Nguyệt Hoa Như Sí

Chương 2




Trải qua khẩn trương chuẩn bị, rất nhanh, đội quân đi Nguyên Tây do Tùy Hành Khiêm thống lĩnh đã chuẩn bị xong, tùy thời đợi lệnh xuất chinh.

Tiết Thừa Viễn trong vòng vài ngày đã dàn xếp tốt trong phủ từ trên xuống dưới. Đảo mắt thời gian qua thật nhanh, y rời đi Nguyên Tây đã gần 7 năm, lần này hộ tống quân đội Thiên Vân phải quay về cố thổ, nói thật, trong lòng y vẫn có chút không thoải mái.

Dù sao, trên người y đang chảy huyết mạch của Bộc Dương gia, đệ tử hoàng thất đều cùng một loại kiêu ngạo giống nhau. Chẳng qua, cảnh ngộ mấy năm nay làm cho y chỉ có thể đem phần kiêu ngạo này giấu đi.

Phương Ninh kinh thành trong vòng tranh đấu ngôi vị hoàng đế huyết tinh tàn nhẫn, đã mang đi thứ gọi là “nhà” tốt đẹp trong trí nhớ của y khi còn bé.

Thời điểm y quỳ trước linh cữu phụ vương tâm khóc nhưng vô lệ, người bên ngoài nhìn vào căn bản không thể thấy được tuyệt vọng cùng đau thương.

Năm đó, y 16 tuổi.

Chỉ trong một đêm đó, tất cả trở thành quá khứ xa vời. Càng thật đáng buồn là, y xuất thân hoàng thất lại ngay thời khắc lựa chọn quyền lợi cũng bị vô tình tước đoạt.

Nếu y không là thế tử hoàng thất chí khí hào hùng, cũng không mang địa vị thân phận có thể thực hiện khát vọng to lớn của bản thân, lúc đó theo thiên thương đến địa ngục bất quá chỉ là sớm chiều cách nhau, hết thảy đều theo phụ vương bị giết thảm mà thay đổi. (ko biết edit đúng ko nữa, ta thấy kì kì…)

Sau khi rời đi Nguyên Tây, phiêu bạc trải qua nhiều chuyện, dần dần khiến cho tâm tính y thay đổi, dần dần trở nên đạm bạc mà trầm tĩnh, y bắt đầu hiểu được, có thể thích ứng trong mọi tình cảnh khó khăn không phải chuyện dễ dàng.

Có thể làm thái y tế thế khắp thiên hạ thế gian, lại làm cho y cảm nhận được cuộc đời chính mình còn có ý nghĩa, có lẽ đây là nhân sinh to lớn hơn là làm một thế tử hoàng thất ngày đêm băng lãnh tàn khốc lo chu toàn đấu tranh quyền lợi.

Phiêu bạc nhiều năm, bản thân cùng chiếc lá hỗn độn rụng trong gió như nhau. Tuy nói vài năm sau tìm được chỗ cư trú, nhưng này cũng không có nghĩa là y nhận định đây là địa phương chính mình đặt tâm.

Nhất là sau khi đi theo Mộ Dung Định Trinh định đô Dĩnh Đình, loại cảm xúc này càng rõ ràng hơn.

Này không phải nhà của y, mà y đã sớm không có nhà.

Vài năm sau, mặc dù bản thân có địa vị cao, trong lòng y lại chưa bao giờ có cảm giác “yên ổn”. Nơi đây, bên trong hoàng thành to lớn, trừ bỏ nghĩ đến lời thề báo đáp mà đối với Mộ Dung Định Trinh là một thần tử nguyện trung thành cũng không có người nào hoặc điều gì khiến y lưu tâm.

Nhà, đến tột cùng là cái dạng cảm giác gì??

Theo đại quân đến Nguyên Tây, thống lĩnh Tùy Hành Khiêm kỵ một con tuấn mã cao lớn màu đen, nhìn Tiết Thừa Viễn bên cạnh nói: “Thừa Viễn, thế nào? Ngựa này kỵ (cưỡi) có được không?”.

“Không sai” Tiết Thừa Viễn kéo kéo cương ngựa, vỗ về tuấn mã màu rám nắng dưới thân, gật đầu cười cười.

Tùy Hành Khiêm cười ha ha nói: “Tất nhiên không sai, này là Hoàng thượng đích thân tuyển cho ngươi”. Nhìn dáng vẻ thanh nhã đạm bạc của Tiết Thừa Viễn bên cạnh, lại nói: “nhìn ngươi bình thường rất ít kỵ mã, không thể tưởng tượng được này kỵ cũng không tệ a”.

Tiết Thừa Viễn khiêm tốn nói: “Không thể so sánh cùng các ngươi là đại tướng chinh chiến sa trường, bất quá, mấy năm nay mặc dù không thường kỵ mã nhưng kỹ thuật kỵ cũng không khác biệt nhiều”.

Tùy Hành Khiêm có chút đăm chiêu, thản nhiên gật đầu, lấy xuất thân của Tiết Thừa Viễn mà nói, giáo dưỡng cùng học thức tất nhiên đều vô cùng tốt.

Một đường đi qua nguyệt thiên sơn mạch (cái nỳ ta cũng ko hiểu là cái chi, ai biết chỉ ta a, xiexie), sắc trời cũng đã tối muộn, cảm giác trong gió cũng tăng thêm vài phần hơi lạnh, Tùy Hành Khiêm thấy đại quân bôn ba cũng đã lâu, nên tạm dừng nghỉ ngơi hồi phục, liền bảo phó tướng dừng lại.

Vài binh lính thu thập củi đốt lửa, rất nhanh lửa trại liền hừng hực cháy.

Chỉnh đốn qua quân vụ, Tùy Hành Khiêm liền cởi khôi giáp thật dày, ngồi xuống bên đống lửa, thưởng thức chút rượu làm ấm thân, dùng nhánh cây chọc chọc củi lửa, đối Tiết Thừa Viễn nói: “Thừa Viễn, ta nghe Hoàng thượng nói, Phi Tuân bị thương không nhẹ, lần này đi Nguyên Tây, phiền ngươi hảo hảo trị liệu cho hắn”.

Tiết Thừa Viễn đã sớm nghe qua tin này, nhẹ nhàng gật đầu, không nói nhiều.

Tùy Hành Khiêm lại nói: “Ta xem ngươi và Phi Tuân tựa hồ vẫn bất hòa?!”

“Làm sao, không thể nào” Tiết Thừa Viễn thanh âm đạm mạc phủ định.

“Tính tình của Phi Tuân thật là có chút cổ quái, nhưng thái độ làm người vô cùng tốt, mấy năm nay vì Hoàng thượng chinh chiến, ít khi thất bại, ai ngờ lần này lại….”

Tiết Thừa Viễn lắc đầu, đạm mạc cười nói: “Từ xưa chinh chiến nào có tướng quân tất thắng, kiêu tất bại” (nào có tướng quân sẽ thắng mãi, kiêu ngạo ắt sẽ bại).

Tùy Hành Khiêm đồng ý gật đầu, tuy nói là sự thật nhưng lại nghe ra trong giọng Tiết Thừa Viễn mang chút lạnh lùng cùng trào phúng.

Trên thực tế, hắn cũng không biết Tiết Thừa Viễn cùng Công Lương Phi Tuân trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, theo lí, từ khi khởi binh chinh chiến đến khi định đô Dĩnh Đình, hai người căn bản không có bao nhiêu khả năng cùng nhau gặp mặt.

Vì sao mỗi khi hai người gặp mặt lai luôn có biểu tình lạnh lùng khách sáo, như thế nào đối thoại hồi lâu thì lại có chút gay gắt, thường ngày Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn đối đãi với hắn cùng Trình Vũ Dương lại hoàn toàn là hai thái độ khác nhau.

Tiết Thừa Viễn từ khi rời Dĩnh Đình rât ít khi chủ động đàm luận cái gì, Tùy Hành Khiêm cứ nghĩ đại khái là trở lại cố hương nên tâm tình co chút phức tạp, cũng không quấy rầy hắn.

“Đã muộn, sớm một chút nghỉ ngơi” Tuỳnh Hành Khiêm đứng dậy hướng doanh trướng đi đến.

Tiết Thừa Viễn thản nhiên đáp, như trước ngồi nơi đó, ánh mắt vẫn dừng trước hỏa diễm toát ra từ ngọn lửa phía trước.

Đêm khuya thanh tĩnh, hỏa diễm linh động giống như chiếu ra một bức họa sống của ngày xưa, trước mắt Tiết Thừa Viễn rõ ràng hiện lên.

Nhớ rõ, ba năm trướ đây, cũng là bong đêm trong trẻo nhưng se lạnh, cũng là nghỉ tạm qua đêm ở chân núi. Khi đó, y đang từ Cổ Duy  quốc đi đến kinh thành Huyền Nhân của Kiền Huy quốc, tiếp tục phiêu bạc.

Không nghĩ lại mở ra một đoạn lữ trình mà y không ngờ trước.