Nguyên Hi Kỷ

Chương 5




Lúc Ninh Vân tiến cung, trực giác của nàng cảm thấy bầu không khí thật khác thường. Nàng vẫy vẫy tay gọi Ty Vân, nói: “Ta ở nơi nào thì dẫn binh bao vây nơi đó ngay.”

Nói xong, nàng xoa xoa mũi, sau đó liền đi vào.

Thật sự vô lễ đến cực điểm.

Bước vào Nội điện, Ninh Vân lập tức ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, sau đó thì nghe thấy tiếng nói đứt quãng của Minh Chiêu đế đang dặn dò Thái tử điều gì đó. Nàng không cho người thông báo mà trực tiếp xốc mành tiến vào, khiến hai người Thái tử và Minh Chiêu đế bị dọa giật nảy mình. Thái tử bèn tức thì nổi giận nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Ninh Vân mà mắng: “Ngươi đây là đang làm gì?! Sao không để cho người thông báo mà tự mình tiến vào? Ngươi cho rằng chỗ này là chỗ nào, phủ công chúa của ngươi à? Ngươi. . . ”

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Hoàn toàn bỏ qua tiếng la hét của Thái tử, Ninh Vân quỳ rạp xuống đất, cung kính hành lễ với Minh Chiêu đế.

Minh Chiêu đế không cho nàng đứng dậy, nàng bèn tiếp tục cung kính quỳ. Qua hồi lâu, giọng của Minh Chiêu đế từ từ truyền đến: “Bây giờ ngươi, quyền khuynh triều chính, chức cao quyền trọng, bất kể là ai, cũng không thể tổn hại đến ngươi.”

“Nhi thần không dám.”

“Ngươi nói thật cho trẫm một câu,” Minh Chiẻu đế mở mắt, nhìn cô gái tú lệ trước mặt: “Ngươi là Ninh Vân, hay là Ninh An?”

“Ninh An thì đã sao, Ninh Vân thì lại thế nào?” Ninh Vân cười khẽ thành tiếng, sau đó nhân tiện nói: “Nhi thần đương nhiên là Tô Ninh Vân.”

“Nói dối!” Thái tử phủ quyết một câu. Minh Chiêu đế than nhẹ một tiếng, từ trên chỗ cao ném một tấm sổ con xuống trước mặt nàng: “Xem đi!”

Ninh Vân không nhìn cũng biết đây là cái gì, chắc chắn là đám người theo phe Thái Tử nói nàng huyết thống bất chính, sau đó tìm một đống lớn nhưng thứ gọi là chứng cứ chính xác để dâng tấu thư mà thôi. Nàng chậm rì rì mở tấu chương, nhìn phần nội dung không khác mấy so với dự đoán của nàng, đang chuẩn bị bắt đầu gào khóc oan uổng, thì lại đột nhiên nhìn thấy tên một người.

Hạ Chỉ Ngôn.

“Có Phò mã Hạ Chỉ Ngôn chính miệng cung cấp giấy tờ làm chứng. . . Công chúa say rượu lỡ lời tự thừa nhận mình là nô tỳ Ninh An. . . ”

Ninh Vân không biết mở miệng thế nào.

Nàng chỉ nhìn chằm chằm cái tên đó, chặm rãi siết chặt ngón tay. Nhớ đến nụ cười thoáng qua như mưa bụi Giang Nam của chàng trai kia, lại nghĩ đến thiếu niên có giọng nói ôn hoà thanh nhã, dáng vẻ có chút sốt sắng hỏi nàng: “Ninh An, ta dùng chiếc đèn hoa này đổi lấy cả đời nàng được không?”. Hai chuyện đan xen luân chuyển, cuối cùng nàng chỉ cười lạnh thành tiếng.

Hãy nhìn lại đi, chung quy cũng là hai người khác biệt.

Thanh Ngôn ca ca của nàng, vì hai mắt từ lâu đã không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, để rồi chết trong vụ truy sát kia. Nàng nhìn ngôi mộ hoang của hắn, trái tim đã chết triệt triệt để để.

Hắn không phải.

Thanh Ngôn ca ca của nàng, tình nguyện liều chết, cũng sẽ không bán đứng nàng.

“Phụ hoàng, người không thể nghe lời hãm hại của bọn họ.”

“Có phải là hãm hại hay không, nghiệm thử là biết.” Thái tử vội vàng mở miệng.

“Chuyện hoang đường như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý sao?” Ninh Vân cười khẽ, Thái tử càng thêm nghi ngờ, chặn ngang nói: “Nếu ngươi không nghiệm, chính là có tật giật mình!”

“Nghiệm, nếu đúng, thì sao?” Ninh Vân đột nhiên đứng dậy, Thái tử bị khí thế của nàng doạ ngã, nhưng bây giờ cưỡi hổ khó xuống, lại nghĩ đến đêm qua nhận được tin tức xác thực từ chỗ Hạ Chỉ Ngôn, hắn liền cả giận nói: “Nếu là vậy, tất nhiên ta sẽ gánh chịu tôi danh lẫn lộn huyết thống hoàng thất!”

“Thái tử, ngươi cũng biết vương tử phạm pháp tội như thứ dân, Thái tử nên cân nhắc một chút. Tội danh này cũng không nhỏ, ngay cả hoàng hậu cũng phải bị phế, Thái tử. . . ”

“Đừng dài dòng, rốt cuộc ngươi nghiệm hay không nghiệm?”

“Nghiệm!” Ninh Vân đáp, gật đầu nói: “Triệu tập bách quan, nghiệm trên tế đàn!”

Dứt lời nàng liền dẫn đầu xông ra ngoài. Vừa ra đến trước cửa, nàng bỗng dừng chân, quay đầu khẽ mỉm cười với Minh Chiêu đế vẫn bàng quan, quay đầu đi, nhàn nhạt nói: “Phụ hoàng, thực ra, ta vốn không muốn trở về.”

Thế nhưng, ta không thể không trở về.

Ngươi thân làm hoàng đế cũng không bảo vệ được vợ con của chính mình. Cho dù hai người bọn họ đã thoát khỏi, đã đi xa như vậy nhưng vẫn không được buông tha. Ngươi không thể bảo vệ chúng ta, vậy ngoại trừ trở về, ta còn có thể làm gì?

Nợ máu của mẫu thân, nợ máu của Thanh Ngôn, nỡ máu của mười người từ trên xuống dưới của Ninh gia, ta sẽ dùng cung đình này, đến trả lại.