Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 84




Trên núi Phù Vân, dưới tàng cây đào, gió lạnh thổi qua chạc cây khô héo, cánh hoa xào xạc bay đầy trời, đậm ý thu.

Rất xa bên kia, một người vận áo đỏ đứng trước một phần mộ, yên lặng một lúc lâu. Tóc đen theo gió xốc xếch bay đến đuôi lông mày và khóe mắt hắn, bao phủ một gương mặt tuyệt thế, cùng đôi môi không còn màu máu.

Ta ôm đầu gối ngồi thật xa, trong lòng trong đầu tràn đầy giọng nói và dáng điệu nụ cười của Niệm Vãn.

Sau khi Lộ Văn Phi bỏ đi, Dạ Kiếm Ly nhìn Độc Cô Bạch thật lâu, nhẹ nhàng cười một tiếng, ôm lấy Niệm Vãn rồi rời đi. Ta theo sát hắn, nhưng cả quãng đường này, hắn không hề nhìn ta một cái.

Mắt thấy sắc trời đã sắp tối, hắn vẫn cứ yên lặng như vậy nhìn phần mộ của Niệm Vãn. Trong lòng ta khó chịu, chậm rãi đi tới nhẹ giọng gọi: “Dạ…”.

“Ta từng hứa với y, cùng nhau đến núi Phù Vân xem hoa đào”, Dạ Kiếm Ly đột nhiên nói.

Ta miễn cưỡng mỉm cười, “Vậy sao?”.

“Nhưng cuối cùng ta không hề đi với y một lần nào”, hắn yếu ớt nhắm mắt lại, “Niệm Vãn, ngươi nhất định là đang oán trách ta”.

“Y làm sao lại oán trách huynh, y chỉ muốn huynh… Nhìn y thật kỹ một lần”, ta nhẹ giọng nói, ngoan ngoãn quỳ gối trước mộ Niệm Vãn, không có hương khói, xung quanh cũng không có ai bầu bạn, chỉ có một tấm mộc bài thô sơ cùng một nấm mồ cô độc.

Dạ Kiếm Ly không trả lời, lại một hồi lâu, hắn đột nhiên ho khan kịch liệt, trong lòng ta lo lắng đến thương tích của hắn, bất chấp tất cả, xông tới cầm lấy tay Dạ Kiếm Ly, vội la lên: “Huynh… Trong người sao rồi?”.

Hắn nhẹ nhàng phẩy tay, trượt ra khỏi lòng bàn tay của ta, ta sững sờ đứng tại chỗ.

“Thân thể ta vẫn ổn. Tiểu Kỷ, ngày sắp tối rồi, cô mau quay về cung đi”.

Dạ Kiếm Ly đứng lên, ta vẫn còn lo lắng, không nghe rõ ràng, ngẩng đầu lên cũng không nhìn thấy khuôn mặt hắn, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

“Hôm nay là ngày đại hỉ của cô và Độc Cô Bạch, chúc mừng”, hắn quay lưng về phía ta, “Hẳn phải gọi là… Đại tẩu”.

Cảm giác lạnh lẽo kết thành băng, rồi bị một câu nói đập vỡ nát. Ta run rẩy hỏi: “Huynh nói cái gì?”.

“Ta còn có việc phải quay về Tuyệt Địa cốc”, hắn từ đầu đến cuối không chịu quay đầu lại nhìn ta, “Cô… Mau về đi”.

“Dạ Kiếm Ly!”, ta hét to.

Bả vai hắn run lên, dường như đứng không vững.

“Huynh muốn đuổi ta đi?”, ta ngơ ngác, nhưng lại không khóc, “Tại sao?”.

Hoàng hôn, dường như những phút cuối cùng của đất trời càng làm nổi bật vẻ hoa lệ tuyệt thế của Dạ Kiếm Ly. Hắn không hề động đậy, chỉ thản nhiên nói: “Bảo cô đi thì cô đi đi, ta… Không muốn gặp lại cô”.

Dạ Kiếm Ly, con mẹ huynh!

Một giây đó, tức giận áp đảo lý trí, ta bỏ chạy như điên, hoàn toàn không biết nên chạy đi đâu, hai chân mềm nhũn liền té xuống, hắn nghĩ ta là cái loại con gái bảo đi tiếp xúc với ai thì liền đeo bám lấy người đó sao?

Ta vẫn còn nhớ rõ, dưới ánh mặt trời ngày đó, Dạ Kiếm Ly cong khóe môi, nụ cười ngượng ngùng cùng một chữ “Được” nhẹ nhàng, đó vẫn luôn là động lực giúp ta cố gắng bao nhiêu ngày qua, nhưng hắn… Chẳng lẽ ngay từ đầu hắn chỉ muốn trêu chọc ta?

Ta hung hăng đấm lên mặt đất, nước mắt nghẹt trong mũi, không thể thở ra được, sặc đến mức đầu óc mờ mịt. Dạ Kiếm Ly… Dạ Kiếm Ly! Ta trúng cổ độc của Lộ Văn Phi, tên khốn đó… Không biết chừng một giây sau ta sẽ chết theo hắn a!

Đã chết, có muốn nhìn huynh cũng không nhìn được nữa.

Cảnh tượng nơi này có chút quen thuộc, năm ấy ta gặp phải bọn cướp, cũng ở trong rừng cây gào khóc, Dạ Kiếm Ly từ trên trời giáng xuống, thanh lệ tuyệt trần như một vị thần tiên.

Ta nghĩ nghĩ, trong lòng đột nhiên giật thót, Dạ Kiếm Ly bị thương… Chẳng lẽ?!

Gió đêm kêu khóc, trong núi vang lên tiếng dã thú gầm gừ. Ta chạy tới trước mộ Niệm Vãn, không thấy Dạ Kiếm Ly.

Hắn đi rồi.

Trong lòng ta trống rỗng.

Đột nhiên cách đó không xa có tiếng nhánh cây gãy rắc rắc, ta vội vàng chạy qua, nhìn thấy Dạ Kiếm Ly tựa vào một gốc cây, thân thể đau đớn co quắp lại.

Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo đi thêm vài bước, dựa hẳn vào mấy gốc cây khô chống đỡ, hoàn toàn không phải “vẫn ổn” như hắn nói với ta. Đột nhiên hắn dừng lại, đứng không vững liền té ngã ra đất, ho khan vài tiếng rồi nằm bất động.

Ta hoảng sợ đến mức hồn vía bay hết, xông tới đỡ bờ vai hắn, hiểu được vì sao hắn phải đuổi ta đi, nước mắt lập tức tràn ra.

Ta cởi áo ngoài xuống đắp lên trên người hắn, “Dạ Kiếm Ly”.

Hắn yếu ớt mở đôi mắt đen như ngọc, trong mắt đã không còn ánh sáng.

“Huynh là tên khốn kiếp”, ta nói nhỏ: “Huynh biết rõ ta sẽ đau khổ”.

“Đau khổ một lần…”, hắn ho khụ, cười nói: “Tốt hơn nhiều so với đau khổ cả đời”.

Trong lòng ta căng thẳng, “Huynh… Còn có thể chịu được bao lâu?”.

“Nếu là người khác thì đã sớm chết”, hắn lắc đầu, “Tổn thương đến tim phổi, ta đã phong bế bát mạch, cũng chỉ được hai ba ngày mà thôi”.

“Không…”, ta rốt cục không nhịn được, khóc to thành tiếng, “Huynh nhất định phải cố gắng, ta dẫn huynh đi tìm Trường Sinh, ông ta là thần y…”.

“Chính ta đã là một nửa thần y rồi…”, hắn vẫn còn có tâm trạng nói đùa, “Thân thể của ta, ta biết rõ nhất, sợ là… Không được”.

Ta vừa định nói chuyện, Dạ Kiếm Ly lại vươn tay lau đi nước mắt của ta, động tác mềm nhẹ như sợ ta sẽ vỡ tan, cười nói: “Kêu nàng đi nàng lại không nghe, bây giờ không phải là nàng càng khó coi hơn sao?”.

Ta lắc đầu nức nở, “Ta chỉ tức giận thôi, huynh muốn đuổi ta đi, lại còn gọi ta là đại tẩu, nếu như không phải là huynh bị ra thế này, ta nhất định sẽ đánh huynh bầm dập…”.

Dạ Kiếm Ly không nói gì.

Ta ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Huynh sống một ngày chúng ta liền ở chung một ngày, huynh sống hai ngày chúng ta liền ở chung hai ngày, nếu có thể sống ba ngày thì càng tốt hơn, chúng ta lên núi làm thổ phỉ, ta là thủ lĩnh thổ phỉ, huynh là áp trại phu quân…”.

Dạ Kiếm Ly cười rộ lên, hơi thở rối loạn, thở hổn hển một lúc mới khôi phục lại bình tĩnh.

“Nàng là đứa ngốc”, hắn đột nhiên chảy nước mắt.

“Phải”.

Ta cười kỳ quái, chôn mặt vào giữa cổ hắn, thấp giọng nói: “Huynh nghĩ rằng huynh thông minh chỗ nào hả?”.

“Ta tất nhiên là thông minh hơn nàng”.

“Hừ, không biết mới vừa rồi là ai chật vật đáng thương”.

“Ta muốn làm cho nàng bỏ đi, là tự nàng muốn quay lại”.

“… Có chết cũng không cho huynh an tĩnh”.

“Kỷ Triển Nhan!”.

“Dạ Kiếm Ly!”.



Xế chiều ngày hôm sau, sườn núi Thiển Thảo.

Trường Sinh nhăn mày, thu bàn tay bắt mạch cho Dạ Kiếm Ly, khẽ lắc đầu.

Lúc lão rời khỏi Bạch phủ có nói cho ta biết lão quay về Thiển Thảo, ta lấy đồ trang sức đổi thành ít bạc, mua chiếc xe ngựa rồi lập tức ngày đêm lên đường, rốt cuộc tìm được lão.

“Có cách nào không?”, ta căng thẳng nhìn Trường Sinh.

Trường Sinh trầm ngâm một lúc, vẫn lắc đầu, trong lòng ta chấn động đến tận cùng.

Dạ Kiếm Ly cười cười, vịn vách tường chậm rãi đi ra ngoài.

Ta vừa định đuổi theo, Trường Sinh lại đột nhiên mở miệng, chỉ nói một câu, sau đó để lại ta trợn to hai mắt yên tĩnh như đã chết.

Dạ Kiếm Ly ngồi ở đó, áo đỏ phủ lên mặt đất thật tao nhã, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay mất.

Ta đi tới ngồi bên cạnh hắn, không ai nói chuyện. Cứ như vậy ngồi cạnh nhau, giống như muốn chia sẻ hơi thở của nhau. Trải qua thêm một giây, thì càng mất đi một giây.

Có thứ màu trắng trong suốt từng hạt từng hạt bay xuống, dính vào vạt áo liền tan ra, biến mất thật nhanh, giống như ta cùng với Dạ Kiếm Ly.

Chắc hẳn là tuyết, cũng đã đến lúc tuyết rơi rồi. Ta thấp giọng kêu: “Dạ Kiếm Ly”.

“Ừ”, hắn đáp một tiếng.

“Tuyết rơi”.

“…”.

“Thật đẹp”, ta cười cười, “Huynh có thích tuyết không?”.

“Ừ”, Dạ Kiếm Ly không mở mắt, thấp giọng nói: “Ta sợ đây là lần cuối cùng ta nhìn thấy tuyết”.

Chua xót trên khóe mắt, ta mạnh mẽ nhịn xuống, cười nói: “Làm sao biết được, không được nói lung tung…”.

Thân thể hắn thoáng nghiêng một cái, nhẹ nhàng ngã vào trong lòng ta.

Ta ôm lấy hắn, ôm bằng sức lực toàn thân.

“Triển Nhan”.

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên ta.

“Ừ”.

“Ta không muốn chết”.

“… Ta… biết”, ta cắn môi nhịn xuống cơn đau lòng.

“Chúng ta không chữa trị nữa, đi đến chỗ nàng nói, cùng nhau làm thổ phỉ. Ta muốn cùng nàng ngắm tuyết… Chúng ta có thật nhiều đứa trẻ, vẻ ngoài phải giống ta, không được giống nàng…”, Dạ Kiếm Ly nhắm mắt lại lẩm bẩm, “Ta không muốn chết… Ta muốn sống cạnh nàng… Cho đến thật lâu thật lâu… Sau này…”.

Hắn nhẹ nhàng hôn ta, đôi môi đỏ mọng lạnh như băng, mang theo mảnh tình nồng đậm tuyệt vọng.

Lòng ta, hồn ta, đều say.

Tại sao hết lần này tới lần khác đều như vậy, chúng ta thật vất vả mới được ở chung với nhau, tại sao phải như vậy!

Sinh ly tử biệt, không ngờ bốn chữ này khiến người ta tê tâm liệt phế đến như vậy. Mãi cho tới hôm nay, ta mới biết được cảm giác chân chính yêu một người là thế nào, nhìn thấy người ấy nhíu lông mày, lập tức muốn vuốt thẳng, nhìn thấy thương tích của người ấy, đau đớn tới mức không cần tính mạng của mình, hận không thể thay người ấy chịu khổ.

Nếu như người chết là ta, hẳn là tốt hơn nhiều.

Ta vốn không tồn tại trong thế giới này, nhưng Dạ Kiếm Ly…

Ta khẽ cắn răng, rốt cuộc ra quyết định, run rẩy cầm tay Dạ Kiếm Ly.

“Huynh sẽ không chết…”, ta cười khẽ, những ngày qua ta chưa hề có được nụ cười nhẹ nhàng như vậy, “Huynh phải hứa với ta, sẽ sống thật tốt…”.

“Nàng…”, Dạ Kiếm Ly trợn to hai mắt, hiển nhiên không hiểu ta đang nói cái gì.

“Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết“, ta không đáp lại hắn, lấy ra một mảnh vải trắng nhẹ nhàng che môi hắn lại, “Huynh có biết câu tiếp theo là gì không?”.

Dạ Kiếm Ly đột nhiên giãy dụa, hắn không cam lòng nhìn ta, trong mắt đều là khó hiểu không giải thích được. Nhưng hắn không chống đỡ được lâu, cuối cùng chỉ có thể chậm rãi nhắm mắt lại.

“Câu tiếp theo…”, nước mắt ta nhỏ lên môi hắn, nức nở nói: “Câu tiếp theo chính là… Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão…”.[1]

Nhưng mà, tha thứ cho ta, Dạ Kiếm Ly, ta không có cách nào nắm tay huynh, cùng huynh bạc đầu giai lão.

Bởi vì ta yêu huynh.

Cho nên, lúc này, nơi này, ta nhất quyết không để cho huynh chết đi.