Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 89




“Ai, thực đáng tiếc, một đại mĩ nam như vậy lại chẳng thèm liếc mắt nhìn ta một cái.”

Nhìn thấy thân ảnh Tư Không Viêm Lưu biến mất trong không trung, Hồng Phiến Nữ có chút tiếc hận mở miệng nói, vẻ háo sắc trên mặt không vì hắn đã rời đi mà giảm bớt tí nào.

Thượng Quan Lưu Hiên trên hình đài nhất thời vẻ mặt hắc tuyến.

Nữ nhân này cũng không khỏi quá lẳng lơ đi.

Tuy là không thích nàng, nhưng đối phương vừa thấy Tư Không Viêm Lưu là ngay tức khắc quên gã không còn tí ấn tượng nào, nội tâm Thượng Quan Lưu Hiên vẫn là thập phần khó chịu.

Đây rõ ràng là đả kích lòng tự trọng của gã.

“Uy, ngươi đừng có tỏ vẻ đói khát, hắn sẽ không thích ngươi đâu.” Thượng Quan Lưu Hiên cười lạnh nói: “Hắn đã sớm có người mình thích, ngươi không có cơ hội đâu, đến chết cũng không có.”

Hồng Phiến Nữ vẻ mặt lạnh lùng, động tác nhẹ nhàng nhảy lên hình đài, cười lạnh mở miệng nói: “Ngươi nói chính là đứa con bảo bối của hắn đi, hừ! Y hiện tại chắc đã bị cái tên Giang Tất Liễu kia làm cho chết đi sống lại rồi.”

“Ngươi nói cái gì? Tên Giang Tất Liễu kia lại có thể có chủ ý với Tư Không Vịnh Dạ?”

Nụ cười trên mặt Thượng Quan Lưu Hiên lập tức tan thành mây khói, sát khí trong mắt lạnh thấu xương, lạnh lùng mở miệng nói với nàng: “Ta cảnh cáo các ngươi, Tư Không Vịnh Dạ là con nuôi của ta, các ngươi dám chạm vào một sợi tóc gáy của y, ta sẽ cho các ngươi chết rất khó xem.”

Phong tình vạn chủng lắc lắc váy dài của mình, Hồng Phiến Nữ khing thường dùng chiết phiến nâng cằm của Thượng Quan Lưu Hiên lên, tay phải khoát qua vai gã, nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai gã: “Chỉ bằng dáng vẻ của ngươi hiện tại?”

Hai người dựa vào rất gần, tư thế thập phần đen tối, người xung quanh nhìn thấy, rõ là có ý công khai tán tỉnh, cảnh cực kỳ ướt át.

Ngón tay trắng nõn thon dài của Hồng Phiến Nữ nhẹ nhàng vuốt ve cơ bụng và ngực rắn chắc mà hơi gầy của Thượng Quan Lưu Hiên, thủ pháp hạ lưu.

Móng tay đỏ tươi nổi bật trên da thịt trắng trẻo của Thượng Quan Lưu Hiên, màu sắc đối nghịch, thoạt nhìn dị thường tình sắc.

“Ta nghĩ ngươi có lẽ sẽ làm ta dục tiên dục tử đi, ha ha ha ha!” Phát ra một trận cười điên dại hư hỏng đến cực điểm, Hồng Phiến Nữ lại đưa tay thẳng vào bên trong tiết khố của Thượng Quan Lưu Hiên!

“Dừng tay! Ngươi hỗn đản này!”

Tiếng rống giận dữ bất chợt cắt ngang động tác của Hồng Phiến Nữ, vẻ mặt nàng giật mình nhìn về phía thanh âm truyền đến.

Người phóng tới dáng người cao gầy, diện mạo đoan chính anh tuấn, hơn nữa khuôn mặt vạn năm không đổi, đúng là Mã Nhược Phàm mà Thượng Quan Lưu Hiên ngày nhớ đêm mong.

Thượng Quan Lưu Hiên vốn đang lo lắng phen này khó giữ được “trinh tiết” bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nội tâm mừng như điên.

A Phàm cuối cùng vẫn là để ý đến gã.

“A Phàm, ngươi rốt cuộc cũng đến đây, ta thiếu chút nữa bị kẻ khác khiếm nhã, ô ô.”

Thượng Quan Lưu Hiên làm bộ như con gái nhà lành bị đùa giỡn, đáng thương nhìn hắn, khóc lóc kể lể với hắn “những việc bi thảm” mình vừa trải qua, cùng với “sự tích quang vinh” mình vì hắn mà “có chết cũng không theo”.

“Ngươi đi chết đi!” Mã Nhược Phàm cái trán nổi gân rõ rệt.

Hắn vốn là nghĩ gã sắp chết mới quyết tâm tính đi cứu gã, ai dè mới tới đây lại chứng kiến “nhân tình” của gã đột nhiên xuất hiện gây sóng gió, hiện tại hai người còn đang công khai ôm nhau liếc mắt đưa tình, trận này thiếu chút nữa làm Mã Nhược Phàm tức chết.

Nhìn thấy dáng vẻ đôi “gian phu *** phụ” thân mật, nội tâm Mã Nhược Phàm đột nhiên có một ngọn lửa vô danh bốc lên, đồng thời có cảm giác không thở nổi ập vào người hắn, làm cho hắn không thể hô hấp.

Nhìn thấy vẻ mặt Mã Nhược Phàm mờ mịt nhược thất, Thượng Quan Lưu Hiên phi thường nhạy cảm bắt được một tia ghen tuông phát ra từ người hắn, trong mắt nhất thời có tinh quang lóe lên.

A Phàm ghen tị!

A Phàm ghen tị!

Thượng Quan Lưu Hiên hận không thể ngay lập tức bổ nhào về phía hắn, hôn hắn.

Nam nhân gã đeo đuổi lâu như vậy rốt cuộc cũng động tâm với gã, tâm tình Thượng Quan Lưu Hiên lúc này sợ chỉ có thể dùng “mừng như điên” để hình dung.

Gã chưa từng hy vọng xa vời là Mã Nhược Phàm sẽ động tâm với gã.

Gã vẫn nghĩ là tính cách của Mã Nhược Phàm băng sơn, cả đời cũng không có cảm giác với bất cứ ai, cho nên, gã rơi vào đường cùng đành phải cột dính hắn vào bên người mình, hy vọng cả đời sẽ có một ngày động được hắn.

Không tưởng được ngày gã tưởng là xa vời đó lại có thể đến nhanh như vậy, mà còn biểu hiện rõ ràng như vậy! Thượng Quan Lưu Hiên cảm thấy bản thân hiện tại hạnh phúc đến muốn nổ tung, nhất thời có chút phiêu phiên dục tiên.

Thượng Quan Lưu Hiên cười sáng lạn, mà Mã Nhược Phàm không hiểu tình hình lại cho rằng nụ cười trên mặt gã là gặp được “tình nhân cũ” mà chế nhạo “vợ đầu” hắn đây.

Nội tâm Mã Nhược Phàm đau đớn, giống như vô số hàn quang đâm vào tim hắn, đâm nát nó ra.

Tàn phá đau đớn.

Vì sao đột nhiên cảm thấy khó chịu như vậy?

Trước mắt toàn là hình ảnh Thượng Quan Lưu Hiên cùng Hồng Phiến Nữ ôm nhau vô cùng thân thiết, Mã Nhược Phàm cảm thấy bản thân không thể hô hấp, hình ảnh trước mắt đều hư vô mờ ảo, Mã Nhược Phàm thấy cả thế giới đều xoay tròn.

Giống như linh hồn bị bắt đi rồi.

Nam nhân đã từng lúc nào cũng quấn lấy mình, luôn miệng nói thương hắn, giờ phút này lại có thể ôm nữ nhân khác trước mặt hắn.

Giống như gì cũng đã mất rồi, rốt cuộc không tìm lại được.

Vì thế tâm cũng vào hư không rồi.

Ánh mắt Mã Nhược Phàm bỗng chốc lạnh lùng.

Đều là lỗi của Thượng Quan Lưu Hiên! Nếu hắn chết đi, ta có phải sẽ không đau khổ như vậy không?

Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, tay kia Mã Nhược Phàm nắm khảm đao vì quá dùng sức mà run run, ngón tay không có chút huyết sắc, tái nhợt mà cứng ngắc, toàn thân phát ra sát khí dày đặc.

“Ta nói, A Phàm, ngươi có thể đừng hung dữ với ta như vậy không, thật vất vả mới có thể thấy mặt một lần, ngươi lại mắng ta đi chết đi? Nếu ta chết thật, ngươi tìm đâu ra một nam nhân tốt như ta vậy chứ?”

Không chú ý đến hai mắt Mã Nhược Phàm dần dần tràn ngập sát khí, Thượng Quan Lưu Hiên lắc đầu, giống như thầy dạy tiểu học lải nhải giảng bài.

Thật vất vả mới khiến Mã Nhược Phàm yêu gã, gã đương nhiên tranh thủ một chút quyền lợi của “phu quân” cho bản thân rồi.

Nhưng mà, gã còn chưa nói xong, Mã Nhược Phàm đã vác khảm đao hướng về phía gã.

Thượng Quan Lưu Hiên nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, biểu tình trên mặt bỗng chốc đọng lại, thanh âm đang líu lo ngưng bặt.

“Đi chết đi! Ngươi hỗn đản này!” Hai mắt đỏ ngầu, Mã Nhược Phàm không chút do dự cầm đao trong tay chém về phía đầu của Thượng Quan Lưu Hiên.

Nhìn thấy lưỡi đao sắc bén hướng về đầu, một giọt mồ hôi lạnh chảy từ thái dương của Thượng Quan Lưu Hiên xuống.

Cái này muốn lớn chuyện……………

~~~

Tư Không Viêm Lưu dùng nội lực cả người, phi qua các nóc nhà, cơ hồ phát huy khinh công của bản thân đến cực hạn.

Tiếng gió gào thét bên tai, cảnh vật chung quanh chỉ hiện lên trong nháy mắt, nội tâm Tư Không Viêm Lưu càng ngày càng lo lắng, Vịnh Dạ nhất định là xảy ra chuyện rồi.

Hắn có dự cảm mãnh liệt.

Cho đến khi tẩm cung nguy nga lộng lẫy kia hiện ra trước mắt, nội tâm nôn nóng của Tư Không Viêm Lưu mới dịu đi một chút.

Vịnh Dạ, phụ hoàng lập tức sẽ cứu ngươi!

Thân hình Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng dừng trước tẩm cung, mũi chân nhẹ chạm đất, không có phát một tiếng động nào, ngay cả hơi thở cũng không hề hỗn loạn.

Hoàn toàn khác bình thường, lúc này trước tẩm cung không có ai, ngay cả một thị vệ giữ cửa cũng không có.

Nội tâm Tư Không Viêm Lưu căng thẳng.

Quả là Vịnh Dạ đã xảy ra chuyện.

Tư Không Viêm Lưu dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào.

“Ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không thể quên Giang Tất Liễu ta đây!”

Còn chưa tới trước cửa, tiếng cười của nam nhân cùng tiếng vải bị xé từ bên trong truyền ra vô cùng rõ ràng.

Hàn quang trong mắt Tư Không Viêm Lưu lóe lên, vẻ mặt cũng dữ tợn hơn.

Một chưởng đánh nát cửa phòng, thân thể Tư Không Viêm Lưu không hề tạm dừng, nhảy thẳng vào phòng.

Cảnh tượng trong phòng nháy mắt làm cho Tư Không Viêm Lưu muốn nổi điên.

Một nam nhân mặc y phục thái giám đè trên người Tư Không Vịnh Dạ, trên tay phải giơ cao còn nắm một mảnh vải, rõ ràng là xé từ trên người Tư Không Vịnh Dạ.

Mà Tư Không Vịnh Dạ bị đặt dưới thân nam nhân gần như trần truồng, tóc hỗn độn rối tung quanh thân thể, vẻ kinh hoảng trong mắt thật là rõ ràng.

Hết chương thứ tám mươi chín.