Nguyên Nhược Ngữ

Chương 67




“Phi Lăng! Phi Lăng!” Nguyên Nhược Ngữ không ngừng gọi tên Phi Lăng. Đáng tiếc, hắn không hề có phản ứng gì. Lại nhìn ánh mắt vô thần của hắn, Nguyên Nhược Ngữ nghĩ tới một chuyện, Nam Cung Li! Thuật thôi miên!

“Đáng ghét!” Nguyên Nhược Ngữ thử mở cửa nhà giam. Nhưng cửa nhà giam mở ra được, chỉ là xiềng xích bạc treo đầy trên người Phi Lăng thực khiến người ta đau đầu…. Loại xiềng xích này, phải có chìa khóa mới có thể mở được. Cho dù dùng kỹ xảo hay là phá cũng không mở được…. Nguyên Nhược Ngữ tức giận đá một cái, lúc này sự đau nhức từ chân truyền lại, có lẽ là miệng vết thương nứt ra rồi?

Nguyên Nhược Ngữ mặc kệ vết thương trên chân mình, cúi đầu nâng mặt Phi Lăng lên. Ba năm rồi…. Còn nhớ rõ ngày đó trên sườn núi, bộ dạng kéo mình không thôi của tên ngốc này….

Cho dù ta là ai… Ta cũng tuyệt không muốn ngươi rơi xuống….

Ta tình nguyện, người rơi xuống là ta.

Mà không phải là ngươi, tiểu Ngữ….

…..

Con người ấm áp như ánh mặt trời đó, nụ cười rạng rỡ, cá tính hoạt bát… Ca ca của ta…. Kỳ thực cũng là một người luôn trốn tránh….

Nguyên Nhược Ngữ, hắn là ca ca ngươi….. Đây không phái chuyện ngay từ lúc bắt đầu đã biết rồi sao? Cho dù nói, cho dù nói hắn yêu ngươi như vậy…. Bản thân một mực trốn tránh… Hắn là thân ca ca của ngươi a…..

Trong đầu Nguyên Nhược Ngữ hỗn loạn. Nhưng lúc hắn thanh tỉnh, đã áp môi lên môi Phi Lăng. Sau đó, một giọt lệ cứ như vậy rơi xuống, đọng lên mi Phi Lăng, khẽ rung động.

Nguyên Nhược Ngữ cho rằng Phi Lăng tỉnh lại, phát hiện kỳ thực không có. Mà sự thực là, mình hôn Phi Lăng. Lần đầu tiên chủ động hôn hắn, không phải nụ hôn giữa người thân…. mà là….

Nguyên Nhược Ngữ cười khổ một cái, nhìn khuôn mặt nhếch nhác của Phi Lăng, râu đen lùn phù, một khuôn mặt tràn đầy mị lực nam tính. Nhẹ giọng nói, “Là mệnh sao? Số phận không thể tránh khỏi….”

Thật là, mình sao lại khóc như vậy? Giống một nữ nhân…

…. Nguyên Nhược Ngữ kiểm tra một lượt thân thể của Phi Lăng, phát hiện không có vết thương nào, nếu có cũng là từ rất lâu rồi, sớm đã lành, chỉ để lại một vài vết sẹo. Nguyên Nhược Ngữ chạm lên vết sẹo bên tay phải hắn, trong lòng đau đớn. Chỗ này… là lúc đó mình dùng trâm đâm vào, vì muốn hắn buông mình ra. Không ngờ, lâu như vậy, vết sẹo vẫn còn… Tên ngốc này. Mỗi ngày nhìn thấy vết sẹo này nhẽ nào không thấy khó chịu sao?….. Loại vết tích này, không phải bản thân hết lần này đến lần khác xé rách lớp da mới, mới có thể mãi mãi lưu dấu lại sao? Ngươi rốt cuộc muốn ngốc đến mức nào mới chịu?

….. Nguyên Nhược Ngữ chôn mặt vào hõm vai Phi Lăng, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi… Xin lỗi…”

Chỉ là, Phi Lăng vẫn đờ đẫn lặng im như vậy. Tùy ý Nguyên Nhược Ngữ ở trên vai mình nhỏ giọng nức nở….

…..

Lúc Nguyên Nhược Ngữ quay lại phòng Nam Cung Li, phát hiện Nam Cung Li chưa trở về. Giống như hạ quyết tâm, Nguyên Nhược Ngữ quyết định đi tìm Nam Cung Li. Vì, hắn muốn chìa khóa của thứ xiềng xích kia.

Lúc Nguyên Nhược Ngữ đi tới cửa, mới nhớ ra Nam Cung Li đã khóa cửa. Buồn rầu đành phải quay về giường. Xử lí tốt vết thương trên chân, trong đầu đều là hình dáng Phi Lăng, cùng làm sao lấy được chìa khóa.

Chìa khóa luôn ở trên ngươi Nam Cung Li. Nguyên Nhược Ngữ vào ngày hôm sau nhìn thấy Nam Cung Li liền để ý đến. Luôn treo bên hông hắn, là vì tự tin thái quá sao?

Hôm nay Nam Cung Li không tiếp tục hỏi câu ‘Chúng ta lúc trước có quen biết sao’, ngược lại Nguyên Nhược Ngữ nói, “Tôi muốn ra ngoài đi lại.”

Cái này nằm ngoài dự liệu của Nam Cung Li. Hắn rất vui mừng dẫn Nguyên Nhược Ngữ ra khỏi Ngọa Long Đình. Tuy Nguyên Nhược Ngữ vẫn mặt mày lạnh băng, nhưng sự vui vẻ của Nam Cung Li mọi người đều cảm thấy được.

Quả nhiên, nơi nào trong Ma giáo cũng là cơ quan, đám núi giả, đình viện kia, đều là môt phần của trận pháp vĩ đại. Muốn phá, thật sự là một công trình lớn…..

“Vì sao lại vui như vậy?” Nguyên Nhược Ngữ hỏi. Vẫn nên chậm rãi tiếp cận Nam Cung Li, dù sao chuyện Phi Lăng quan trọng hơn một chút.

Nam Cung Li có chút không kịp phản ứng với sự ‘nhiệt tình’ ngày hôm nay của Nguyên Nhược Ngữ, trong mắt lóe lên một tia hồ nghi, nhưng vẫn cảm thấy cao hứng. “Ta rất vui sao? Không có a ”

Nguyên Nhược Ngữ tiếp đó không nói thêm gì, Nam Cùng Li đưa hắn đến một thảm cỏ, kéo hắn ngồi xuống, đầu gối lên đùi Nguyên Nhược Ngữ, ngẩng đầu nhìn Nguyên Nhược Ngữ cứng ngắc, nói, “Ta cho rằng ngươi sẽ một chưởng đánh bay ta cơ.”

“…. Vậy còn phải xem có đánh nổi ngươi hay không, ngươi tự mình làm vẫn hơn.” Nguyên Nhược Ngữ cố gắng thả lỏng cơ thể, không được quá căng thẳng…. Có chút nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ta không muốn Mỗi lần ta đều thấy nằm thế này là thoải mái nhất ”

Đúng a, lúc trước tiểu Lý ngang ngược nằm trên đùi mình, cũng lộ ra vẻ thỏa mãn thế này. Rốt cuộc, ai mới thật sự là ngươi? Nam Cung Li?

…..

“Vì sao?” Nam Cung Li áp sát hỏi Nguyên Nhược Ngữ. Biết hắn muốn nói cái gì, Nguyên Nhược Ngữ chầm chậm trả lời, “Không có gì, chỉ là cảm thấy chuyện lúc trước, đều đã là quá khứ, không nhất thiết phải cố chấp như vậy.”

“… Lúc trước… chúng ta thật sự quen biết sao? Chúng ta đã xảy ra chuyện gì?” Vẫn câu hỏi cũ, nhưng lần này, Nguyên Nhược Ngữ nghĩ muốn trả lời. “Quen biết, là người làm hại ta.”

Không phải nói dối, Nguyên Nhược Ngữ không muốn nói dối. Nhớ tới những ngày ở Thanh Hải Môn lúc trước, Nam Cung Li tỏ vẻ giống như vô lại. Tựa như đã là chuyện rất lâu lúc trước rồi. Lúc mình đánh hắn, lúc nói những lời ấy, kỳ thực, cảm giác ghét bỏ trong lòng ngược lại giảm bớt đi. Có, dường như chỉ còn lại là hồi ức.

Nhưng lúc thấy Nam Cung Li, lại không thể không nhớ tới. Nguyên Nhược Ngữ cười bản thân mình mềm yếu. Vì sao, cảm giác ghét bỏ là có, nhưng cảm giác hận thù là không thấy đâu? Hận… Đúng a. Hận hắn, hận hắn tổn thương mình, hận hắn làm bị thương Tiêu Nam, làm bị thương Phi Lăng… Hận, không phải là mong đối phương chết, hoặc là sống không bằng chết sao?

Nguyên Nhược Ngữ nhìn bộ dạng không nói lời nào của Nam Cung Li. Vẫn là khuôn mặt yêu diễm, khuôn mặt xinh đẹp đó, mi cốt quyết rũ, hàng lông mi dày dài, cánh môi mỏng, gò má ửng hồng…. Vẻ đẹp trung tính, làm rung động lòng người như vậy. Đây là Nam Cung Li, giáo chủ Ma giáo, người muốn giết mình.

Hiện tại lại hưởng thụ nằm trên đùi mình.

…..

“Ngươi hận ta sao?” Nam Cung Li đột nhiên nói, kéo thần chí Nguyên Nhược Ngữ từ nơi xa xôi về. Hóa ra, hắn không có ngủ a. “… Không hận.”

Nam Cung Li mở mắt. Nhưng không nhìn Nguyên Nhược Ngữ, chỉ xoay người, nhìn lầu các xa xa, nhẹ nhàng hỏi, “Vậy ngươi thích ta sao?”

….. Nguyên Nhược Ngữ có chút kinh ngạc nhìn Nam Cung Li, nhưng không thấy biểu tình của hắn. Không rõ hắn rốt cuộc là có ý gì, theo phản xạ nói, “Không. Ta không thích ngươi. Từ trước đến nay chưa từng thích.”

Câu đầu tiên là nói cho Nam Cung Li nghe, câu thứ hai giống như nói với chính mình. Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy trong lòng nổi lên một trận cay đắng.

“…. Thật sao?”

Nam Chung Li chỉ nói một câu, sau đó không mở miệng nữa. Nguyên Nhược Ngữ cũng bồi hắn, ngẩn người nhìn ngọn núi xa xa, tầng sương dày đặc….

Nguyên Nhược Ngữ, ngươi không thích hắn. Bây giờ không, sau này cũng không…. Vậy hồi trước? Ngươi từng thích hắn sao?

……

Cho đến lúc mặt trời xuống núi, Nam Cung Li mới chầm chậm tỉnh lại, hoặc là nói kỳ thực hắn không hề ngủ, chỉ là cứ gối trên đùi Nguyên Nhược Ngữ.

Kỳ thực thứ hắn muốn, chỉ là cảm giác yên bình trước nay chưa từng có trong tim.

Từ lúc lấy kiếm đâm phụ thân mình, hắn liền cảm thấy tất cả đều kết thúc rồi. Giống như khi vừa bắt đầu, bản thân kỳ thực hai bàn tay trắng, mà kết cục, vẫn là như vậy.

Bản thân không có gì cả.

Nhớ Tần Y từng nói vời mình, bản thân quên mất đoạn ký ức làm cách nào có được Thần Long Cửu Thức. Như vậy thì sao chứ? Dù sao cùng không thể thay đổi cái gì. Cùng không suy nghĩ nhiều nữa. Chỉ là lúc này, người này, có phải là người trong đoạn kí ức đó? Hỏi Tần Y, Tần Y cũng không nói.

Tần Y sắp chết rồi. Từ lúc phụ thân chết, liền có thể cảm thấy. Sa lậu(đồng hồ cát) sinh mệnh của Tần Y bắt đầu đếm ngược.

Sửa lại Ma giáo là chủ ý của mình, ép Tần Y giúp cũng là mình. Hắn không ngờ Tần Y chết. Giống như, Tần Y chết rồi, trên thế gian này sẽ không còn ai có thể ở bên cạnh mình nữa. Loại cảm giác này, so với cuộc sống tàn khốc lúc nhỏ của mình còn thống khổ hơn…. Giống như một lỗ đen không có đáy, không ngừng hút lấy mình, cho đến khi, không còn gì tồn tại nữa.

Cảm giác tuyệt đối đáng ghét.

Nguyên Nhược Ngữ, muốn ngươi. Muốn ngươi luôn bên cạnh ta…. Vì sao?… Lúc ban đầu nghĩ thích tiểu Điệp, lúc thấy ngươi lại nghĩ, tiểu Điệp căn bản chẳng là gì.

Nguyên Nhược Ngữ, ngươi rốt cuộc là ai?

Giữa chúng ta rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Hay như ngươi nói, ta đã từng thương tổn ngươi?

Ngươi rất ghét ta?

…..

Nam Cung Li vẫn là mang Nguyên Nhược Ngữ trở về phòng. Nguyên Nhược Ngữ nói, nếu không thả hắn đi, vậy, liền cho hắn một gian phòng khác. Nam Cung Li không nói gì. Xem ra, là không thể rồi.

Nguyên Nhược Ngữ có chút nhụt chí ngồi lại lên giường. Thế này cũng tốt, cơ hội lấy được chìa khóa cũng lớn hơn một chút. Nhưng, thế này, có phải có chút đê tiện hay không?

Nguyên Nhược Ngữ cười chính mình suy nghĩ nhiều. Xoay người mới nhớ ra, trong phòng chỉ có một chiếc giường, tối này làm sao ngủ đây?