Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 12




Dịch: Duẩn Duẩn

Ân Tĩnh sửng sốt trong giây lát, không tài nào tin được Liên Giai Phu lại nói ra điều ấy trước mặt mình. Nhưng khi cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn Nguyễn Đông Đình, lại thấy chân mày anh chẳng thèm nhúc nhích lấy một cái: "Cút ngay."

Ngặt nỗi, mặt Cave cũng đủ dày: "Tôi đang nghiêm túc đấy. Chuyện này đều tốt với cả tôi và cậu." Nói đoạn, anh ta nhìn quanh bốn phía, bữa tiệc đã kết thúc, khách khứa cũng vãn dần, vì vậy anh ta mới yên bụng trầm giọng: "Thế này đi, tôi sẽ lấy Hà Thu Sương."

"Cậu điên à?"

"Nghe tôi nói hết đã." Cave đặt tay lên vai anh: "Cậu cũng biết tôi thích em Tĩnh nhường nào rồi phải không, đợi tôi lấy Hà Thu Sương xong, hai cặp chúng ta có thể thường xuyên ở bên nhau. Sau đó thì? Cậu hiểu mà, ha ha ha..." Anh ta thây kệ sự tức giận và khiếp sợ của Ân Tĩnh ở bên cạnh, bộ dạng ngu xuẩn ấy như thể muốn nói ông đây là người thông minh nhất thế giới: "Cậu tìm người đẹp Sương của cậu, tôi tìm em Tĩnh xinh của tôi..."

Nguyễn Đông Đình bắt đầu nheo mắt, Ân Tĩnh biết đây là một tín hiệu nguy hiểm - phải, nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm! Oái ăm thay, tên Cave ngu ngốc kia vẫn chưa bắt được sóng, đôi mắt đào hoa còn cong cong, như thể nghĩ tới điều gì, nét phong lưu phóng đãng hiển hiện hết trên mặt: "Nói thật, tôi thật sự rất nhớ nhung vết bớt dưới vai của em Tĩnh, cậu biết đấy. Thật sexy làm sao..."

"Liên Giai Phu!"

"Ầm!"

Tiếng hét căm giận của Ân Tĩnh cùng với tiếng nắm đấm lao thẳng vào mặt đồng thời vang lên - trong nháy mắt, bốn bề hoàn toàn yên tĩnh.

Mọi người đều nhìn thấy Nguyễn Đông Đình đột nhiên siết chặt cổ áo Cave, vẻ mặt ấy như thể ăn năm trăm tấn thuốc nổ - phải, phải, phải, tính khí anh không tốt, ra tay cũng rất tàn nhẫn, là vua mặt lạnh mà ai nấy đều biết, thế nhưng sửng cồ như tối nay thì hoàn toàn không, cũng không bao giờ khủng khiếp như vậy, ai nấy xin thề, đây chắc chắn là lần đầu tiên!

"Lặp lại lần nữa?" Chỉ thấy anh xốc cổ áo Cave, hai mắt hung ác như sắp ứa máu: "Lặp lại lần nữa cho ông!"

"Đừng như vậy, Nguyễn tiên sinh, mau buông ra... Anh ta nói bậy! Em thề anh ta thật sự ăn nói xằng bậy..."

"Em câm miệng!"

Mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía anh, nhìn anh giống như phát điên biến bữa tối thịnh soạn thành một thảm họa. Ân Tĩnh muốn kéo anh lại nhưng bị anh rống lên, ai nấy xung quanh mặc dù rất tò mò nhưng đều nhất trí lùi lại chín chục dặm, không ai dám tiến lên một bước khuyên can, cô gấp đến độ rớt nước mắt. Cuối cùng, khi nắm đấm của Nguyễn Đông Đình sắp rơi xuống lần nữa, cô bỗng nghe thấy giọng của mẹ chồng: "Baron!"

Trái tim Ân Tĩnh treo lơ lửng giữa không trung, rốt cuộc cũng rơi xuống.

"Ở nơi công cộng còn ra thể thống gì?" Tú Ngọc kéo giật Nguyễn Đông Đình ra, chẳng thèm hỏi han anh: "Chỗ này là nơi công cộng, anh muốn mất mặt anh hay nhà họ Nguyễn hả?"

Bấy giờ Nguyễn Đông Đình mới tỉnh táo đôi chút, cặp mắt vẫn còn nén giận, trừng trừng nhìn Liên Giai Phu. Trừng hồi lâu, vẫn phải quay đầu đè lửa giận xuống: "Mẹ, chờ lát nữa A Trung đưa mẹ về, con đi trước." Nhẹ nhàng nói với Tú Ngọc xong, anh lại lạnh mặt quay đầu xẵng giọng quát: "Em, đi với tôi."

Người vừa được gọi, chính là Ân Tĩnh.

Giọng điệu lạnh lùng, nén giận, mang theo vô vàn sự uy hiếp, thẳng thừng, bỏng rát, ném thẳng vào người cô.

Ngay sau đó cô biết, mình xong rồi.

Cơn gió đầu xuân thổi vụt qua cửa xe. Không chịu nổi bầu không khí trầm mặc ngột ngạt trong buồng lái, Ân Tĩnh đã tự hạ kính xuống, cố để gió lùa vào một chút.

"Đóng lại!"

Ân Tĩnh giật nảy mình, vội vàng đóng chặt cửa xe lại.

Chiếc xe phóng nhanh đến mức như thể bay lên trời, trong buồng xe đầy áp lực đè nén, Ân Tĩnh rốt cuộc vẫn không nhịn được mà thanh minh: "Em và Liên Giai Phu thật sự không có gì..."

"Có hay không về nhà thì biết." Giọng anh rét buốt như đến từ hầm băng, tay cầm lái siết chặt đến trắng bệch.

Ân Tĩnh không biết anh có ý gì, cho đến khi hai người vào nhà trở về phòng, Nguyễn Đông Đình đột nhiên khóa cửa lại: "Cởi đồ ra."

"Gì ạ?"

"Tôi muốn kiểm tra."

"Nguyễn tiên sinh..."

"Tự cởi, đừng ép tôi động tay!" Anh chợt rống to lên.

Trong nháy mắt, câu anh vừa nói lúc nãy "Có hay không về nhà thì biết" tràn vào tâm trí cô - phải rồi, là vết bớt, anh muốn kiểm tra vết bớt mà Liên Giai Phu nói!

Ân Tĩnh níu chặt vạt áo trước: "Không phải vậy, anh nghe em nói, em với anh ta thật sự không có gì..."

"Xem ra em muốn tôi động tay." Anh mặc kệ lời cô nói, thân hình cao lớn tiến lại gần, từng bước từng bước một, mang theo sự giận dữ như muốn phá kén chui ra. Vào lúc Ân Tĩnh sống chết giữ chặt vạt áo trước ngực, anh đột nhiên giơ tay lên, thô bạo rẹt một phát - mặt trước của chiếc sườn xám đen bị kéo rách - trắng nõn như ngọc, trên làn da sáng bóng dưới ánh đèn ấm áp, dưới bả vai, là một vết bớt đỏ như máu.

Phải, những lời Liên Giai Phu nói là thật!

Trong khoảnh khắc, không khí bỗng ngưng tụ, Ân Tĩnh chỉ cảm thấy hởi thở nóng rực phun vào tai khi anh dựa gần cô. Hởi thở nóng là thế, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo cực kỳ, như thể đến từ mười tám tầng địa ngục, anh hỏi: "Bây giờ còn gì để nói không, Nguyễn phu nhân?"

Ân Tĩnh tuyệt vọng nhắm mắt.

"Nói! Rốt cuộc em và tên khốn kia đã cắm cho tôi bao nhiêu cái sừng!"

"Em không có!"

"Không có sao tên khốn kia biết?"

Cô liều mạng lắc đầu, tâm trí cô vốn luôn sáng suốt giờ bỗng trở nên trống rỗng - cô phải nói gì đây? Vết bớt ở trên cơ thể cô, nằm ở dưới vai cô, nơi đó vĩnh viễn cũng không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, cô phải nói gì đây?

Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ biết nắm chặt vạt áo bị xé rách: "Em đi kiểm tra! Ngày mai em sẽ đi lấy giấy kiểm tra cho anh xem - em chưa phát sinh quan hệ với bất cứ ai, ngày mai em sẽ đi!"

"Tôi không cần," anh bắt cổ tay cô, trong mắt hiện lên tia phẫn nộ ứ đầy máu: "Muốn kiểm tra để chứng minh à? Bây giờ tôi có cách tốt hơn."

Cơ thể phái mạnh đồng thời dồn ép cô, vẫn là khuôn mặt điển trai đó. Anh và cô, đàn ông và phụ nữ, hóa ra lại bất đồng đến vậy - mạnh bạo và yếu đuối, hung ác và kinh hoàng, cướp đoạt và chống trả, nhưng đến cùng, vẫn là người trước kéo giật tay người sau: "Lúc vừa mới kết hôn, nghĩ tới em còn nhỏ, không để em hầu hạ, xem ra tôi sai rồi."

Ân Tĩnh rốt cuộc cũng đọc được ngọn lửa cuồng nộ trong đôi mắt đen láy đó: "Không, anh không có ý đó..."

"Chính là ý đó." Khóe miệng anh dấy lên một ý cười tàn nhẫn: "Nguyễn phu nhân, giờ đã đến lúc thực hiện nghĩa vụ của em rồi."

Cô kinh hãi lắc đầu, nhưng cảm thấy mình nhanh chóng bị kéo vào một vùng ngực nóng rẫy. Chống lại lời nói của anh, chống lại đôi con ngươi ngấn máu của anh, chống lại đôi tay kìm chặt không cho phép kháng cự của anh...

Tầng thứ mười tám là địa ngục.

Còn tầng thứ mười chín, là anh.

Đau đớn quá, giống như linh hồn lặng lẽ ẩn núp nơi sâu nhất cơ thể hơn hai mươi năm qua bị người ta hung tợn lôi ra, nhẫn tâm xâu xé, rồi đột ngột kéo rách toạc. Linh hồn không còn dấu vết nữa, cũng chẳng còn mạch đập, nhưng linh hồn lại chảy rất nhiều máu.

Vô cùng nhiều máu - đỏ tươi, nóng hổi, trên chiếc giường mà cô đã từng thao thức cả đêm dài, trên chiếc giường mà anh chưa từng ngủ qua một lần nào kể từ đêm tân hôn. Cô ở một mình lâu như vậy, từng nghĩ rằng dẫu cho nhiệt độ ban ngày của đô thị hoa lệ có lạnh lẽo tới đâu, hay tình người máu lạnh đến nhường nào, thì mỗi khi đêm về, cô vẫn có thể nương thân náu ẩn ở nơi ấm áp này, thế mà nay đã bị cơn đau vụn vỡ đập tan nát hết cả.

Đến khi Nguyễn Đông Đình phát hiện ra Ân Tĩnh không hề nói dối thì đã quá muộn màng.

Anh vốn là một người chẳng khéo nói những lời hay ý đẹp, cũng khinh thường làm mấy chuyện thấp kém như dỗ dành phụ nữ. Thế nhưng vừa mới rồi, vào lúc chân tướng được phơi bày còn cô thì tủi thân khóc nức nở, chẳng biết là do tiếng khóc quá uất ức hay vì nội tâm anh tự trách, Nguyễn Đông Đình thật sự dịu giọng dỗ dành cô, dỗ cả một buổi trời, đôi môi mỏng hết dịu dàng hôn lên tai, mắt, mũi và miệng cô, tiếng khóc kia mới dần dần lặng đi.

Chẳng qua chỉ tiếng khóc dừng lại, mà lúc anh khẽ khàng buông tay, Ân Tĩnh lại quay lưng rồi co mình đến một nơi cách anh xa nhất.

Trong phút chốc, chiếc giường đôi như thể phân thành hai thế giới.

Điều hòa mở rất thấp, thổi thẳng về phía người đang cuộn tròn ấy.

"Có lạnh không?" Anh hỏi, Ân Tĩnh không trả lời. Chẳng biết qua bao lâu, Nguyễn Đông Đình mới đưa tay ra, se sẽ vuốt ve bả vai trần của cô, "Còn đau không?"

Ngờ đâu cô giống như bị điện giật, nhanh chóng rụt bả vai, khiến bàn tay ngượng ngùng của anh cứng đờ giữa không trung.

Sự im lặng lại phong tỏa chiếc giường.

Cẩn thận nhớ lại thì kết hôn lâu như vậy, anh chưa bao giờ qua đêm ở chỗ này.

Đôi vai run rẩy của Ân Tĩnh dần buông lỏng, hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì. Nguyễn Đông Đình nhìn thấy hơi lạnh cứ thổi về phía cô, lúc ngồi dậy đắp chăn mỏng cho cô, giọng Ân Tĩnh bất thình lình vang lên.

Cô nói: "Ngày lấy anh, em đã mơ một giấc mơ."

Âm thanh đột ngột và lời nói đột ngột khiến Nguyễn Đông Đình không kịp phản ứng.

"Em mơ thấy tương lai của chính mình."

Tay anh bỗng nhiên dừng lại ở nơi bị chăn bông che phủ.

"Trong giấc mơ, vào một ngày nọ, em bị Hà tiểu thư bêu xấu và vu khống là trộm quần áo của cô ấy. Lúc đó cô ấy cực kỳ giận, giận đến mức giáng cho em một cái tát ngay trước mặt mọi người." Cô dừng lại một chút, giọng nói nguội lạnh mà mờ mịt, như thể đã lâm vào hồi ức: "Cái tát đó đau đớn và vang dội biết bao, đến mức phải mất một lúc lâu em mới nhớ ra nhờ chồng mình giúp đỡ. Nhưng không ngờ cô ấy lại nói trước với anh: 'A Đông, người phụ nữ này trộm quần áo của em!' Anh biết không Nguyễn tiên sinh, trong giấc mơ ấy, anh đã tin - anh thực sự tin rằng em đã ăn trộm một bộ quần áo."

Nắm tay Nguyễn Đông Đình phải siết chặt hết mức, và gần như ngay lập tức, anh đã hiểu được ý nghĩa của giấc mơ ấy. Vì vậy khi cô nói: "Em không ngờ một ngày giấc mơ lại trở thành sấm truyền", giọng nói ân hận và xót xa của Nguyễn Đông Đình như bị bóp nghẹt trong cổ họng: "Được rồi, đừng nói nữa!"

Nhưng làm sao cô có thể cam tâm: "Kỳ lạ đến thế sao, sống chung dưới một mái nhà lâu như vậy, còn chưa đủ để anh hiểu rõ một người ư?"

"Lần đó Hà tiểu thư nói em láo xược, càn rỡ, tát cô ấy, anh tin."

"Bây giờ người ngoài nói em có quan hệ với anh ta, anh cũng tin."

Nói đến đây, cô khẽ cười, không biết là cười nhạo anh hay cười nhạo chính mình: "Nguyễn tiên sinh, chẳng lẽ em ở trong mắt anh, là một người không đáng tin cậy đến thế sao?"

Miệng anh mở ra rồi khép lại bao lần, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nổi một lời.

Cho đến khi cô lên tiếng lần nữa: "Nguyễn tiên sinh..." Anh mới duỗi tay, ôm chặt lấy cô: "Được rồi, đừng nói nữa..."

Giọng nói đó, tựa như thiên ngôn vạn ngữ nghẹn lại nơi cổ họng, khiến cô mất hết ngôn ngữ.

Chỉ là trong lúc yên tĩnh này, cô bất chợt nhớ tới năm ấy trước khi lấy chồng, cô đã hỏi cô bạn khuê mật: "Lần đầu tiên làm chuyện đó, thật sự đau thế ư?" Cô ngại đi hỏi mẹ, nên chẳng thể làm gì khác đành hỏi cô bạn thân đã kết hôn của mình. Bạn cô bảo rằng: "Còn tùy thuộc vào người ấy có đối xử nhẹ nhàng với cậu hay không."

Sau đó, khi Nguyễn tiên sinh đưa cô về nhà mẹ, cô bạn thân từng thần bí hỏi cô: "Thế nào? Đã có đáp án cho câu hỏi đó chưa?"

Câu trả lời của cô rất mơ hồ, cùng với nụ cười không phân biệt được là gượng gạo hay cay đắng. Thật ra, cô nàng làm sao biết được? Chuyện năm đó mà cô từng lo lắng, đã qua lâu như vậy cũng chưa hề xảy ra.

Cho đến tận hôm nay.

Lại lâm vào tình cảnh khó xử khôn cùng.

Nguyễn Đông Đình ôm cô hồi lâu, cho đến khi cảm nhận cơ thể gầy nhỏ dần bình tĩnh, anh mới hơi dùng lực xoay cô lại.

Nhưng lúc đó, đã nhìn thấy khuôn mặt Ân Tĩnh giàn giụa nước mắt.

Trái tim Nguyễn Đông Đình thắt lại: "Ân Tĩnh..."

Tiếng gọi đó khiến cô nhắm nghiền mắt, nhưng rồi những giọt nước nóng hổi lại càng tuôn rơi nhiều: "Đừng nói nữa, đừng nói gì cả..."

Dù có nói bao nhiêu đi nữa, anh cũng sẽ không hiểu cô đã đợi anh trong căn phòng này biết bao lần. Từ hy vọng đến thất vọng, rồi lại từ thất vọng đến hy vọng. Tại sao hồi đó cô lại ngốc như vậy? Cứ cho rằng chỉ cần mình vững tâm, một ngày nào đó có thể đợi được anh bước vào. Cho dù chờ mỗi ngày rồi mỗi ngày qua đi, trái tim sẽ trở nên nguội tàn, cũng chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ.

Cho tới hôm nay, lại chờ được kết cục như vậy.

Người đàn ông bên cạnh tựa hồ muốn nói điều gì đó, nhưng Ân Tĩnh đã mau chóng nhắm mắt: "Được rồi, anh đừng nói. Không phải lỗi của anh, là của em, là em sai rồi!"

Hôm đó, Hà Thu Sương giả ốm lừa anh gấp rút về khách sạn, nhưng rồi lại nũng nịu xin tha, chỉ vài ba lời đã làm nguôi ngoai cơn giận trong lòng anh.

Còn cô thì sao? Cô là người vợ kết tóc của anh, trước mắt người đời thì thân mật ân ái, sau lưng mọi người lại lặng lẽ đợi chờ. Lâu như thế, đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn luôn một mực chờ đợi anh.

Nhưng hóa ra tình yêu không phải cứ cần cù sẽ xoay chuyển nghịch cảnh, không phải bạn bỏ ra bao nhiêu, sẽ nhận được bấy nhiêu.

Cho tới tận hôm nay, cô mới thật sự hiểu.

"Nguyễn tiên sinh, không phải là anh không quan tâm, mà là em quá mức để tâm."