Nguyệt Hoa Như Sí

Chương 116




Tiết Thừa Viễn từ trong cung đi ra, liền về thẳng phủ đệ của mình.

Phúc Toàn vẫn luôn đứng canh chừng trước cửa phòng ngủ của y, thấy y trở về, vội vàng ra đón.

“Không có chuyện gì chứ?” Tiết Thừa Viễn cởi mũ quan, đưa cho Phúc Toàn.

“Tướng quân vẫn ngủ, chưa có tỉnh.”

“Vậy thì tốt! Ngươi đi hâm nóng thuốc rồi mang đến đây, lát nữa ta cho Tướng quân uống.” Tiết Thừa Viễn nhẹ đẩy cửa, đi vào. Lúc này y chỉ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc Công Lương Phi Tuân và con của bọn y mà thôi. Nếu như thế tục này không chấp nhận bọn y, thì dù là chân trời góc bể, Tiết Thừa Viễn y cũng không từ nan.

Tiết Thừa Viễn ngồi xuống méo giường, nhẹ sờ trán Công Lương Phi Tuân, nhiệt độ bình thường, nhịp thở cũng coi như ổn định.

Công Lương Phi Tuân như cảm giác được Tiết Thừa Viễn đã về, hàng mi khẽ giật giật mấy cái, rồi mở mắt. “Thừa Viễn…”

“Ta ở đây.” Tiết Thừa Viễn cầm lấy tay hắn.

“Ta muốn về nhà.” Công Lương Phi Tuân thở hắt ra một hơi, giờ hắn như thế này, nằm lại Tiết phủ thật sự rất kỳ quái.

“Nếu muốn bảo vệ con, hai ngày tới tốt nhất ngươi đừng có đi lại, ở phòng ta nghỉ ngơi mấy ngày đã, được không?” Tiết Thừa Viễn mềm giọng khuyên nhủ, vuốt ve bàn tay của Công Lương Phi Tuân.

Công Lương Phi Tuân khó xử, hắn đương nhiên không muốn làm tổn hại đến đứa nhỏ trong bụng, nhưng hắn cũng không muốn ở một nơi xa lạ thế này, lại còn luôn có cảm giác bị người khác nhìn ngó, canh chừng.

Tiết Thừa Viễn đặt tay lên bụng hắn, nói nhỏ: “Ta đảm bảo, không có bất kỳ ai vào được đây, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi.”

Công Lương Phi Tuân biết Tiết Thừa Viễn sẽ dốc hết sức chăm sóc, bảo vệ mình, không để mình phải chịu tổn thương nào nữa, trong lòng cũng an tâm hơn rất nhiều.

Tiết Thừa Viễn ở trong phòng ngủ đút Công Lương Phi Tuân ăn chút thức ăn, uống thuốc, lại châm cứu chân cho hắn, giúp hắn an thai. Thời gian thoáng chốc trôi qua, nháy mắt đã vào đêm.

Ánh trăng ngoài cửa sổ rất đẹp, chiếu lên chiếc bàn trong phòng, hương hoa thơm ngát thoang thoảng.

Cảm giác đêm nay hoàn toàn trái ngược với đêm qua, trong không khí này, có người mình yên bên cạnh làm bạn, cả thể xác và tinh thần Công Lương Phi Tuân cuối cùng cũng được thư giãn.

“Đêm qua… là ta quá lỗ mãng…” Đoạn đường này Công Lương Phi Tuân đều luôn rất cẩn thận bảo vệ hai đứa nhỏ trong bụng, nhưng đêm qua, nghe được tin Tiết Thừa Viễn sắp thành thân, hắn quả thực đã không giữ được bình tĩnh. Hắn nhận ra mình vô cùng để tâm chuyện bất kỳ người nào khác chia sẻ tình cảm của Tiết Thừa Viễn với mình. Công Lương Phi Tuân hắn cả đời này chỉ có thể yêu một lần, hắn muốn có được toàn bộ đối phương. Toàn bộ!

Tiết Thừa Viễn không nói gì chỉ mỉm cười, trong lòng lại nghĩ, ngươi còn được Hoàng Thượng chỉ hôn, ta đây mới là người ghen tuông, bất an. Sao ra có thể nhìn ngươi vác bụng đi lấy người khác đây?

Trong mắt Công Lương Phi Tuân, nụ cười của Tiết Thừa Viễn rất đẹp, trong nho nhã, lạnh nhạt lại chứa đầy khí chất.

“Ngươi cười… cái gì?” Công Lương Phi Tuân khàn giọng hỏi.

Tiết Thừa Viễn vẫn chỉ cười không nói, nhưng lại ngả người xuống, áp mặt lên bụng Công Lương Phi Tuân, hai tay ôm lấy eo hắn.

Bọn nhỏ thật sự đang động, máy thai rõ ràng hơn rất nhiều so với lúc y rời Nguyên Tây. Cả đoạn đường xóc nảy bọn nhỏ không ngừng đạp đá, chắc hẳn đã khiến cho Công Lương Phi Tuân chịu không ít khó chịu.

“Ta đang cười cuộc sống quả đúng là đã được định mệnh an bài.” Hai tay Tiết Thừa Viễn vuốt ve thân thể Công Lương Phi Tuân, nhớ lại đêm trước khi rời Nguyên Tây, hắn tùy ý làm bậy, hại nơi riêng tư của y đau đớn mất mấy ngày. Y chưa từng nghĩ mình sẽ dễ dàng tha thứ cho kẻ đối xử với mình như thế, vậy mà đối với Công Lương Phi Tuân, y lại cam tâm tình nguyện.

“Ngươi chấp nhận số phận sao?”

“Chấp nhận.”

“Vậy… ngươi sẽ thành thân?” Công Lương Phi Tuân hỏi mà không có chút cảm xúc gì, hắn thật sự không muốn nghe thấy đáp án mà mình sợ phải nghe.

“Đúng thế, ta sẽ thành thân.”

Thân là nam nhi, thành gia vốn là chuyện đương nhiên, Tiết Thừa Viễn thành thân là chuyện thường tình. Huống chi đây còn là ý của người trong nhà, Tiết Thừa Viễn hiếu thuận danh tiếng truyền xa, y cũng sẽ không vì hắn là làm trái ý mẫu thân. Nhưng nếu vậy, Công Lương Phi Tuân hắn nâng bụng, hoài thai sinh con cho y thì coi là gì đây?

Tiết Thừa Viễn thấy hắn không hỏi nữa, đoán được Công Lương Phi Tuân lại đang suy nghĩ lung tung. Y ngồi thẳng dậy.

Y là một nam nhân rất có chủ kiến, những trải nghiệm trong suốt năm tháng phiêu bạt chẳng những thể hiện trên gương mặt lạnh đạm, ít lộ ra cảm xúc, còn khắc sâu vào trong lòng Tiết Thừa Viễn. Một khi Tiết Thừa Viễn y đã xác định được thứ mình muốn, y tuyệt đối sẽ không để vuột mất. Sự dứt khoát, kiên quyết như vậy, rất nhiều người không có được.

Tiết Thừa Viễn nâng bàn tay thon dài của Công Lương Phi Tuân lên, quỳ một gối xuống.

“Ngươi…?” Công Lương Phi Tuân nghiêng đầu, thấp giọng hỏi.

“Phi Tuân, hãy cho ta đời này được ở bên cạnh ngươi.” Tiết Thừa Viễn trân trọng nâng tay hắn lên, trong lời nói tràn đầy dịu dàng cũng đầy kiên định.

Y đang cầu hôn mình sao? Công Lương Phi Tuân ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo mấy phần không dám tin. Có điều, đời này hắn chưa từng được nghe lời nói nào cảm động như thế, đặc biệt còn là trong hoàn cảnh thế này. Tiết Thừa Viễn đang dùng hành động để nói với hắn, y muốn cả đời ở bên cạnh, yêu và bảo hộ hắn và con sao?

“Ngươi muốn ta thú ngươi?” Công Lương Phi Tuân nhướn mày, nhếch môi cười hỏi.

“Ngươi lớn bụng, đương nhiên là ta thú ngươi!” Tiết Thừa Viễn nghe vậy bật cười, càng nắm chặt tay hắn.

Đây có phải là mơ không? Công Lương Phi Tuân chưa bao giờ dự tính cuộc sống sau này của mình sẽ như thế nào. Chinh chiến Nguyên Tây là thỉnh cầu của hắn, gãy chân là vận rủi của hắn, rơi vào võng tình là số mệnh của hắn, mang thai là ngoài ý muốn của hắn, mà thành thân với Tiết Thừa Viễn… Chuyện này thật sự là một suy nghĩ quá xa vời với hắn.

Đối diện với thứ tình cảm không được luân thường thế thái chấp nhận, có thể yêu nhau, sinh con, đã là trời cao ban ơn rồi. Mà đường đường chính chính kết làm phu phu… Công Lương Phi Tuân thật không thể tưởng tượng ra được cuộc sống như vậy sẽ diễn ra như thế nào.

“Ngươi không sợ sao?” Công Lương Phi Tuân hỏi.

“Sợ cái gì?” Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Sợ ta sẽ vì thế mà cả đời bất hạnh sao?” Trên người Tiết Thừa Viễn toát lên một phong thái ổn trọng, điềm nhiên mà Công Lương Phi Tuân rất thích.

Có một thứ hạnh phúc mà từ nhỏ đến giờ Công Lương Phi Tuân hắn chưa từng được cảm nhận, đó chính là gia đình. Hắn thật sự có thể có được một gia đình sao? Đây rốt cuộc có phải là mơ không?

“Ngươi bằng lòng chứ?” Tiết Thừa Viễn hỏi tới.

Công Lương Phi Tuân suy nghĩ một lúc, nói: “Hay là ngươi quỳ hết đêm nay đi, sáng mai ta sẽ trả lời.” Nói xong liền trở mình quay mặt vào trong, nhưng trong lòng lại như có một đóa hoa đang lặng lẽ nở rộ, mang theo mùi thơm ngào ngạt và hương vị rất ngọt ngào.