Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 18




Tư Không Vịnh Dạ mất tích đã bốn ngày.



Đối với việc Hoàng Thượng cực kỳ sủng ái Tứ hoàng tử, trong cung không người nào không nói về biến cố này, từ ngày y mất tích đến nay, Tư Không Viêm Lưu tính tình trở nên vô cùng nóng nảy, thường thường vì một chút việc nhỏ mà giận dữ, nếu là về Tư Không Vịnh Dạ thì càng thêm dữ dội.

Ngay như ngày hôm qua, có một cung phi ỷ được sủng ái mà tự cao mang theo con của mình đến Cửu Hoa Cung, muốn thừa dịp Tư Không Vịnh Dạ không ở đây, để con mình được Tư Không Viêm Lưu chú ý, chính là lại đem việc tốt biến thành xấu, còn bị đưa vào lãnh cung, nguyên nhân là nàng đắc ý vênh váo chọn không đúng thời điểm nói một câu: lâu như vậy Tứ điện hạ không có tin tức gì, có thể đã bị thích khách kia sát hại rồi.

Lúc đó nàng như thổn thức cảm thán nhưng thực ra là vui sướng khi có người gặp họa làm cho lửa giận vốn được đè nén xuống của Tư Không Viêm Lưu hoàn toàn bộc phát, lập tức sai người đem nàng ra đánh ba mươi đại bản, tống vào lãnh cung. Cung phi kia bị nhốt vào lãnh cung cả ngày than khóc thê lương, tiếng kêu đến nay còn làm cho trong cung không ít người thân thể phát run.

Tuy vậy, trong cung lời đồn đãi vẫn lan tràn, tất cả mọi người đều dự đoán tăm tích Tư Không Vịnh Dạ, có người thì cho rằng y đã bị thích khách mang ra ngoài cung, lưu lạc đến dân gian. Đại đa số người thì cho rằng y đã bị thích khách sát hại, thi thể giấu tại một nơi nào đó trong hoàng cung. Nhưng tất cả chỉ là đoán, bất luận kẻ nào cũng không dám táo bạo phỏng đoán, chỉ có ở sau lưng vụng trộm, cảm thán Tứ hoàng tử giống như tiên nhân chuyển thế, lớn lên sẽ vô cùng xinh đẹp nhưng lại sớm qua đời.

~~~~~~~~~~~~

Tư Không Viêm Lưu giờ phút này đang ngồi ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, biên cương chiến loạn không ngừng, phía nam lại vì nhiều năm mới gặp mưa to mà hồng thuỷ tràn ra, nhà cửa ruộng đất cả người lẫn vật đều trôi nổi, nước ngập châu thành năm ngày. Làm cho số lượng nạn dân tăng vọt. Ngoài loạn trong loạn, hơn nữa Tư Không Vịnh Dạ bị bắt đi, gần bốn ngày không có tin tức gì, mấy ngày nay hắn cơ hồ là không ăn không nghỉ ứng phó với một đống việc, không có một chút thời gian nghỉ ngơi.



“Hoàng Thượng, nô tài có việc bẩm báo.” Trần Tiến Trung đẩy cánh cửa Ngự thư phòng, thật cẩn thận quỳ xuống, hiện tại Hoàng Thương giống như một khối thuốc nổ bị giấu kín, ở mặt ngoài thoạt nhìn cảm xúc ổn định, nhưng không biết khi nào sẽ đột nhiên biến thành sắc mặt giận dữ.

“Chuyện gì?” Tư Không Viêm Lưu ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, vẫn như cũ không ngừng bút phê tấu chương, chính là thản nhiên hỏi một câu. Thanh âm nghe cực kỳ chán chường, không có phản ứng gì.

Trần Tiến Trung cúi đầu, thật cẩn thận mở miệng: “Việc này nô tài nghe các cung nữ Hoà Trữ Cung bẩm báo, Nhị điện hạ tối hôm qua mất tích.”

Tư Không Viêm Lưu tay cầm bút lông đột nhiên trượt một cái, trên tấu chương vừa vặn ở chữ “Chuẩn” cuối cùng lệch ra một nét, nét bút quét qua một đường thật dài trên tấu chương, có vẻ cực kỳ đột ngột, tựa như một phen lợi kiếm xuyên vào. Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy chướng mắt, mày nhăn lại.

Tư Không Viêm lưu sắc mặt lạnh nhạt, đặt bút lông xuống, thanh âm đạm như tơ liễu, không có một chút hoảng hốt:” Kể lại một chút tình huống lúc đó.”

Trần Tiến Trung nhìn thấy phản ứng của hắn, nội tâm thổn thức, dù sao chỉ là một đứa con bị phế bỏ, như thế nào có thể nhận được sủng ái của Hoàng Thượng. Tứ điện hạ mất tích, Hoàng Thượng liền lo lắng cơm nước không màng, cơ hồ phái người lật tung hoàng cung. Nay Nhị điện hạ mất tích, Hoàng Thượng ngay cả một chút ý tứ kích động đều không có, tình cảm của Hoàng Thượng đối với hai vị hoàng tử thật đúng là sai lệch quá nhiều a.

Song Trần Tiến Trung tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng vẫn không dám chậm trễ mở miệng nói: ”Sáng nay một cung nữ của Hoà Trữ Cung chuẩn bị hầu hạ điện hạ rời giường, lại phát hiện trên giường Nhị điện hạ trống không, mà Nhị điện hạ cũng không thấy bóng dáng, kỳ quái chính là, trong phòng Nhị điện hạ cái gì cũng không có mất, chỉ thiếu một ít đồ trang sức trước kia hoàng hậu dùng.”

Tư Không Viêm Lưu nghe hắn nói xong, lâm vào trầm tư.

Sau một lát, Tư Không Viêm Lưu đứng dậy, trong ánh mắt lưu chuyển loé ra quang mang, cả người nhất thời hết sạch cảm giác mệt mỏi biếng nhác như lúc nãy, trở nên hăng hái hẳn lên: “Chúng ta đi thiên lao gặp hoàng hậu một lần, lần này hẳn chính là nàng đứng sau chủ mưu.” Tư Không Viêm Lưu trong thanh âm tràn ngập lo lắng, đôi mắt đen cũng trở nên có tinh thần hẳn lên.

Trần Tiến Trung nhìn thấy Hoàng Thượng như vậy, liền kích động khóc rống lên chảy nước mắt, như vậy khí thế oai phong, đó mới là Hoàng Thượng lúc bình thường a! ”Vâng! Hoàng Thượng!” Trần Tiến Trung thập phần vui vẻ, Hoàng Thượng khôi phục bình thường, bọn họ không bao giờ… phải lo lắng đề phòng nữa, lo lắng Hoàng Thượng đột nhiên giận dữ, bọn họ khó giữ được cái đầu.

“Trẫm như thế nào lại không nghĩ tới chứ? Trong hoàng cung lại đột nhiên không hiểu vì sao lại có thích khách, không ám sát trẫm, lại bắt đi Vịnh Dạ của trẫm, rõ ràng là hoàng hậu sai khiến, nhưng lại muốn cứu đi Vĩnh Minh khỏi bị trẫm giam lỏng. Hoàng hậu thật đúng là độc ác a, xem ra tính mệnh của nàng thật sự không lưu được nữa.” Tư Không Viêm Lưu vừa đi vừa nghĩ, như thế nào cũng nói tràn gian đại hải.

Hiện tại Tư Không Vĩnh Minh mất tích, giống như một tia sáng xóa sạch sương mù, sự tình dần dần sáng tỏ, Tư Không Viêm Lưu trong lòng liền giống như sau cơn mưa được ánh mặt trời xuyên qua đám mây đen dầy đặc, trở nên vô cùng sáng sủa.

~~~~~~~~~

Đã bốn ngày, Tư Không Vịnh Dạ nằm trong căn phòng nhỏ tối như mực, cảm thấy như phần lưng của mình muốn mất đi cảm giác, thời gian tại căn phòng nhỏ này giống như đứng im, ánh mặt trời cùng ánh trăng luân phiên tản vào gian phòng, chiếu lên người y, y cảm thấy được chính mình như là nằm ở nơi này đã rất nhiều năm.

Nhìn bầu trời sao lóng lánh ngoài đỉnh mái rách nát, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm có chút thống khổ, tâm y giờ phút này trống rỗng, giống như đặt mình trong một sa mạc mênh mông bao la, cái cảm giác rộng lớn không có giới hạn này làm cho y cảm thấy nội tâm tràn ngập sợ hãi.

Dựa vào nóc nhà phía trên vừa vặn thủng rỉ nước mưa xuống dưới, y mới có thể chống đỡ được hiện tại, chính là y không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu.

Ý thức y ngày càng mơ hồ, thường xuyên lúc thì tỉnh táo lúc thì mê man, y thật giống như người chìm trong nước, dần dần bị bóng tối hư vô nuốt lấy, chìm vào một mảnh ký ức hỗn độn, chính là mỗi lần chìm trong bóng tối, thanh âm của Tư Không Viêm Lưu vang lên, giống như ánh sáng mặt trời, lôi y ra khỏi bóng tối, đi đến vùng ánh sáng trên mặt biển. Sau đó y sẽ tỉnh lại, lần nữa phát hiện chính mình vẫn nằm ở nơi này, cả người không thể động đậy.

Đã nhiều lần, bên ngoài giống như là có người lục soát qua nơi này, lại đều không có phát hiện y, tựa hồ nơi này trở thành hư vô. Y lại bị điểm á huyệt, không cách nào phát ra âm thanh, kỳ thật chỉ cần bọn họ chịu đến hướng này xem một chút, sẽ phát hiện y đang nằm ở nơi này.

Cứ mỗi lần hy vọng đổi lấy chính là một lần thất vọng, ánh mắt y càng ngày càng ảm đạm, thân thể cũng càng ngày càng gầy yếu.

“Ta sẽ chết đi.” Tư Không Vịnh Dạ nhìn thấy ánh sáng ngoài cửa sổ, nội tâm giống như ánh mặt trời kia không thể xuyên thấu đáy biển sâu, tĩnh mịch mà tuyệt vọng. Dạ dày đã mất đi cảm giác đói, đã không biết đói nữa, thân thể cũng trở nên có chút lâng lâng, Tư Không Vịnh Dạ biết là sinh mệnh đang dần dần trôi qua, mình rất nhanh sẽ chết đi.

Có lẽ thật lâu về sau, mình mới có thể được phát hiện, khi đó, mình đã biến thành một đống bạch cốt. Có lẽ, mình vĩnh viễn sẽ không có ai phát hiện.

”Ta chết, hắn có thương tâm không?” Tư Không Vịnh Dạ nhớ tới gương mặt Tư Không Viêm Lưu tuấn dật mà phóng khoáng, hắn đối với người khác có lẽ sẽ phi thường uy nghiêm, chỉ là đối với mình vĩnh viễn đều là một bộ mặt ôn nhu, mặc kệ mình làm cái gì hắn cũng sẽ không tức giận, chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó ôm mình, xoa bóp mặt mình thôi. Hắn cười rộ lên thì trở nên rực rỡ, không hề đề phòng gì. Khi y đến thế giới này, người duy nhất đối với y tốt như vậy chính là hắn, có lẽ cũng là người cuối cùng. Nếu mình thật sự đã chết, hắn sẽ thương tâm bao lâu? Hoặc là căn bản sẽ không thương tâm, hơn nữa sẽ ôm một cung phi xinh đẹp khác, đối với nàng ôn nhu nói cười sao?

Nghĩ đến đây, Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên đau lòng không thôi. Y không thể chịu đựng được Tư Không Viêm Lưu đem tình cảm đối với mình chia cho người khác, y cứ nghĩ đến loại cảm giác này là tình cảm phụ tử của chủ nhân thân thể này đối với Tư Không Viêm Lưu. Không biết, chính mình vài năm cùng chung sống ở đây, đã bị thân thể đó từ từ hòa tan.



Loại cảm giác này không phải thứ gì khác, mà có thể làm cho người ta điên cuồng, làm cho người ta trở nên ghen tị, đem lòng dạ tối tăm nhất của con người kích động phát ra, đây được các thi nhân ví như độc dược, làm cho người ta chìm đắm trong đó thì không thể tự thoát khỏi ~~~ tình yêu.

P/S: Tiểu Vịnh Dạ còn chưa phát hiện chính mình đã yêu thương Viêm Lưu, ha ha, hoạn nạn gặp chân tình a.

Hết chương thứ mười tám

Bát vân kiến vụ: tạm hiểu là xóa đi mây lại gặp sương mù.