Nguyên Thủy Tái Lai

Quyển 6 - Chương 149: Đồng thoại bạch kim




Edit: Ôn Khách Hành – Beta: Chi

*****

Đối với cái suy nghĩ muốn về nhà của thằng cháu trai, Solid Lunsar không ủng hộ cũng không phản đối, hắn không phát biểu bất cứ một quan điểm gì, chỉ yên lặng đi cùng bọn họ.

Trộm liếc ông bác trầm mặc đi theo đội ngũ, Mạnh Cửu Chiêu nghĩ thầm: xem ra ông bác cũng là một Kantus không nhớ đường về nhà, chắc là lần này là muốn về nhà với mình để gặp ông đi?

Ông bác nhà mình thật sự là rất không được tự nhiên. (≧▽≦)/

Cậu cũng không ngờ, hiện tại cậu đang hiểu lầm Solid Lunsar.

Chuyện nhà mình chính nhà mình biết, Solid Lunsar biết rất rõ cảm giác phương hướng của Kantus nhà mình là cái dạng gì.

Cảm giác phương hướng của em trai Black trời sinh không tốt, từ khi còn là con non đã bắt đầu lạc đường, không biết là từ trong cái hang nào lại đi tới nhà mình, vì thế liền thành con non của ba ba.

Điểm này rất giống ba ba.

Cảm giác phương hướng của ba ba rất kém!

Đó là một mùa đông cực kỳ lạnh, Solid Lunsar còn rất nhỏ, ba ba cũng là một Kantus trẻ không có kinh nghiệm, hắn nhớ mang máng là ba ba bị thương rất nặng trong một lần săn bắt, không thể đi săn trong một thời gian rất dài, đồ ăn trong hang đều để cho Solid Lunsar ăn, nhưng mà Solid Lunsar vẫn có cảm giác mình sắp chết đói.

Khoảng thời gian đó vừa hay lại là kỳ sinh sản, vì vậy ba ba lết thân thể trọng thương dẫn hắn đến vùng đất sinh sản.

An trí cho Solid Lunsar ở trong hang xong, ba ba liền đi săn. Đợi mãi không thấy ba ba trở về, sau đó liền có một Kantus xa lạ tới cái hang này ngậm Solid Lunsar đi ra ngoài. Nhưng mà vào thời điểm đó, Solid Lunsar nhận được ba ba của mình, mỗi khi bị Kantus khác ngậm đi, hắn sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn, sau đó đi tìm ba ba của mình.

Cuối cùng, hắn tìm được ba ba dưới một cơn tuyết lớn, ba ba giống như đang ngủ, Solid Lunsar chọc chọc mãi ba ba mới tỉnh lại, hỏi mãi, ba ba mới nói là mình lạc đường không về được.

Ba ba không biết đường cũng không sao nha, trí nhớ của Solid Lunsar tốt lắm!

Sau đó, Solid Lunsar liền vui vẻ trở về hang nhà mình với ba ba.

Sau đó, ba ba lại đi lạc nhiều lần, mỗi lần Solid Lunsar đều có thể chuẩn xác tìm ba ba về, sau hai lần ba lượt, cuối cùng ba ba cũng nhớ đường, không còn đi lạc nữa, sau đó, Solid Lunsar gian nan vượt qua những tháng ngày dài thiếu đồ ăn với ba ba, ba ba trọng thương không có cách nào xuống nước bắt cá, liền đào hầm băng bắt chuột cho Solid Lunsar, dựa vào chỗ đồ ăn quý giá ấy, rút cục vết thương của ba ba chũng tiến triển tốt, Solid Lunsar cũng là lần thứ hai được ăn thức ăn bình thường, ngày qua ngày liền trở nên béo lùn chắc nịch.

Chuyện ba ba là một người mù đường từ đó khắc thật sâu trong lòng Solid Lunsar.

Lần nào cũng đi tới cái vùng đất sinh sản trước đó, đương nhiên chủ yếu Solid Lunsar đến là để XX, một cái mục đích khác không cần nói chính là để thuận tiện thăm ba ba một chút.

Sau đó tới một năm nào đó, Solid Lunsar gặp được hai thằng em trai nhỏ tuổi ở vùng đất sinh sản. Hỏi ra mới biết được: sau khi ba ba đi săn liền không thấy trở về.

Được rồi, ba ba quả nhiên là lại lạc đường.

Hai thằng em trai của mình kế thừa toàn bộ khuyết điểm này của ba ba, vài năm sau, hai thằng em trai cùng biến mất với con non của chúng, thời điểm đó Solid Lunsar đã nghĩ: tám phần là hai thằng em mình đi lạc rồi.

Hiện giờ, tới lượt con non của hai thằng em, Solid Lunsar thực sự là không ôm chút hy vọng nào với năng lực nhớ đường của bọn nó.

Nhìn hai thằng nhóc kia một chút, nếu bọn nó thật sự không thể tìm thấy nhà, mình liền giới thiệu cho bọn nó một nơi tốt đẹp mà mình biết —— có chủ ý này, Solid Lunsar yên lặng đuổi theo đội ngũ con non.

Làm chuyện tốt nhưng không lên tiếng, Solid Lunsar thật sự đúng là rất không được tự nhiên!

Lưng cõng Alice đang tò mò ngó đông nhìn tây, ngực ôm George đang ngủ khò khè (← Solid Lunsar vẫn cướp được George tới tay), Solid Lunsar vừa hưởng thụ sự ấm áp cũng như trách nhiệm của cuộc sống nuôi con non, vừa quan sát hành động kỳ quái của đám cháu.

Xem ra… vài năm nay Black và White rất khổ sở! Đám con non vậy mà lại phải đi tìm cỏ để ăn ——

Vừa đau đớn tâm can nhìn đám cháu, Solid Lunsar lặng lẽ quyết định, xế chiều hôm nay nhất định phải bắt một con mồi thật to cho đám cháu mình bổ sung thêm thịt! Kantus là động vật ăn thịt! Chỉ có ăn thịt mới có thể có vóc dáng cao khỏe được!

Tâm tư của ông bác các người đừng đoán!

Mạnh Cửu Chiêu bị ánh mắt thương tiếc của Solid Lunsar nhìn cho chẳng hiểu gì, cậu rụt rụt cổ, tiếp tục động tác trên tay: gạt tuyết đọng trên mặt đất, lộ ra đám cỏ phía dưới, vặt một cọng, sau đó nhìn kỹ.

Nơi này vẫn rất lạnh, mặt đất quanh năm tuyết đọng, nhưng mà dưới lớp tuyết đọng đã có thể nhìn thấy lớp cỏ như ẩn như hiện.

Ăn loại cỏ này tuyệt đối không ngon, nhưng mà đám Nham long không kén ăn kia lại rất hưởng thụ mỹ thực.

Trên thực tế, trước khi Nham long xuất hiện, miệng Mạnh Cửu Chiêu tuy là khẳng định, nhưng mà đối với đường về nhà lại không biết một chút nào, chỉ có thể lựa chọn tiếp tục đi tới theo cả đoàn, trong giây phút nhìn thấy đám Nham long kia, tim cậu rốt cục mới bình lặng xuống.

Xuất hiện Nham long ăn cỏ là thời điểm quan sát thảm thực vật trên mặt đất!

Lúc tới, Mạnh Cửu Chiêu đã nhìn kĩ sự biến hóa của thảm thực vật ven đường, kết hợp với sự phân tầng thổ nhưỡng, cậu cẩn thận ghi lại tất cả thay đổi vào một tờ giấy da, lo mình sẽ quên, Mạnh Cửu Chiêu còn để những Kantus khác ghi chép với mình. Hiện giờ, chính là lúc cậu đang đối chiếu thảm thực vật với thổ nhưỡng mà mình ghi chép lúc đó.

Phương thức ghi chép lại thảm thực vật của Mạnh Cửu Chiêu chủ yếu là quan sát và ghi lại, ngẫu nhiên cũng sẽ nếm thử, Kantus khác không có cách nào bắt chước cậu ghi lại nên, vì thế phương thức ghi chép cũng chỉ còn lại có “quan sát” và “nếm thử”.

“A! Cái mùi vị này tôi rất ấn tượng, thật sự rất đáng ghét!” Khi ăn một mảnh cỏ, Tiểu Hoa ói ra: “Lúc ấy tôi đã ói ra.”

“Ừ, cái loại cỏ này quả thật rất khó ăn, có điều tôi nhớ rõ trước khi gặp được nó, tôi đã ăn được một loại cỏ rất là ngọt đấy ~” Cẩn thận cầm một miếng cỏ tỉ mỉ phân biệt một chút, Kiều Kiều cũng đồng ý gật gật đầu.

“Đúng vậy, lúc tìm được cái loại cỏ ngọt ngào đó, chúng ta đã tới nhà gần thêm một bước rồi!” Đưa ra khẳng định chắc chắn với những phán định của đám Kantus, Mạnh Cửu Chiêu cổ vũ bọn họ một chút.

“Tôi phải nhớ thật kĩ mấy loại cỏ này, như vậy về sau khi Đóa Đóa nhà tôi tới vùng đất sinh sản sẽ không bị lạc đường.” Kantus có con non quả nhiên có sự khác biệt, vốn dĩ đám Tiểu Hoa nhớ hình dạng và mùi vị của các loại cỏ là do được Mạnh Cửu Chiêu nhờ, hiện giờ nghĩ tới con non, loại hành vi này lập tức trở thành chủ động.

Lời của Tiểu Hoa lập tức nhắc nhở những Kantus khác, trong lúc nhất thời tất cả đều bắt đầu nghiêm túc ghi nhớ, bọn họ không chỉ tự thử một lần, còn hái một ít bỏ vào trong ba lô, thậm chí còn để đám con non đi ra nhìn kỹ mấy loại thực vật này.

Mạnh Cửu Chiêu không có ngăn cản hành động này của bọn họ, thậm chí đối với loại hành động này, cậu còn thấy rất vui.

Cho dù là đám con non có ký ức, có thể cũng chỉ là ký ức mơ hồ mà thôi, nhưng mà biết đâu vào thời khắc tương lai nào đó, nó sẽ giúp cho bọn nó được một chuyện lớn.

Năng lực học tập của Kantus rất mạnh, loại mạnh mẽ này là từng chút từng chút không ngừng tiến hóa. Bọn họ sẽ chủ động học tập những phát minh tốt đẹp của Kantus khác, sau đó truyền cho thế hệ tiếp theo của mình, loại này năng lực học tập này giúp cho đời này của bọn họ lại thông minh hơn đời trước. Cứ nói thế này: tuy rằng Mãnh đã rất thông minh, nhưng mà Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy rõ ràng là Black cùng White càng thông minh hơn so với Mãnh. Loại quy luật này cũng rất thông dụng ở bộ lạc Awash, tương tự thế, việc học tập của mấy người lớn trong bộ lạc rất khó khăn,nhưng mà đám bạn nhỏ lớn lên cùng Mạnh Cửu Chiêu lại tính toán rất tốt.

Hiện giờ, nơi này đã không còn lớp băng có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, chung quanh lại có nhiều Kantus khỏe mạnh như vậy trông nom, Mạnh Cửu Chiêu cũng không phản đối cho đám con non ra ngoài chơi trong chốc lát. Cậu cho đám nhóc con kia nhìn thế giới bên ngoài, mỗi khi đám nhóc con kia hứng thú với thực vật trên mặt đất, có thể ăn, Mạnh Cửu Chiêu sẽ mặc cho bọn chúng hái, không thể ăn, hắn sẽ để ba ba chúng đánh mông, dần dà, đám nhóc con kia cũng bắt đầu biết được cái gì mình có thể ăn, cái gì không thể ăn.

Mạnh Cửu Chiêu vẫn luôn muốn tìm loại quả năm đó mình đã ăn cho George và Alice, “muốn cho con non của mình nếm thử hương vị làm mình hạnh phúc nhất” chuyện này đại khái cũng là lẽ thường, đáng tiếc cậu tìm mãi cũng không thấy loại trái cây này, đại khái ngày mai khi dời vị trí, sẽ không còn ở đây nữa.

Mang một chút tiếc nuối, đến khi Mạnh Cửu Chiêu cùng với đám người tiến về vùng đất có thảm thực vật bao phủ đã là hai ngày sau.

Rút cục bọn họ cũng đã nếm được loại cỏ ngọt ngào.

Đối với đàn Kantus này mà nói, đây là một sự cổ vũ rất lớn!

Lần đầu tiên bọn họ cảm thấy mình nắm được một quy luật nào đó.

“Các cậu nhìn đi! Tôi nói đúng mà! Sau loại cỏ khó ăn là đến cỏ ngọt!” Nếm được loại cỏ mang vị ngọt này, Tiểu Hoa vui vẻ kêu lên: “Tôi còn nhớ rõ, sau cỏ ngọt liền có một loại cỏ lá xanh lớn mặn mặn nữa!”

Trong đàn Kantus này, Tiểu Hoa là người có hứng thú với thực vật nhất, tuy rằng trên thực tế loại thực vật hắn cảm thấy hứng thú nhất là hoa, có điều bởi vì thích hoa, thế cho nên khi hắn đối mặt với loại thực vật khác, sức quan sát cũng rất xuất sắc.

Tiểu Hoa nói đúng.

Trên ghi chép của Mạnh Cửu Chiêu, trước khi gặp được loại cỏ thấp bé ngọt ngào này, bọn họ đúng là có đi qua một vùng đất lá xanh dài.

Dưới tình huống mọi người mỗi người một lời, đặc thù của vùng đất kia được bọn họ từng chút chắp vá lên.

Hiện giờ, khi nhìn tới đám con non này, Solid Lunsar cũng có chút kinh ngạc, lần đầu tiên hắn ý thức được: đàn con non thật sự không phải là nói giỡn, bọn họ thật sự muốn về nhà.

Không phải không hề chuẩn bị trước mà đi tới vùng đất sinh sản, bọn họ cư nhiên có thể ghi chép lại đặc thù của thảm thực vật ven đường.

Đây chính là chuyện trước nay chưa từng có: là chủng tộc ăn thịt, dĩ nhiên là Kantus ăn thịt, bọn họ có thể nhớ đại khái vùng phân bố của con mồi, nhưng mà chưa từng có một Kantus nghĩ đến chuyện nhớ thảm thực vật phân bố ven đường. Nhưng mà, để ý sự phân bố trên mặt đất, đặc thù của thảm thực vật rõ ràng hơn so với của con mồi!

Đây đúng là một phương pháp thông minh! Đám con non này có lẽ có thể thực sự về nhà rồi!

Nghĩ đến đây, Solid Lunsar cũng không kìm lòng nổi dấy lên hi vọng đối với chuyện gặp lại ba ba.

Nhưng mà ——

Ngay lúc bọn họ hào khí bừng bừng, cõi lòng đầy hy vọng chuẩn bị sau năm ngày kế tìm được loại thực vật tiếp theo, một chậu nước lạnh lại từ trên trời giáng xuống.

Tìm không thấy! Hoàn toàn tìm không thấy!

Ghi chép của Mạnh Cửu Chiêu bỗng nhiên không nhạy, trong thời gian dự tính, bọn họ hoàn toàn không phát hiện được dấu vết loại thực vật này.