Nguyện Vì Người

Chương 79




Trong Hợp Tương cung một mảnh bận rộn, nhóm người hầu vội vàng đưa món ăn cùng phần điểm tâm đặt trên bàn, để các Hoàng tử cùng thân thuộc tới sớm lót dạ trước, không phải xấu hổ đối mặt với bàn trống.

Sau khi Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác tiến cung, đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương trước, rồi mới đến Hợp Tương cung. Lúc này, người đã tới gần hết, hai người không nhanh không chậm đi vào. Tiêu Thanh thấy hai người, vội vàng đứng dậy giúp Vương Nhất Bác đem ghế dựa ra, hiện tại Vương Nhất Bác chính là quý giá hơn so với Vương gia Hoàng tử bọn họ, trăm triệu lần không thể có gì sơ xuất.

"Đa tạ Lục ca." Vương Nhất Bác cười ngồi vào vị trí.

"Đệ khanh khách khí, là Lục ca nên tạ ơn đệ mới phải." Tiêu Thanh cười nói. Ý hắn tất nhiên là chuyện Tiểu Ảnh đến Lân Vương phủ mừng năm mới.

"Nên làm, để Tiểu Ảnh cùng Thần ca một mình vào lễ mừng năm mới, thật sự quá mức cô đơn. Ta cũng là vừa lúc để bọn họ thay ta ở cùng giúp cha cùng sư phụ ta." Nói đến lễ mừng năm mới cô độc, Vương Nhất Bác sẽ nhớ tới chuỗi ngày trước kia ở Vọng Bá phủ, cũng không muốn lặp lại mấy ngày lễ như vậy nữa.

Tiêu Chiến cười gật gật đầu, "Có thể ở cùng Cáo Mệnh Khanh quân và Y thánh cũng tốt."

Tiêu Chiến nhìn quét một vòng trong điện, đại bộ phận ánh mắt người khác đều đang nhìn bọn họ bên này, bụng Vương Nhất Bác đúng là rất gây chú ý, không nhìn mới kỳ quái.

"Sao lại không thấy Tam ca?" Tiêu Chiến hỏi.

"Tam ca cùng Nhị ca đến chỗ Phụ hoàng, lát nữa hẳn là cùng Phụ hoàng đến đây." Tiêu Thanh nói.

Tiêu Chiến gật gật đầu, không hỏi nhiều.

Khoảng sau một khắc, người hầu ngoài đại điện hô: "Hoàng Thượng giá lâm! Hoàng hậu giá lâm!"

Mọi người đứng dậy, hành lễ với Hoàng thượng Hoàng hậu.

"Đều miễn lễ, ngồi." Hoàng Thượng đi đến chủ vị, Tiêu Hoàng cùng Tiêu Cảnh đi cùng Hoàng Thượng Hoàng hậu đến điện cũng đi đến vị trí của mình.

"Tạ ơn Hoàng Thượng." Mọi người đều ngồi xuống.

Hoàng Thượng nhìn nhìn mọi người ở đây, giơ chén lên nói: "Một năm này Đại Nghiệp mưa thuận gió hoà, tuy có chiến sự, nhưng đều thuận lợi bình định. Trong đó cũng không thiếu công lao của các khanh, trẫm rất vui mừng. Mong sang năm cũng có thể thuận lợi như thế, mong Đại Nghiệp ta đời đời an khang. Trẫm kính các khanh."

"Tạ ơn Hoàng Thượng." Mọi người bưng chén rượu lên theo, sau khi cùng nhau kính Hoàng Thượng, nâng chén uống cạn.

Hoàng Thượng khoát tay, ý bảo mọi người ngồi xuống. Sau đó tiếng ca múa vang lên, nhóm tiểu thị bắt đầu lục tục bưng lên thức ăn ngự thiện phòng tỉ mỉ chế biến.

Vương Nhất Bác không thể uống rượu, rượu trái cây cũng không được, chỉ có thể lấy nước thay rượu, có chút vô vị.

Hoàng Thượng ngồi ở trên chủ vị nhìn về phía Vương Nhất Bác bên này, nói: "Trời tuyết đường trơn, xe ngựa đi cũng chậm, Nhất Bác này một đường tiến cung tất sẽ mệt mỏi."

Vương Nhất Bác đứng dậy nói: "Đa tạ Phụ hoàng quan tâm, nhi thần không sao."


"Ngồi, ngồi." Hoàng Thượng nhanh chóng để hắn ngồi xuống, "Cũng không biết con thích ăn cái gì, nghĩ người có thai vốn là khô nóng, có thể sẽ thích thanh đạm, cho nên trẫm cùng Hoàng hậu sai riêng ngự thiện phòng làm vài món thanh đạm, con nếm thử, xem có thích không?"

"Phiền Phụ hoàng, Hoàng nương lo lắng." Vương Nhất Bác mỉm cười nói. Tiểu thị bưng lên thức ăn chuẩn bị riêng cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác chấp đũa ăn thử, tuy rằng là đậu hủ nhạt, lại làm ra hương vị thịt gà vịt cá, lại không có vị dầu mỡ, thật là thượng phẩm.

Buông đũa, Vương Nhất Bác cười nói: "Rất ngon, tạ ơn Phụ hoàng, Hoàng nương."

Hoàng Thượng vừa lòng gật gật đầu, nói: "Ngự thiện phòng, thưởng."

"Vâng." Người hầu lập tức đáp.

Hoàng hậu cười dịu dàng nói: "Con thích là tốt rồi, ăn nhiều chút."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, tiếp tục ăn.

Cảnh này ở trong mắt mọi người, tất nhiên hiểu Hoàng Thượng Hoàng hậu coi trọng hoàng tôn này bao nhiêu. Cũng bắt đầu tính toán chờ hài tử xuất thế, phải chuẩn bị hậu lễ dạng gì mới có thể lọt vào mắt Hoàng Thượng.

Tiêu Hoàng dẫn đầu kính rượu cho Hoàng Thượng Hoàng hậu, những người khác cũng theo sát sau đó. Tuy rằng so sánh với năm trước, thiếu vài người, nhưng hiển nhiên không ai để ý, hoà thuận vui vẻ như trước, nửa phần cảm giác quạnh quẽ cũng chưa từng có. Dù sao những người đó đã trở thành quá khứ, trong triều đình phân cao thấp cũng bất quá là tranh giành quyền lợi, bè phái của Dung thị kia nếu đã không còn giá trị, tất nhiên cũng sẽ không ai nhắc tới.

Rượu qua ba tuần, Hoàng Thượng buông chén, nói: "Nhân dịp tết, trẫm có chuyện muốn nói."

Mọi người không hẹn mà cùng buông chén, im lặng nghe Hoàng Thượng.

"Trong các hài tử của trẫm, chỉ có Thanh Nhi vẫn chưa có phi thiếp. Trẫm đã nghĩ nhiều ngày, thật là không nên kéo dài nữa." Hoàng Thượng nói.

Tiêu Thanh khẽ cau mày, rất sợ Hoàng Thượng thực sự chỉ hôn một hôn sự không thích cho hắn, đang muốn đứng dậy từ chối, đã bị Tiêu Hoàng bên cạnh bất động thanh sắc đè lại, sau đó hơi hơi lắc đầu, ý bảo hắn đợi một chút, đừng sốt ruột.

Hành động đó người khác không thấy được, nhưng Hoàng Thượng lại thấy được, "Khi Hiền Quý phi còn tại thế, từng nói với trẫm, về sau hôn sự của hài tử không cần danh môn phú quý, chỉ cầu vui vẻ. Trẫm mấy ngày gần đây cũng luôn mơ thấy Hiền Quý phi, tuy rằng nàng không nói gì, nhưng trẫm cũng hiểu ý của nàng, không đành lòng để nàng khổ sở. Cho nên, trẫm quyết định chỉ định hài tử Đường Khê Hàm Ảnh của Đường Khê gia nhà Cáo Mệnh Khanh quân cho Thanh Nhi làm chính phi, người Thanh Nhi rất thích, trẫm cũng coi như thấy rõ tâm tư mình, Hoàng hậu cùng Hiền Quý phi."

Nghe được lời Hoàng Thượng nói, Tiêu Thanh ngây ngẩn cả người tại chỗ, trước đây Phụ hoàng vẫn không đồng ý, sao lúc này lại đáp ứng, còn là vị chính phi nữa, không thể không khiến hắn cảm thấy vừa bất ngờ vừa sợ.

Tiêu Hoàng giống như đã sớm biết đẩy đẩy Tiêu Thanh đang sững sờ. Tiêu Thanh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lập tức đứng dậy quỳ đến giữa điện, hành đại lễ, nói: "Nhi thần tạ ơn ân điển của Phụ hoàng."

Vương Nhất Bác lộ ra ý cười theo, giơ tay nắm lấy Tiêu Chiến, quay đầu nhìn y. Mặc kệ nói thế nào, Tiểu Ảnh cùng Lục ca xem như đã hết khổ. Tiêu Chiến thấy hắn cao hứng, tất nhiên tâm tình cũng không tệ.

"Khi phong vương cho con, trẫm đã nói qua, chờ con thành thân, liền phong làm Thân Vương. Hiện tại là ngày tết, vốn bận rộn, đây lại là việc mừng, không thể qua loa. Cho nên hôn kỳ của con định vào ngày chín tháng ba, ngày sắc phong quyết định mười chín tháng ba, đến lúc đó Vương phi tấn phong Thân Vương phi." Hoàng Thượng nói.

Như thế địa vị Thân Vương đệ nhất của Tiêu Chiến trong lớp người đồng lứa đã định.

"Đa tạ Phụ hoàng." Tiêu Thanh lại hành đại lễ.

"Chúc mừng Lục đệ." Tiêu Cảnh nói đầu. Tuy rằng này phần quang vinh ưu ái này không phải hắn, nhưng hắn cũng cao hứng thay Tiêu Thanh, bởi vì chiếu theo tình thế này, ngày sau thật sự có thể vô ưu.

Hoàng Thượng cười nhìn về phía Tiêu Cảnh, nói: "Chỉ biết chúc mừng người khác, sao lại không nghĩ đến mình."

Tiêu Cảnh sửng sốt, không biết nói gì.

Hoàng Thượng cười nói: "Tiêu Cảnh lúc trước đến đất phong, trẫm tuy rằng cũng đã phong vương, nhưng bởi vì thời gian rời kinh gấp gáp, cho nên chưa kịp làm lễ sắc phong. Hiện giờ Tiêu Cảnh cũng đã trưởng thành, trẫm cũng có thể hảo hảo ban một phong hào, chính thức làm lễ sắc phong."

Đề nghị này Tiêu Chiến bọn họ tất nhiên không dị nghị, Nhị ca trong trong ngoài ngoài đã giúp đỡ bọn họ không ít, đối với Phụ hoàng mẫu hậu cũng vô cùng hiếu thuận, thật nên hảo hảo định phong hào, làm phần thưởng chúc phúc.

"Từ hôm nay, phong Tiêu Cảnh làm Hành Vương, mười sáu tháng giêng làm lễ sắc phong, về sau hết thảy ấn theo lễ chế với trưởng tử làm." Hoàng Thượng cười nói.

"Chúc mừng Nhị ca." Tiêu Chiến cùng Tiêu Hoàng cùng nói.

Tiêu Cảnh chưa bao giờ nghĩ tới của mình sẽ có được ngày như vậy, hết thảy ấn theo bậc lễ nghĩa với trưởng tử, sẽ tương đương với thừa nhận hắn là hài tử của Hoàng hậu, sự quang vinh khác thường lần đầu tiên có trong lịch sử Đại Nghiệp, huống gì hắn cùng với Tiêu Thanh còn không cùng cảnh ngộ, có thể như thế quả nhiên là kinh hỉ.

"Nhi thần đa tạ Phụ hoàng ưu ái." Tiêu Cảnh quỳ xuống nói.

"Được rồi, đều đứng lên đi." Hoàng Thượng cho Tiêu Cảnh cùng Tiêu Thanh đứng lên, tiếp tục tiệc mừng.

Hoàng Thượng cho phép hôn sự, Tiêu Thanh cũng thỏa tâm nguyện, ý cười trên mặt chưa từng bớt. Sau khi kính Hoàng Thượng Hoàng hậu, lại nhận sai với Hoàng Thượng, nói trước đó vài ngày mình tùy hứng, khiến Phụ hoàng thương tâm. Hoàng Thượng nhìn ý cười của hài tử mình thương nhất, muốn trách hắn mấy câu lại không đành lòng, chỉ có thể thở dài trong lòng, cho qua chuyện này. Dù sao Tiêu Thanh cao hứng là tốt rồi, nghĩ đến Trương Bân Bân cũng không thể dùng lời làm hắn nghẹn được nữa.

Ăn no tám phần, Vương Nhất Bác muốn đi lại một chút, mùi rượu trong điện khiến hắn cảm thấy có chút buồn, nghiêng người nhỏ giọng nói với Tiêu Chiến: "Ta muốn đi ra ngoài một chút, trong điện hơi buồn chán."

"Ta đi cùng ngươi." Tiêu Chiến lập tức nói.

Vương Nhất Bác khoát tay, hắn thấy rất nhiều người thân thuộc muốn đến kính rượu, y cứ như vậy rời đi sợ là không tốt lắm, "Không cần, Trác Hồ theo giúp ta đi lại một chút là tốt rồi. Đây là trong cung, không sao."


Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, lại nhìn các thân thuộc đang đi tới bên này, liền gật gật đầu, nói: "Nếu không thoải mái, phải đến chỗ Hoàng nương nghỉ ngơi."

"Ừm." Vương Nhất Bác cười đáp lời, chậm rãi đứng lên, lặng yên đi ra đại điện.

"Vương phi, cẩn thận trời giá rét." Trác Hồ lấy qua áo long cừu cùng mũ cho Vương Nhất Bác mặc, mới đỡ hắn chậm rãi tản bộ trên một đoạn hành lang.

"Ngươi nếm qua thức ăn chưa?" Vương Nhất Bác hỏi. Từ khi tặng Thanh Mẫn cho Vương đa đa, Trác Hồ liền vất vả hơn, một người phải hầu hạ hai vị chủ tử, Vương Nhất Bác quan tâm một câu cũng đúng.

"Tiểu nhân không đói, trước khi ra khỏi phủ, vương phủ đã cho tiểu nhân ăn no mới đi." Trác Hồ cười nói. Thời điểm thế này hắn một chút cũng không thể rời khỏi chủ tử nhà mình, cho dù không tiến vào điện, cũng phải ở bên ngoài chờ. Trong cung không thể so với vương phủ, muốn lặng lẽ ăn tuyệt đối không tiện.

Vương Nhất Bác cười từ trong cổ tay áo lấy ra một cái khăn gói thứ gì đó để vào trong tay Trác Hồ, nói: "Trước khi đi ta thuận tay cầm chút điểm tâm, ngươi ăn đi." Khăn mới, nên Vương Nhất Bác dùng nó gói luôn.

Trác Hồ bất ngờ nhận điểm tâm, cười nói: "Đa tạ Vương phi."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, ngồi vào một chỗ hành lang tránh gió, cũng tốt khiến Trác Hồ không đến mức đứng ở trong gió ăn cơm.

Ti trúc tiếng động quanh quẩn ở bên tai, hành lang gấp khúc trên hoa đăng cũng vô cùng tinh mỹ không khí vui mừng. Ngồi xuống tế phần thưởng, thật cũng đừng có một phen cảnh trí.
Trác Hồ ăn xong điểm tâm, lau miệng, vừa định hỏi Vương Nhất Bác muốn quay về điện hay không, thì thấy một bóng người từ bên cạnh nhảy ra, "Vương phi cẩn thận!"


Tiếng Trác Hồ kêu âm còn chưa hết, Vương Nhất Bác liền cảm thấy trên người bị cái gì đó đập trúng, lập tức nhận ra là một mảnh pháo. Trác Hồ phản ứng rất nhanh, lập tức tháo nút thắt áo khoác của Vương Nhất Bác ra, sau đó kéo Vương Nhất Bác về phía mình vài bước. Pháo bị áo khoác bao lại, đoàng đoàng nổ rách mấy lỗ trên áo khoác, ân ẩn lộ ra ánh lửa.

Vương Nhất Bác hoàn hồn từ trong kinh hãi, chỉ thấy chỗ cách năm thước phía trước hai người, người dùng pháo ném vào hắn kia không chạy đến, mà là đứng ở đó vỗ tay cười to, nhìn qua hình như có chút không bình thường.

Trác Hồ chắn trước người Vương Nhất Bác, toàn thân căng thẳng trừng mắt nhìn người kia, nhìn như nếu người kia chỉ cần có thêm động tác nào tiếp theo, hắn sẽ bổ nhào lên.

"Sao lại thế này?!" Bóng dáng Tiêu Chiến bay về phía hành lang, sau khi thấy áo khoác bị nổ rách bươm, sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng ôm lấy Vương Nhất Bác, bảo hộ hắn.

Vương Nhất Bác vừa mới nãy bị một màn như vậy dọa, hài tử trong bụng nháo có chút lợi hại, khiến hắn sắc mặt có chút tái nhợt.

Tiêu Chiến nương theo ánh sáng mỏng manh, cẩn thận xem xét thương tích của ánh sáng. Cũng may lúc trước mặc kín, trên đầu cũng đội mũ, chỉ có trên mặt lộ bên ngoài bị bỏng một điểm nhỏ, không nghiêm trọng, có chút phiếm hồng, nhưng cũng khiến Tiêu Chiến đau lòng không thôi.

Hoàng Thượng cùng chư vị phi tần và nhóm Hoàng tử cũng nghe tiếng mà tới, pháo hoa và pháo nổ trong cung đều được quy định ở giờ tý mới đồng loạt cho châm ngòi ở cửa cung, sao lại đột ngột vang lên ở cửa Hợp Tương cung?

"Kẻ nào!" Người hầu bên người Hoàng Thượng mắt sắc nhìn người đứng tại chỗ, kêu lên.

Bọn thị vệ nhanh chóng tiến đến, muốn bắt người. Mà người kia lúc này hình như cũng phản ứng lại, xoay người bỏ chạy.

"Có chuyện gì?" Hoàng Thượng giận dữ hỏi. Hắn cũng thấy được áo khoác trên mặt đất, y phục này hẳn là thuộc về Vương Nhất Bác.

Trác Hồ lập tức quỳ nói: "Đều là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân không bảo hộ Vương phi tốt, tiểu nhân đáng chết."

Vương Nhất Bác tựa vào người Tiêu Chiến, một tay ôm bụng, nói: "Không liên quan đến Trác Hồ. Nhi thần không chịu được mùi rượu, đi ra một chút. Đến nơi này, nghe được nhạc thanh vô cùng tốt, cảnh sắc cũng an nhàn, liền ngồi xuống nghỉ tạm một lát. Không ngờ đột ngột có người chạy ra, ném pháo đã châm lên người nhi thần. Cũng may Trác Hồ phản ứng nhanh, nhi thần mới không bị thương." Việc này đúng là không liên quan gì đến Trác Hồ, ai mà đoán được đầu năm mới, ở dưới mí mắt Hoàng Thượng lại xảy ra chuyện kiểu này.

Hoàng hậu đi lên, nhìn Vương Nhất Bác sắc mặt không tốt, quan tâm hỏi han: "Bụng không thoải mái sao? Sắc mặt khó coi như thế."

Vương Nhất Bác miễn cưỡng cười cười, nói: "Hài tử có lẽ cũng bị dọa rồi, rất náo loạn."

Tiêu Chiến cũng không còn màng cái gì ẩm yến ngày tết, nói với Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu: "Phụ hoàng, Hoàng nương, Nhất Bác sắc mặt không tốt, nhi thần có chút lo lắng, muốn hồi phủ trước, để Y thánh tiền bối xem cho hắn, mới có thể an tâm."

Hoàng Thượng lập tức gật đầu, "Mau đi đi. Trên đường chậm một chút, có chuyện gì tùy thời sai người báo lại."

"Vâng, nhi thần cáo lui." Tiêu Chiến hành lễ, đưa Vương Nhất Bác cùng Trác Hồ rời đi một bước trước. Về phần rốt cuộc là ai gây ra, y đã không còn tâm tư quản.

Hai người rời đi chưa bao lâu, bọn thị vệ liền áp giải một người tóc tai bù xù tiến vào, quỳ trước mặt Hoàng Thượng.

"Hoàng Thượng, người này dùng pháo ném vào người Lân Vương phi." Thị vệ dẫn đầu quỳ nói.


"Ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn xem là ai gan lớn như vậy, dám tổn thương Khanh Nhi cùng tôn nhi của trẫm!" Hoàng Thượng phẫn nộ quát.

Người kia nghe vậy ngẩng đầu, sau đó lộ ra một nét cười khờ dại ngây ngô. Mọi người đều cả kinh -- người này là Dung thị bị biếm lãnh cung, mà ả hình như cũng đã điên rồi......