Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 51: Chia tay




Lộ Diêu đã muốn phẫn nộ từ lưng thẳng lên đến đỉnh đầu, dọc theo đường đi trong đầu càng không ngừng hiện lên hình ảnh của hai người thân mật ôm nhau và nói chuyện ở ban công trong yến hội, trên hành lang bóng dáng anh lạnh lùng đưa tay hướng một người phụ nữ khác, ánh đèn mờ nhạt trong phòng, hình ảnh hai thân thể trần trụi chặt chẽ giao triền. Cô không biết khi gặp Cố Dịch Huân sẽ phải làm gì, nhưng là cô tuyệt không tha thứ cho anh!

“Cố Dịch Huân ở đây sao?”

“Lộ tiểu thư, ” thư ký thực tập nơm nớp lo sợ đứng lên, nhìn vẻ mặt tức giận muốn hỏi tội của Lộ Diêu mà cẩn thận chào, thời điểm cô đến đây làm đã được Tề tổng dạy qua, làm thư ký cho tổng tài, ngoài làm tốt công việc đúng chức trách, một việc khác càng phải nhớ cho kỹ chính là: Cho dù có đắc tội tổng tài cũng không được đắc tội với Lộ tiểu thư! “Tổng tài ngài ấy…”

“Ở hay không ở?” Trong giọng nói tràn ngập hàn ý bức người, cực kỳ giống người đàn ông kia.

“Ở… Ở!” Tiểu thư ký thực tập lập tức run lên, vị Lộ tiểu thư này thoạt nhìn tuổi cũng không lớn hơn cô, nhưng là rất có phong thái của nữ vương a, khí thế thật lớn!

“Oành!” Cánh cửa văn phòng được làm bằng gỗ lim khắc hoa hung hăng đập vào vách tường, sau đó lại bắn trở về vị trí cũ. Cố Dịch Huân bị thanh âm lớn đó phá tan sự trầm tư, thu hồi ánh mắt đang nhìn ra phía xa, mặt cùng mày kiếm nhăn lại quay đầu lại nhìn.

Lộ Diêu một cước đá văng cánh cửa lớn, đợi đến khi vào cửa, lại “Oành” một tiếng nhấc chân mang cánh cửa đóng lại, cô tính tìm Cố Dịch Huân tính sổ, nhưng còn chưa tính đến hiện trường trực tiếp, làm cho toàn mọi người trong công ty đều phải nhìn đến.

“Diêu Diêu?” Chân dài vừa động vài bước, người đã đi đến bên người Lộ Diêu. Ngửi được mùi huân y thảo quen thuộc, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Cố Dịch Huân xác định lần này không phải ảo giác, đứng ở trước mặt anh chính là Lộ Diêu.

“Nhìn thấy em rất kinh ngạc sao? Hoặc là anh không nghĩ nhìn thấy em?” Giọng nói nồng đậm mùi thuốc súng, tràn ngập khiêu khích.

“Vẫn còn bực bội? Tối hôm qua là anh không tốt, không cần náo loạn.” Ánh mắt cô gái nhỏ hồng hồng, mí mắt hơi thũng xuống hiển nhiên là đã khóc, Cố Dịch Huân rút hai tay cắm ở trong túi quần ra đem Lộ Diêu ôm vào trong ngực cẩn thận an ủi.

Lộ Diêu hơi hơi nghiêng người, bởi vì vết thương trên đùi truyền đến một cảm nhận sâu sắc, thân thể không thể khống chế được lung lay nhoáng lên một cái, “Anh không có gì muốn nói với em sao?”

Động tác rất nhỏ nhưng vẫn bị Cố Dịch Huân thu vào đáy mắt, ánh mắt lợi hại nhìn quét một vòng, khi nhìn đến vết thương giữa đống áo váy hỗn độn trên đùi Lộ Diêu, đồng tử lập tức co rút lại một hồi, một tay kéo nhanh Lộ Diêu vào trong lòng rồi ôm lên đặt ngồi trên đầu gối mình.

“Tối hôm qua đi nơi nào, vì sao còn mặc quần áo tối hôm qua? Vì sao lại bị thương?” Ngữ khí ôn nhu hỏi.

“A… Không cần anh quản! Anh buông! Buông! Hỗn đản, anh buông!” Giờ phút này sự ôn nhu của Cố Dịch Huân ở trong mắt Lộ Diêu không khác gì sự áy náy ngụy trang sau khi lừa gạt, cảm thấy chột dạ sao? Cho nên biểu hiện ra một bộ quan tâm cô, lấy bộ dáng dối trá để bù lại. Lộ Diêu ngữ khí kích động, thân thể liều mạng vặn vẹo giãy dụa, ý đồ thoát đi cái ôm ấp làm cho cô không tự chủ nghĩ muốn sa vào, nước mắt không khống chế được lại trào ra.

Kịch liệt giãy dụa không biết đã dịch chuyển đến nơi nào, Cố Dịch Huân đột nhiên buồn bực hừ một tiếng, bạc môi khẽ nhếch, trên trán lộ ra một tầng mồ hôi lạnh, tựa hồ đang ẩn nhẫn cái gì đó, vội vàng đi hướng sô pha đem Lộ Diêu đặt ở phía trên gắt gao ôm lại. “Diêu diêu ngoan, không cần nháo.”

“Ở trong mắt anh, vô luận em làm cái gì đều là hồ nháo, đúng không?” Động tác giãy dụa đương như làm hao hết khí lực của Lộ Diêu, lúc này cô đã khóc đến khàn cả giọng, chính là càng không ngừng nôn khan, hơi thở mong manh thì thào.

Cố Dịch Huân vỗ nhẹ lưng Lộ Diêu giúp cô thuận khí, nhìn bộ dáng của cô gái nhỏ, tâm anh từng trận co rút đau đớn. “Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì.” Ngữ khí trầm ổn bá đạo không cho phép trốn tránh. Nếu như hiện tại anh còn cho rằng cô gái nhỏ chỉ là giận dỗi vì chuyện tối hôm qua, thì anh sẽ không xứng làm lãnh tụ của “Dạ”, phản ứng lớn như vậy còn có vẻ mặt thương tâm tuyệt vọng, chẳng lẽ… Mắt phượng lãnh liệt hiện lên một ánh sáng nguy hiểm lạnh lùng.

Cả người Lộ Diêu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xụi lơ vô lực, tựa vào cánh tay Cố Dịch Huân không ngừng thở từng ngụm, rốt cục đợi cho cảm xúc ổn định lại chút chút mới mở miệng, “Em mệt mỏi, trò chơi của anh, em chơi không nổi, chúng ta chia tay đi.” Dường như tâm đã lao lực quá độ thần sắc đều mất hết.

Cố Dịch Huân khi nghe đến hai chữ kia thì tâm đột nhiên như không còn gì nữa, tiếp theo gân xanh trên trán nổi hết lên, không thể át chế được sự tức giận, nhưng mà ngữ khí lại càng nhẹ nhàng bình tĩnh, “rõ ràng, tỉnh táo, ” bạc môi gian nan khẽ mở một bên đem từng chữ một của Lộ Diêu lập lại một bên nói, “Em xác định? Chân tướng sự việc rốt cuộc như thế nào em đã rõ ràng?”

“Tôi tận mắt thấy anh còn muốn nói dối sao?” Lộ Diêu đem cái đĩa vẫn nắm trong bàn tay đáp xuống mặt Cố Dịch Huân, “Hỗn đản, kẻ lừa đảo, tôi không cần anh!” Thanh âm khàn khan quát lên, cảm xúc lại một lần nữa bị phá hỏng, “Vương bát đản, anh buông ra.” Dùng hết tất cả khí lực còn lại nhằm thoát khỏi cánh tay cứng như thép của Cố Dịch Huân, nhưng anh lại không chút sứt mẻ, dưới cơn giận dữ Lộ Diêu cúi đầu mau chóng cắm lên cánh tay anh.

“Ti…” Cố Dịch Huân chỉ hô một tiếng nhỏb khi Lộ Diêu cắn tay anh, hơi nhíu mày, sau đó vẫn không nhúc nhích gì mặc cho cô phát tiết, ánh mắt khóa chặt trên cái đĩa rơi trên mặt đất, anh đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Hương vị nhè nhẹ tanh tanh ngọt ngọt kích thích đàu lưỡi, từ dây thần kinh truyền thẳng đến đại não, đó là —— máu! Lộ Diêu ngừng động tác lại, cô căn bản vô dụng đã dùng quá nhiều khí lực, chính là muốn làm cho anh đau để anh buông cô ra, cô thừa nhận cho dù người đàn ông này có phản bội cô, cô vẫn luyến tiếc vẫn đau lòng, nhưng làm sao có thể làm anh chảy máu? Hai tay không chịu sự khống chế của bản thân nâng cánh tay anh giơ lên trước mắt, tay áo sơmi chỗ bị cắn đã bị máu thấm qua.

Cố Dịch Huân nhìn vết máu tươi chối mắt thấm trên vải áo tuyết trắng lại cười đến đắc ý, giống như người bị thương không phải là chính mình, “Đau lòng?”

Con ngươi Lộ Diêu lóe lóe, nhìn tươi cười trêu tức trên mặt Cố Dịch Huân, càng thêm tức giận, người đàn ông hư hỏng này chính là hiểu rõ cô cho nên mới khi dễ cô như vậy sao? Bỏ tay Cố Dịch Huân ra, liền đứng dậy rời đi.

“Ngô… Anh buông ra, ngô ~~” thân thể bị khống chế không thể nhúc nhích, miệng cũng bị che kín, muốn mở miệng cự tuyệt lại mang đến cơ hội cho cái lưỡi kia thừa dịp xâm nhập, cái lưỡi nóng ẩm ướt của người đàn ông tiến quân thần tốc, ôm lấy cái lưỡi trốn tránh của Lộ Diêu bắt đầu giao triền nhảy múa.

Lộ Diêu liều mạng lắc đầu muốn thoát khỏi nụ hôn cường thế của người đàn ông, Cố Dịch Huân gắt gao ấn cái gáy của cô chẳng những không cho phép cô thoát đi ngược lại hôn càng sâu, cách thức hôn sâu nóng bỏng tiêu chuẩn làm cho Lộ Diêu dần dần cảm thấy sự khó thở, ngay cả đứng cũng đứng không vững. Người đàn ông này thật sự là quá xấu quá đáng giận, Lộ Diêu oán hận ngầm mắng cho đén khi ngất đi.

“Lâm tổng, ngài tìm tổng tài sao?” Thư ký thực tập đi toilet về thấy Lâm Á Bá bồi hồi đứng trước cửa phòng Cố Dịch Huân.

“Hư…” Lâm Á Bá làm tư thế chớ có lên tiếng, hạ giọng trả lời, “Không có chuyện gì, tổng tài đang bận tôi lần sau lại đến.” Lập tức khoát tay áo xoay người rời đi, khóe môi nhếch lên như có như không một ý cười trào phúng, tiểu nữ hài chính là tiểu nữ hài, còn quá đơn thuần.

Lộ Diêu thấy được chỉ là một nửa mà thôi, đoạn phấn khích đằng sau đã bị hắn cắt bỏ.

Khi Nhã Di cúi đầu sắp bao trùm toàn bộ phần cứng rắn của anh, Cố Dịch Huân đột nhiên ra tay nắm cổ người phụ nữ, đôi mắt phượng hẹp dài đổ sậm làm cho người ta kinh hãi, “Ngươi là ai?” Nếu không phải dùng lý trí để áp chế đau khổ, dục vọng trong mắt mãnh liệt như hồng thủy dâng lên ngập trời, đã sớm vỡ đê.

“Em… Khụ khụ, em là Lộ… Lộ Diêu a, khụ, Dịch Huân, anh mau buông… Buông tay!” Mặt người phụ nữ đã muốn phình to như con lợn béo hồng, hít thở không thông cùng sợ hãi khiến cô liều mạng kéo bàn tay to trên cổ.

“Ngươi không phải cô ấy.” Ngữ khí khẳng định để lộ ra uy nghiêm của đế vương, chân thật đến đáng tin. Mặc dù hiện tại anh thấy người phụ nữ này và Diêu Diêu giống nhau như đúc, nhưng là tỉnh táo cẩn thận nhớ lại, sẽ phát hiện hương vị của cô, thanh âm của cô, phản ứng của cô khi ở trên giường, cách người này và Diêu Diêu xưng hô với anh hoàn toàn khác nhau!

Cố Dịch Huân chú ý tới sắc mặt biến hóa của người phụ nữ, thoáng thả lỏng lực đạo trên tay, “dizzle?” Anh nghĩ nguyên nhân thân thể khác thường cũng không hẳn vì A Thụy hòa Thiết Tây Á kết hôn mà anh cao hứng uống nhiều, mà là dizzle, một loại thuốc làm cho người ăn phải sẽ sinh ra ảo giác và dục vọng, một loại mê dược của dục vọng, không màu sắc không mùi vị nên không dễ phát hiện, có thể làm độ mẫn cảm của mọi giác quan tăng lên 40%, trong xã hội thượng lưu ở Âu Châu thường sử dụng thứ thuốc này.

“Đừng nhúc nhích!” Cố Dịch Huân quát người phụ nữ đang có ý đồ muốn dính lên người anh ngừng lại, lý trí anh rốt cục gần như không khống chế được, thân thể anh không chịu nổi một điểm khiêu khích nào. Máu tựa hồ đang sôi trào, □ biểu tượng nam tính trướng đến phát đau, dục vọng thiêu đốt khắp người, bức thiết cần hung hăng ra vào thân thể ôn nhuyễn của phụ nữ để giúp anh giảm bớt cảm giác khó chịu, nhưng chút ít lý trí còn sót lại nói cho anh biết là không thể, người phụ nữ kia không phải Diêu Diêu!

Bỏ người phụ nữ trong tay ra, lập tức rời khỏi giường mà ga trải đã thành những mảnh vải, toàn bộ gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, bàn tay to bởi vì áp chế dục vọng mà run rẩy nhè nhẹ, ở trong ánh mắt kinh ngạc của người phụ nữ, Cố Dịch Huân đem cô gắt gao trói chặt ở trên giường, chính mình lại đi vào phòng tắm.

Nhã Di sửng sốt thật lâu mới lấy lại tinh thần, không, cô thật vất vả mới chạm được đến người đàn ông giống như thiên thần, có thể cùng anh thân mật như thế, như thế nào lại có thể thất bại trong gang tấc!

“Ân… A… Dịch Huân, anh tới đi ~~ làm cho người ta ra đi ~~ “

“A… Không cần a…”

“Ân… Tuyệt quá!” Người phụ nữ vẫn cố tự mình rên rỉ kiều mị, không có người kháng cự được được lực của dizzle, cô biết chỉ cần trêu chọc thêm một chút, người đàn ông kia nhất định sẽ trở lại, giống vừa rồi tựa như dã thú hung hăng muốn chính mình.

Nước lạnh như băng hắt từ đầu xuống, tay phải một khắc càng không ngừng hoạt động, sau một trận run rẩy rốt cục thoáng bình tĩnh chút, nhưng ngoài cửa người phụ nữ rõ ràng biết tình trạng hiện tại của anh, lại đứt quãng kêu rên, thanh âm từ trên giường xâm nhập vào, □ lại lần nữa làm sung huyết, tra tấn dục vọng của anh, như lửa đốt người, cước bộ không tự chủ lại muốn hướng cửa đi ra.

“Shit!” Cố Dịch Huân phát ra một tiếng như tiếng gầm nhẹ của mãnh thú, tay nắm thành quyền mang tư thế lôi đình đấm thẳng về phía gương thủy tinh trong phòng tắm, từ một khe nứt vì bị lực tác dụng dần dần hướng ra xung quanh khuếch tán thành một đóa hoa nở rộ, tầng tầng lớp lớp. Thu hồi nắm tay, thủy tinh rầm rầm rơi xuống đã vỡ nát, chỗ các đốt ngón tay có vết màu hồng dần tản ra thành từng giọt rơi trên đất.

Cố Dịch Huân đem vòi hoa sen phía trên đầu mở ở mức lớn nhất, tiếng nước ào ào làm cho tiếng rên rỉ của người phụ nữ nhỏ vụn dần cho đến khi không còn rõ ràng như trước nữa, xoay người nhặt một mảnh thủy tinh nhỏ rơi xuống lên rồi trở về phía dưới vòi sen hạ, khi cảm thấy thân thể không thể ức chế được xúc động liền dùng miếng thủy tinh bén nhọn lướt qua cánh tay, lấy sự đau đớn va màu đỏ tươi của máu để thanh tỉnh lại ý thức của chính mình.

Cả một đêm, thẳng đến khi công hiệu của thuốc dần mất đi, nước lạnh hỗn hợp máu loãng hợp nhất mà chảy, máu trong phòng tắm dùng cụm từ chảy thành song cũng không hình dung đủ. Tuy rằng Cố Dịch Huân xuống tay thực có chừng mực, vết rách không quá lớn cũng không nguy hiểm, nhưng máu thịt bị tra tấn cả một đêm nên cũng suy yếu cực kỳ.

Cố Dịc Huân xử lý miệng vết thương đơn giản rồi đi ra phòng tắm, bởi vì mất máu mà sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng phủ một tầng xám trắng, chỉ có đôi mắt hẹp dài tỉnh táo vẫn là sáng rõ tinh nhạy. Người phụ nữ tối hôm qua đã nằm ngủ trên giường, đi đến bên giường nhặt lên quần áo của chính mình, lại phát hiện người phụ nữ kia lại chính là Nhã Di!

Mặc chỉnh tề quần áo rồi cầm lấy điện thoại phòng của khách sạn, “A Hạo, tầng 12 khách sạn tối hôm qua.”

Mười phút sau

“A!” Tề Hạo vội vàng chạy tới, sau khi nhìn đến người phụ nữ xích lõa trên giường liền kinh ngạc kêu lên rồi quay sang, “Ca, anh cũng không cho chị dâu nhỏ cái chăn.”

“Không phải cô ấy.”

“A? Nga ~~ anh… Anh anh anh… Anh ăn vụng!”

“Hỗn! Xem ra trước mắt, cậu nên đưa tôi đi bệnh viện.”

“Ca, anh làm sao vậy?” Sắc mặt Tề Hạo nghiêm túc lại, nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt của Cố Dịch Huân.

“Đi thôi.”

“…”

Lâm Á Bá trời tính vạn tính cũng chưa tính đến Cố Dịch Huân uống xong lượng dizzle nhiều hơn bình thường mấy lần còn có thể bằng cảm giác phán đoán được người phụ nữ bên cạnh không phải Lộ Diêu, tính toán sai này làm hắn tổn thất một quân cờ, hay là đến sớm lên tiếng mới tốt.