Nguyên Phối Nghịch Tập

Chương 29: Thế giới thứ năm - Giới giải trí, đại thần là do nữ xứng cứu




Đây là một câu chuyện về giới giải trí, nam chủ Hạng Hạo diện mạo anh tuấn, hiền lành rộng lượng với mọi người, kỹ thuật diễn lại xuất chúng, phàm là tác phẩm anh diễn thì ratings đều cao hơn người khác, cho nên fans luôn gọi là đại thần.

Nữ chủ Vương Khả Nhân, là một người mới vừa mới tiến vào giới giải trí, diện mạo xuất chúng nhưng tính cách lãnh đạm nên bị những người mới khác xa lánh, sau đó trong một lần thử vai, bị những người mới này khóa cửa nhốt trong phòng tạp vụ. Vương Khả Nhân là cô nhi, từ nhỏ đã tự lập kiên cường, cho nên gặp phải tình huống này, cô không bối rối la lên hoặc là chấp nhận số mệnh như những cô gái khác, cô quan sát bốn phía, quyết định trèo ra ngoài bằng cửa sổ. Phòng tạp vụ nằm ở tầng năm, cũng không phải rất cao, cho nên Vương Khả Nhân an toàn nhảy xuống đất. Sau đó vội vàng đi thử vai. Lại không biết rằng mọi hành động của cô đều đã bị nam chủ nhìn thấy.

Hạng Hạo đang đợi người đại diện trong xe, trong lúc vô tình phát hiện một màn này, nơi này là một công ty diễn xuất, mà anh cũng là xuất phát từ người mới đi lên, tuy rằng vẫn xuôi gió xuôi nước, thế nhưng loại thủ đoạn chỉnh người này anh vẫn có biết, bất quá cô gái nhỏ này thật đúng là thú vị.

Vương Khả Nhân cuối cùng cũng chạy tới nơi thử vai, còn lấy được nhân vật, tuy rằng là nữ số hai, nhưng nam chính bộ phim này chính là đại thần Hạng Hạo, anh là sự bảo đảm của ratings, cô cảm giác được mình cách thành công lại gần thêm một bước.

Đến khi quay phim, Hạng Hạo nhìn thấy Vương Khả Nhân thì sửng sốt một chút, cảm thấy bọn họ rất có duyên, vì vậy trong lúc quay phim vẫn luôn cố ý vô tình chiếu cố cô, cảnh này khiến những người khác cực kỳ ghen tị, cho nên vẫn luôn nghĩ mọi cách khó xử, hãm hại cô. Vương Khả Nhân là nữ chủ, là người có vầng sáng của vai chính. Cho nên chút cạm bẫy kia đều bị cô hóa giải từng cái, trong quá trình này, nam chủ thấy cô kiên cường trí tuệ, càng thêm thưởng thức cô, sau đó lại nhìn thấy dây chuyền trên cổ cô, biết cô chính là cô bé đã cứu mình lúc trước, cho nên càng thêm để bụng chuyện của cô, bắt đầu chỉ đạo diễn xuất cho cô, cảm tình của hai người chậm rãi phát triển, tuy rằng trong quá trình cũng sẽ có nữ xứng nam xứng đến gây rối, thế nhưng hai người lập trường kiên định - vẫn không dao động. Cuối cùng sau khi nữ chủ đi lên ngôi vị ảnh hậu, nam chủ cầu hôn cô trước mặt mọi người, cảm động vô số fans, sau đó hai người cử hành một hôn lễ thế kỷ.

"Rất tốt, rất một lòng."

Tiêm Vũ xem xét lại một lần, hỏi hệ thống: "Chỗ này mặc dù có rất nhiều nữ xứng, nhưng đây đều là các cô ấy đơn phương với nam chủ, nam chủ trừ nữ chủ ra cũng không có hảo cảm với người nào, hơn nữa nữ chủ còn đã cứu nam chủ, thế giới như vậy còn cần tôi nghịch tập sao?"

"Đó là vì cô chỉ thấy mặt ngoài, nếu sợi dây chuyền kia là do nữ chủ đoạt của người khác thì sao?" Hệ thống nói.

"Cái gọi là người khác sẽ không phải là của người có tên Mộ Tiêm Vũ chứ?"

"Không sai, đây là một thế giới do tiểu thuyết sinh ra, tác giả viết bằng nội tâm độc thoại của nữ chủ, bởi vì toàn văn đều là đoan chính đi lên, bà ta sợ ảnh hưởng lượng người đọc cho nên không có truyền đoạn này lên." Hệ thống nói xong thì đem phiên ngoại phát qua.

"Thật làm người ta kinh ngạc."

Tiêm Vũ xem xong cảm thán, thì ra người trước đây cứu nam chủ là Mộ Tiêm Vũ, Mộ Tiêm Vũ và Vương Khả Nhân đều là cô nhi, sinh hoạt trong cùng một cô nhi viện. Cô nhi viện mụ mụ đối xử với các cô rất tốt, thường xuyên đưa các cô đi chơi, Mộ Tiêm Vũ chính là trong một lần đi chơi này thấy được nam chủ rơi xuống nước, cô tìm một nhánh cây kéo anh lên bờ. Nam chủ vì cảm ơn nên đã lấy sợi dây chuyền mình đang đeo đưa cho Mộ Tiêm Vũ, còn chưa kịp biết tên cô thì đã bị bảo tiêu vội vã mang đi. Toàn bộ chuyện này đều bị nữ chủ trốn trong tối thấy được, cô cũng mười phần thích sợi dây chuyền kia, vì vậy sau khi nam chủ rời khỏi cô liền đòi Mộ Tiêm Vũ cho mình, Mộ Tiêm Vũ không cho, nữ chủ liền đoạt lấy, cuối cùng nữ chủ thành công cướp được vòng cổ, Mộ Tiêm Vũ cũng bị cô đẩy xuốngsông. Nữ chủ sợ Viện trưởng mụ mụ biết sẽ trách cứ cô, cho nên không kêu cứu liền chạy đi. Đợi đến khi Viện trưởng mụ mụ phát hiện không thấy người đi tìm, thì Mộ Tiêm Vũ đã chết đuối. Bởi vì không có người nhìn thấy cảnh tượng lúc ấy, cho nên mọi người đều cho rằng Mộ Tiêm Vũ không cẩn thận mới rơi xuống nước mất mạng. Nữ chủ đối với cái chết của Mộ Tiêm Vũ áy náy một trận liền buông, nếu không phải sau khi cùng Hạng Hạo ở bên nhau Hạng Hạo nhắc tới chuyện trước đây với cô, thì cô ngay cả việc mình từng hại chết một cô gái nhỏ cũng đều không nhớ rõ, nhất thời kinh hoảng nhưng sau đó cô liền cam chịu chuyện này.

Cuối cùng nữ chủ nói thế này: "Tôi không biết Hạng Hạo là vì vòng cổ hay vì mị lực của tôi mới yêu tôi, thế nhưng có sao đâu, chỉ cần tôi biết anh ấy yêu tôi thì được rồi, dù sao anh ấy cũng vĩnh viễn không biết được người cứu anh ấy đã sớm chết."

"Vì sao tôi cảm thấy nữ chủ tôi gặp được càng ngày càng biến thái vậy?"

Tiêm Vũ run run, nữ chủ này thật đáng sợ, nếu không thấy được đoạn độc thoại này, đến cô cũng sẽ không tin nữ chủ tích cực lạc quan cư nhiên sẽ ác độc ích kỷ như vậy.

"Nếu cô đã biết kịch tình, vậy thì đi hoàn thành nhiệm vụ đi." Hệ thống nói xong, Tiêm Vũ liền cảm giác được một lực lượng đẩy mạnh cơ thể cô.

Tiêm Vũ còn chưa kịp trách cứ hệ thống, liền cảm giác được có nước tràn vào miệng mình, hơn nữa tựa hồ cô đang chìm xuống, hệ thống đáng chết, cư nhiên để cô đến lúc Mộ Tiêm Vũ bị chết đuối. Thân thể này đã không còn sức lực, Tiêm Vũ muốn vận dụng pháp thuật để lên bờ, nhưng phát hiện pháp lực của mình mất đi hiệu lực.

"......" Đây là chuyện gì?

"Quên nói cho cô biết, bởi vì thế giới trước cô đầu cơ trục lợi dùng pháp thuật giải quyết nữ chủ, phía trên rất không hài lòng, vì phòng ngừa cô dưỡng thành tâm lý ỷ lại, thế giới này, trừ phi cô có nguy hiểm về sinh mệnh, bằng không cấm không được sử dụng pháp thuật.

"......" Tôi hiện tại đang có nguy hiểm về sinh mệnh, Tiêm Vũ liều mạng đạp nước.

"Căn cứ cường độ cô giãy dụa mà phỏng đoán, cô còn không có nguy hiểm về sinh mệnh."

"Em gái...... cậu!"

"Nguyên chủ chết đuối không bao lâu thì Viện trưởng tìm đến, lúc cô vừa đến nguyên chủ đã chết, cho nên chỉ cần cô kiên trì, khẳng định sẽ được cứu." Hệ thống nói: "Còn có, bản hệ thống không có em gái."

"......" Tiêm Vũ dùng hết khí lực, cô cảm giác được mình đang chậm rãi chìm xuống, lúc này cô nghe được trên bờ có người gọi mình. Cô nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng đã đến.

Lại tỉnh lại lần nữa cô đã ở trong bệnh viện, trên tay cô còn đeo kim ghim, xem ra Viện trưởng mụ mụ đối xử với các cô rất tốt, nghĩ đến Vương Khả Nhân sau khi thành danh lại chưa từng đề cập qua quá khứ của mình, cũng chưa từng hồi báo cho cô nhi viện, Tiêm Vũ bĩu môi, kỳ thật chút chi tiết nhỏ này đã để lộ gương mặt thật của cô ta, chỉ là mọi người đều bị tình yêu dập dờn bồng bềnh phập phồng của Vương Khả Nhân và Hạng Hạo hấp dẫn cho nên căn bản không có chú ý.

"Tiểu Vũ, con tỉnh rồi?" Lúc này cửa bị đẩy ra, Viện trưởng mụ mụ đi đến.

Viện trưởng mụ mụ là một người phụ nữ gần bốn mươi, khuôn mặt hiền lành, bà và chồng rất yêu nhau, chỉ là đáng tiếc chồng bà qua đời khi tuổi còn trẻ, để lại một mình bà, Viện trưởng mụ mụ không thể sinh đẻ, cho nên sau khi chồng mình đi đã sáng lập ra cô nhi viện, đem toàn bộ tình yêu cho những cô nhi này. Bà nâng giường bệnh lên, sau đó mở ra cà-mèn mình mang đến: "Đây là cháo gà con thích nhất, nhanh uống một chút."

"Cám ơn Viện trưởng mụ mụ." Tiêm Vũ mở miệng, giọng khàn khàn, cổ họng cũng cực kỳ đau.

"Con rơi xuống nước quá lâu, cho nên bị tổn thương cổ họng, chỉ cần tu dưỡng vài ngày sẽ không sao nữa."

Thấy Tiêm Vũ nhíu mày, Viện trưởng mụ mụ cho rằng cô sợ hãi, nhanh chóng an ủi.

Tiêm Vũ gật gật đầu.

Thấy cô ngoan như vậy, Viện trưởng mụ mụ vỗ vỗ đầu cô: "Mụ mụ đút con uống cháo."

Tay nghề của Viện trưởng mụ mụ rất tốt, uống qua một chén, Tiêm Vũ lắc đầu tỏ vẻ đã ăn no. Truyện Trinh Thám

Viện trưởng mụ mụ buông chén, đem giường hạ xuống, nhẹ giọng dặn: "Tiểu Vũ, con có biết lần này có bao nhiêu nguy hiểm không, nếu không phải Viện trưởng mụ mụ kịp thời chạy tới thì con đã không còn mệnh, lần sau không được nghịch ngợm như vậy biết không?"

Quả nhiên, mọi người đều cho rằng cô ham chơi nên mới rớt xuống nước? Tiêm Vũ ủy khuất cúi đầu, "Viện trưởng mụ mụ, Tiểu Vũ không có nghịch ngợm, là có người đẩy con xuống."

Vẻ mặt Viện trưởng mụ mụ biến đổi: "Con nói có người đẩy con?"

"Dạ, con cứu một tiểu ca ca, sau đó ca ca tặng cho con một sợi dây chuyền xinh đẹp, Khả Nhân cũng rất thích nó, bạn ấy đòi con cho, con không cho, bạn ấy liền đẩy con xuống nước còn đoạt đi sợi dây chuyền nữa."

Mặt Viện trưởng mụ mụ đen lại, nếu nói vừa mới bắt đầu bà còn có chút hoài nghi thì hiện tại đã hoàn toàn tin, những đứa nhỏ này bà đều rất quan tâm, mà Vương Khả Nhân và Tiêm Vũ là được bà thương nhất, cho nên trên người hai cô bé này có cái gì bà đều biết rõ. Sau khi Tiêm Vũ rơi xuống nước, trên cổ Khả Nhân bỗng nhiên xuất hiện một sợi dây chuyền xinh đẹp, Khả Nhân nói là nhặt được, bà lúc ấy đang lo lắng Tiêm Vũ nên không hỏi nhiều, bây giờ nghĩ lại, chỗ này trừ bà và bọn nhỏ ra rất ít khi có người đến, làm sao đột nhiên sẽ xuất hiện một sợi dây chuyền có giá trị như thế? Mà Tiêm Vũ bị sau khi bị ngã xuống nước vẫn chưa tỉnh lại, căn bản không có gặp Khả Nhân, nếu cô có thể nói đến chuyện sợi dây chuyền, vậy cũng nói rõ điều cô nói là nói thật, lại nhớ đến ánh mắt kinh hoảng của Khả Nhân ngày đó, tâm của Viện trưởng mụ mụ trầm xuống, vì một sợi dây chuyền mà có thể đẩy bạn mình xuống nước, Khả Nhân thật quá đáng, chẳng lẽ trước kia cô nhu thuận hiểu chuyện đều là giả vờ?

Xem sắc mặt Viện trưởng mụ mụ đổi tới đổi lui, Tiêm Vũ lại bỏ thêm một mồi lửa, cô ngây thơ nói: "Là Khả Nhân đưa Viện trưởng mụ mụ tới cứu con hả? Con còn cho rằng bạn ấy sẽ không để ý đến con."

Nếu vừa rồi Viện trưởng mụ mụ chỉ vì Khả Nhân ích kỷ mà tức giận, thì hiện tại tâm bà hoàn toàn chìm xuống. Sau khi Tiêm Vũ mất tích bà từng hỏi qua Khả Nhân, nhưng Khả Nhân kiên định nói không thấy Tiêm Vũ. Cô biết Tiêm Vũ không biết bơi, đẩy Tiêm Vũ xuống nước xong cũng không tìm người hỗ trợ còn nói dối che lấp. Nếu không phải bà trùng hợp tìm đến bờ sông thấy được Tiêm Vũ, chỉ sợ bây giờ Tiêm Vũ đã là một khối thi thể.

Đứa nhỏ trong cô nhi viện đều trưởng thành sớm, hiện tại bọn họ đều đã biết chết là ý gì. Bà bỗng nhiên nghĩ đến chuyện sau khi cứu được Tiêm Vũ, bà phỏng đoán là con bé nghịch nước nên không cẩn thận ngã xuống, lúc ấy Khả Nhân nhẹ nhàng thở ra sau đó vẻ mặt lại như có chút đăm chiêu. Lúc đó chỉ cảm thấy kỳ quái, bây giờ trong lòng lại phát lạnh, có lẽ Khả Nhân đã sớm biết mọi người sẽ nghĩ như vậy, cho nên mới yên tâm thoải mái giấu diếm, như vậy chẳng những có được sợi dây chuyền xinh đẹp còn có thể tránh bị trách phạt.

Bà lại hít một miệng khí lạnh, tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã kín đáo như thế, tâm địa lại còn ác độc như vậy, nếu không phải Tiểu Vũ mệnh lớn, khiến bà phát hiện gương mặt thật của cô, vậy bà cũng sẽ vẫn xem Khả Nhân như một bé gái nhu thuận thiện lương mà đối đãi. Bây giờ đã cứu được Tiêm Vũ, không biết vì trốn tránh trách phạt mà cô sẽ làm ra chuyện gì.

"Viện trưởng mụ mụ, người làm sao vậy?" Tiêm Vũ thấy sắc mặt Viện trưởng đổi tới đổi lui, giật giật quần áo bà.

Viện trưởng mụ mụ lấy lại tinh thần, sờ sờ mặt cô: "Viện trưởng mụ mụ không có việc gì, Tiểu Vũ yên tâm, Viện trưởng mụ mụ sẽ bảo vệ con." Bà tuyệt đối sẽ không để đứa nhỏ này lại bị tổn thương nữa.