượng phức tạp gì, sao cũng được.

Chân chính muốn thương lượng vẫn là chuyện nuôi heo này, hai đứa con nhà trưởng làng về nhà cũng một thời gian rồi, việc La Hán Lương muốn nuôi heo, không ít người đều nghe nói qua, trong đó cũng có mấy người phản đối, nguyên nhân liền do trước đây có làng khác nuôi heo rồi, lúc ấy làng đó như thế nào, đi qua đều biết.

Hiện tại làng Đại Loan bọn họ vừa mới có chút khởi sắc, người khác cũng sẵn lòng tới làng họ mua rau, muốn học theo làm như vậy, còn không bốc mùi tới dọa chạy hết mọi người à?

 “Hán Lương à, nếu cháu nói muốn nuôi heo, vậy trước nói một chút cùng mọi người, cháu định làm thế nào?”. Sau khi mọi người tới đông đủ, người già trồng rau trong làng liền hỏi La Hán Lương.

“Làm như thế nào ạ?”. La Hán Lương sờ sờ ót, cũng là bị hỏi choáng rồi, suy nghĩ nửa ngày đáp lại một câu: “Làm thật tốt thôi ạ”.

“Chú là nói, phân heo nước tiểu heo làm sao đây?”. La Hán Lương  coi trúng mảnh đất từ Ngưu Vương trang còn phải đi tới một đoạn đường, cách làng họ là không gần, nhưng mà chỗ đó cao nha, phân heo nước tiểu heo nếu không xử lý tốt, sau này không phải chảy xuống chỗ thấp sao?

“Chú à, vấn đề này bọn cháu nghĩ xong hết rồi ạ”. Giống trường hợp này, trưởng làng lại không tốt ra mặt nói chuyện, nói nhiều thì người ta liền cảm thấy ông thiên vị người nhà, La Hán Lương lại là người không biết ăn nói, La Hán Vinh  liền đứng ra, tiệm thức ăn nhanh của nhà bọn họ định khai trương vào tháng tám, còn có một đoạn thời gian.

“Cháu nói rõ một chút cho chú coi nào, rốt cuộc định làm thế nào?”. Đối việc này, mọi người trong làng còn rất quan tâm.

“Lúc mới đầu cháu cũng không nuôi nhiều heo, trước nuôi hai ba mươi con xem thử đã, sàn chuồng tráng xi măng, bình thường cũng không cần cọ rửa, liền phủ nhiều rơm rạ trong chuồng heo, cách đoạn thời gian đổi rơm rạ, tới lúc đó rơm rạ chứa phân heo nước tiểu heo, mặc kệ là lấy ủ cũng được, người làng ta lấy đốt phân cũng được, bón vào ruộng rau, rau mầm lớn lên tươi tốt, tới lúc đó chúng ta cũng học theo La Mông, trong làng ai muốn dùng bón phân, tới đây chọn là được”.

Mấy năm nay trong làng không nhiều súc vật lắm, trước đó mọi người cũng cảm thấy không sao cả, hiện giờ trồng rau nhiều, bên Cực Vị Lâu lại có yêu cầu, không được dùng phân hóa học, tự nhiên liền cảm thấy phân thiếu thốn, lời này của La hán Vinh, tuyệt đối là nói trúng điểm mấu chốt rồi.

“Hán Vinh à, hai anh em cháu có thể có lòng như vầy, liền rất hiếm thấy rồi, trong lòng chú cũng cảm kích, nhưng mà bây giờ chuyện nuôi heo này nha, chú từng thấy rồi, làm không tốt đó là rất thối. Khác không nói, liền nói trên Ngưu Vương Trang kia của La Mông, mỗi ngày rất nhiều người tới tới đi đi, tới lúc đó bị các cháu xộc mùi này, mọi người chạy rồi, cậu ta còn tìm ai làm việc được chứ?”. Có người rất nhanh liền kéo La Mông vào.

“Chú yên tâm đi ạ, cháu thật sự sẽ làm thật tốt”. La Hán Lương vừa nghe mọi người đều không ủng hộ gã nuôi heo, nhịn không được liền có chút nôn nóng.

“Nuôi heo này làm không tốt quả thật là thối, nhưng mà chúng ta đều là nhà nông, trước đây chuồng heo còn xây trong sân nữa, đó còn không phải sống qua ngày như thường”. Lúc này, Lí Bảo Trân vợ của La Hán Vinh cũng nói chuyện.

“Còn phải ở bên ngoài chuồng heo làm cái hố to, trong chuồng heo có nước tiểu heo chảy ra, liền chảy vào trong cái hố đó, để nó chậm rãi lên men, nước trong hố này không thể chảy ra ngoài, nước tiểu heo sau khi lên men có thể trộn nước tưới đất, tới lúc đó mùi trong hố này nếu quá nặng, mọi người lại làm chút màn trúc linh tinh che nó lại”.

La Mông vẫn là rất ủng hộ người trong làng nuôi heo, có người nuôi heo ngon, anh mới có thể ăn ké thịt heo ngon nhất mà phải không.

“Dứt khoát đừng đào hố, liền đào một cái rãnh dài, đầu rãnh nối liền với chuồng heo, cuối rãnh dẫn nước tưới đất, như vậy không làm héo hoa màu, bên trên cũng đừng đậy cái màn trúc, đóng một ít thanh trúc rắn chắn che lại, an toàn”.

Lúc này trưởng làng La Toàn Thuận nói chuyện, việc nuôi heo này, cho dù không phải con của ông mà là những người khác trong làng muốn làm, ông cũng là phải ủng hộ. Hơn nữa đứa con thứ hai này của ông, người thành thật có chỗ tốt của người thành thật nha, làm việc chăm chỉ, ngày nào đó ngộ nhỡ nếu làm không tốt, ông người làm cha này còn có thể cảnh cáo nó, không xảy ra sự cố lớn gì.

“Nếu đã nói như vậy, tôi cũng không ý kiến, tôi không có ý khác, chính là sợ đến lúc đó rất thối”. Nhóm dân làng vốn cũng không phải có lòng làm khó, lúc này nói đều nói khác phân thượng này rồi, bọn họ cũng sẽ không lại kiên trì phản đối.

“Khẳng định không thể làm như vậy”. La Hán Vinh vội vàng liền tiếp lời.

“Phân heo này, cũng không tốt lấy không của mấy đứa, tới lúc đó nên trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu tiền”.

“Vậy rất mất tình cảm, phân trâu của nhà La Mông tốt như vậy cũng không lấy tiền, chút phân heo ấy của cháu liền có thể lấy tiền sao? Không cần. Tới ngày đổi rơm rạ rơm rạ trong chuồng heo, cháu nói một tiếng với mọi người, mọi người chọn gánh đi là được, chỉ cần mọi người không sợ cực”. Lúc này La Hán Lương rốt cục cũng nói nhiều thêm mấy câu.

“Sợ cực gì chứ, mình là nông dân mà, sợ cực còn trồng trọt sao? Chúng ta cũng không có thể lấy không phân heo của em, chuồng heo của em không phải phải dùng rơm rạ sao, nhà các em chỉ có bấy nhiêu rơm rạ, khẳng định không đủ xài, tới lúc đó chị gánh rơm rạ tới chỗ em, lại chọn phân heo, các em cũng bớt việc mà phải không? Nuôi heo cũng không nhẹ nhàng, chỉ là mỗi ngày nấu nhiều thức ăn heo như vậy, có thể làm hai vợ chồng em cực kỳ mệt rồi”. Ngô Đông Mai nhanh mồm nhanh miệng nói.

“Liền cho nhà họ rơm rạ à? Rơm rạ tôi cũng muốn”. Trên Ngưu Vương trang nhiều trâu như vậy, không thể cứ ăn cỏ tươi, mỗi ngày đều phải đút chúng nó một ít cỏ khô.

Một đám người nghe được La Mông nói như vậy, nhất thời đều cười rộ: “Được nha, tới lúc đó rơm rạ của làng chúng ta đừng đừng giữ lại, đều gánh qua cho hai nhà mấy đứa”.

“Cần rơm rạ rất đơn giản thôi, mấy ngày hôm trước gạo của nhà trưởng làng của chúng ta không phải bán được ba đồng rưỡi à, khách hàng nhận hàng còn nói rẻ nữa, sang năm tôi liền tính trồng nhiều chút, tới lúc đó còn lo không đủ rơm rạ sao?”.  Người già trong làng còn rất nhiệt tình.

“Nếu chú nói như vậy, sang năm cháu liền cho chú mượn Nhị Lang đi kéo cày”. La Mông thuận tay cầm lấy một miếng dưa hấu Triệu Hạ Bình đưa qua, nói. Chỗ bọn họ họp tối nay ngay tại trong sân nhà Triệu Hạ Bình, nguyên nhân là lúc này mọi người trong làng họ rất rảnh rang, chỉ hai vợ chồng La Hưng Hữu và Triệu Hạ Bình không đi ra ngoài được, vì thế mọi người dứt khoát liền  tới nhà họ.

“Nhị Lang? Không được, không được!”. Để Ngưu vương kéo cày? Như vậy sao được!?

“La Mông à, bây giờ Nhị Lang mới hơn một tuổi mà, chưa tới ba tuổi đều không kéo cày được”. Tuy rằng biết La Mông nói chính là nói giỡn, nhưng mà người già trong làng vẫn là có chút lo lắng nhắc nhở La Mông, bảo cậu ta cần phải đối xử tử tế với Ngưu vương.

“Lại nói, gần đây Nhị Lang lớn hơn rồi ha?”.

“Dạ, cao lên ạ”.

” Bộ dạng còn rất đẹp trai, đôi mắt nhìn đẹp lắm”.

“Đeo khoen mũi bạc cũng đẹp, nếu đeo vàng thì bảo đảm càng đẹp”.

“Hai ngày trước còn thấy nó nhảy nhót trên đỉnh núi, rất vui vẻ”.

“Qua hai năm nữa, cái đầu lại lớn chút, tới lúc đó sợ sẽ nhảy không nổi”.

“Đúng vậy, bây giờ còn nhỏ mà, mỗi ngày còn uống sữa mà, ha ha ha”.

“La Mông à, cũng không thể kêu Nhị Lang đi kéo cày”.

“Dạ”. La Mông vừa gặm dưa hấu vừa gật đầu, anh tuyệt đối không có ghen tị Nhị Lang, thật sự. Lại nói dưa hấu của nhà Triệu Hạ Bình cũng là không tệ, nhưng mà so với Ngưu Vương trang của anh, vẫn là kém một chút.