Nguyệt Hoa Như Sí

Chương 17




Edit: Dạ Nguyệt

Beta: Chờ ~ ~ ~

Hứa Trung Lĩnh hiểu được tình thế nghiêm trọng, đứng dậy nói: “Thế tử, vẫn là nên tạm thời trốn vào nội thất”.

Tiết Thừa Viễn nghĩ nghĩ, rốt cục gật đầu, cùng Phúc Toàn vào nội thất. Vừa mới vào, liền nghe được thanh âm ầm ĩ vang lên ngoài cửa.

“Đến tột cùng hôm nay Hứa Trung Lĩnh có ở quý phủ hay không?” Có người quát lớn tiểu tư hỏi.

“Thân mình lão gia chúng ta hôm nay không thoải mái, đang nghỉ ngơi, các vị quan gia…”.

“Nghỉ ngơi?” Không đợi tiểu tư bẩm báo, người nọ cười lạnh một tiếng “Phanh” một cước liền đạp mở cửa gỗ.

Xem tư thế lai giả bất thiện này, Hứa Trung Lĩnh trong phòng đối mặt người hùng hổ mà đến, người nọ tên là Thường Khánh Võ, trước đây Hứa Trung Lĩnh từng nhận thức, nặng nề cười nói: “U, hôm nay như thế nào Thái tử điện hạ lại phái người đến phủ đệ của thảo dân?”.

Thường Khánh Võ nhìn nhìn y phục bằng phẳng của Hứa Trung Lĩnh, nghĩ đến mật báo vừa rồi, cười lạnh trả lời: “Hứa Trung Lĩnh, hôm nay ta phụng mệnh đến điều tra hội quán, ngài sẽ không cùng hạ quan nhiều lời đi?”.

“Thảo dân bất tài, đến tột cùng xảy ra chuyện gì khiến cho các vị quan gia hưng sư động chúng tự mình đến đây?” Hứa Trung Lĩnh biết thời biết thế, giả một phen hồ đồ.

Gần đây trong thành Huyền Nhân, thần hồn nát thần tính, ai cũng hiểu được. Tình thế trước mắt, Nguyên Tây cùng Kiền Huy giương cung bạt kiếm, làm cho người Nguyên Tây ở Kiền Huy không thể không tự cầu phúc.

“Hừ” Thường Khánh Võ một thân quan phục  ôm kiếm, thần sắc trên mặt mang theo vài phần hèn mọn, đánh giá bên trong nói: “Nghe nói gần đây hội quán bao che vài tên gian tế Nguyên Tây vừa mới nhập cảnh…”.

“Đây là ai tung tin vịt?!” Hứa Trung Lĩnh ngắt lời, lớn tiếng phản bác.

« Có phải tin vịt hay không, sau khi điều tra mới biết được ». Thường Khánh Võ phất tay hạ lệnh điều tra nội thất, căn bản không hề để Hứa Trung Lĩnh có cơ hội cãi lại.

« Châm đã ».

Đang nói, phía sau truyền đến một thanh âm, Hứa Trung Lĩnh giương mắt vừa thấy liền nhận ra người đó là thủ lĩnh Túc Đồ - Công Lương Phi Tuân.

Lại nói Công Lương Phi Tuân cùng Túc Đồ đội ở Huyền Nhân uy danh vang dội, Hứa Trung Lĩnh cũng sớm đã nghe qua, bởi vậy cũng có thể xem ra điều tra hội quán lần này cũng không phải một mình Thái tử phái thuộc hạ đến.

Công Lương Phi Tuân mang theo Tùng Minh Liêm cùng vài tên thủ hạ vừa đi đến lầu hai liền nghe được cuộc đối thoại.

« Đại nhân » Thường Khánh Võ bất mãn tiến lên từng bước vỗ tay nói : « Trong hội quán đã muốn điều tra xong, chỉ còn mấy gian phòng ở lầu hai ».

Hôm nay có hai đội quan binh đến, tuy nói là Mộ Dung Vô Giản và Mộ Dung Định Trinh điều tự phân công, nhưng giữa mọi người, luận đến thân phận cao thấp dù sao vẫn là nghe theo lệnh của Công Lương Phi Tuân.

Mấy người đều đang chờ đợi Công Lương Phi Tuân trả lời thuyết phục, phải nén xuống kiêu ngạo thường ngày đối với Thường Khánh Võ mà nói đã rất khó khăn. Hôm nay từ khi vào hội quán, Tùng Minh Liêm tựa hồ có ý che chở cho thươnh khách Nguyên Tây, lúc này Công Lương Phi Tuân lại ra mặt ngăn chặn điều tra bên trong nọi thất Hứa Trung Lĩnh, thật sự làm cho Thường Khánh Võ giận dữ.

Công Lương Phi Tuân cũng không nhìn hắn, mà nhẹ nhàng chọn mi yên lặng nhìn thần sắc Hứa Trung Lĩnh. Hứa Trung Lĩnh dù có bình tĩnh, nhưng biến hóa rất nhỏ trên mặt trong lúc đó cũng đủ bán đứng suy nghĩ trong lòng.

« Đại nhân ! » Thường Khánh Võ thấy Công Lương Phi Tuân chậm chạp không trả lời, không khỏi thúc giục nói.

Hôm nay điều tra phòng dưới lầu không có bằng chứng gì, này cũng như bọn họ mong muốn, nhưng thực rõ ràng người của Thái tử rất hy vọng có thể tra ra chút dấu vết để lại, hảo hảo trở về báo cáo kết quả công tác.

« Ha ha » Công Lương Phi Tuân cười nhìn lướt qua bài trí nội thất, nói : « Hứa Chính Công định cư ở Huyền Nhân nhiều năm, tất nhiên rõ ràng bao che gian tế sẽ có kết cục thế nào. Nếu dưới lầu đã điều tra xong, mà cũng không phát hiện người nào khải nghi. Tới trên lầu này…, hôm nay cũng cấp Chính Công một cái nhân tình, ngừa ngày khác ta có việc có lẽ còn nhờ Chính Công, Thường đại nhân nghĩ như thế nào ? ».

« Này… » Thường Khánh Võ có vài phần chần chờ, lại mở miệng : « Đại nhân ! ».

Chỉ thấy Công Lương Phi Tuân khoát tay áo ngăn hắn lại bảo Tùng Minh Liêm đứng phía sau cũng không vào nội thất điều tra.

Hứa Trung Lĩnh thấy thế đỡ trán thở dài nói : « Lão phu gần đây quả thật không khỏe, hôm nay chiêu đãi không chu toàn, thỉnh đại nhân thông cảm ».

« Không sao, là ta quấy rầy ». Công Lương Phi Tuân cười cười, ngược lại ánh mắt sắc bén làm cho Hứa Trung Lĩnh không thể không lui vài bước.

Thời điểm đoàn người chuẩn bị xoay người xuống lầu, Công Lương Phi Tuân qua dư quang khóe mắt đánh giá một chút nội thất này. Lại nói đến Công Lương Phi Tuân dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, nơi này có gì kì quái hay không cũng không khó cân nhắc.

Nói đến cũng khéo, cũng chính là nhờ vào dư quang khóe mắt đảo qua, sau bình phong có vài dấu chân đứa vào tầm mắt Công Lương Phi Tuân.

Công Lương Phi Tuân lại nhìn Hứa Trung Lĩnh đưa tiễn phía sau, ánh mắt có điều giấu giếm.

Hôm nay điều tra không thu hoạch gì, hai đội nhân mã lại tràn ngập mùi thuốc súng nồng đậm, đám người Thường Khánh Võ đối với Công Lương Phi Tuân và Tùng Minh Liêm biểu hiện bất mã càng phát ra mãnh liệt, hết sức căng thẳng.

Đám người Thường Khánh Võ phục mệnh rời đi. Công Lương Phi Tuân còn đứng trước hội quán, trong lòng tựa hồ còn cân nhắc việc gì.

« Đại nhân ?  Chúng ta có phải hay không cũng rời đi ? » Tùng Minh Liêm thử hỏi.

Công Lương Phi Tuân giương mắt nhìn nhìn bảng hiệu hội quán Nguyên Tây, bên môi gợi lên ý cừi có chút tính toán, nói: “Phái người cải trang thủ ở cổng sau hội quán”.

Tùng Minh Liêm nhìn đại môn hội quán đóng chặt nói: “Đại nhân, bọn họ hôm nay đã là chim sợ cành cong, có lẽ sẽ không có hành động”.

“Bởi vậy bảo ngươi dẫn người cải trang thủ ở cửa sau có thể sẽ bắt được người khả nghi”.

Tùng Minh liêm cảm thấy có chút khó xử, chỉ cần điều tra người Nguyên Tây ở khắp nơi, nhưng Công Lương Phi Tuân hạ lệnh, cũng không thể phản đối.

“Không cần lo lắng, ta đều có định đoạt”. Công Lương Phi tuân nhìn ra hắn do dự.

“Dạ, đại nhân”. Tùng Minh Liêm lĩnh mệnh nói, chợt nghĩ, lại hỏi: “Kia cửa trước hội quán, đại nhân phái ai canh giữ?”.

Công Lương Phi Tuân liếc mắt nhìn cửa gỗ đóng chặt kia, lạnh lùng cười, cũng không trả lời.