Nguyệt Hoa Như Sí

Chương 78




Đường lên núi Ngọc Đào gập ghềnh khúc khuỷu, cộng thêm gần đây lại mưa phùn liên miên càng thêm lầy lội. Công Lương Phi Tuân cưỡi Thiên Bạo nương theo ánh trăng thận trọng đi lên.

Chiến mã này cùng hắn chinh chiến lâu năm, cực kỳ thông minh cũng rất nghe lời, Công Lương Phi Tuân vẫn luôn coi nó là bằng hữu sống chết có nhau, đặc biệt là vào những giờ khắc như thế này. Đêm trên núi dày đặc sương mù, trước mắt mơ hồ, chỉ cần một bước sai sẽ không thể đi lại.

Đã từng mang binh phá vòng vây trên đường núi này, lại giằng co với quân Nguyên Tây lâu như thế, địa hình lẫn đường lên núi Ngọc Đào Công Lương Phi Tuân sớm đã thuộc lòng. Dựa vào trực giác cùng trí nhớ đi lên phía trước, Công Lương Phi Tuân chưa bao giờ mong mỏi trời cao trợ giúp để hắn có thể thuận lợi tới được Linh Hư quán mãnh liệt như lúc này.

Qua một đoạn đường hẹp lầy lội, Thiên Bạo đột ngột ngừng lại trước một khúc ngoặt, móng ngựa loẹt quẹt xuống đất, bất an hí lên.

Công Lương Phi Tuân níu chặt dây cương, giữ Thiên Bạo bình tĩnh lại, vuốt đầu nó hỏi: “Sao thế?”

Dựa vào sự ăn ý tạo dựng qua thời gian, Công Lương Phi Tuân biết Thiên Bạo bất an như thế nhất định là vì đã cảm nhận được điều gì bất thường. Quả nhiên, hắn đã nghe thấy tiếng ầm ầm trầm trầm phát ra từ sâu trong núi, dòng suối cách đấy không xa cũng đang chảy rất xiết. Cảm giác của Thiên Bạo thật nhạy bén, Công Lương Phi Tuân nhẹ vỗ về người bạn trung thành của mình nói nhỏ: “Chúng ta phải đi tìm một người rất quan trọng với tao, mày phải dũng cảm lên, biết không? Tao không sợ, mày cũng không thể sợ.”

Vừa dứt lời, Thiên Bạo như nghe hiểu, trong mũi phát ra những tiếng phì phì lớn, đầu ngẩng cao, nó rất thích Công Lương Phi Tuân trò chuyện với nó như vậy.

“Đi thôi!” Công Lương Phi Tuân nhẹ thúc bụng ngựa, tiếp tục cùng Thiên Bạo chạy đi lên.

Đoạn đường này có thể nói là đang thử thách lòng dũng cảm cùng sự nhạy bén của Công Lương Phi Tuân. Không rõ quân đội tàn dư Nguyên Tây có mai phục hay thiết kế cạm bẫy trong núi hay không, đường núi lẫn mưa phùn cũng rất khắc nghiệt, Công Lương Phi Tuân hành quân đánh giặc nhiều năm như thế, tình huống nào chưa từng gặp? Nhưng đêm nay một mình ở trong núi sâu, thật giống như cuộc chiến đấu với vận mạng.

“Thừa Viễn…” Nương theo ánh trăng trong trẻo chiếu xuống, đi trên đường núi dốc cao hiểm trở, Công Lương Phi Tuân nhiều lần thầm gọi cái tên này. Vào giờ phút này, chỉ có nghĩ đến y, hắn mới có được sức mạnh cùng động lực không ngừng đi lên.

Dựa vào sức mạnh đó, không biết đã đi được bao lâu, cũng chẳng rõ đã đi bao xa, trời đêm mịt mùng cuối cùng cũng dần sáng lên.

Mặc dù con đường trước mặt dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng với Công Lương Phi Tuân, đây không phải chuyện tốt. Trời sáng có nghĩa là cách thời gian đê vỡ càng lúc càng gần.

Xuyên qua lớp lớp núi cao trùng điệp, vượt qua bao nhiêu đường đá khúc khuỷu, lại gần hai canh giờ nữa trôi qua. Đột nhiên, cảnh sắc thay đổi, nóc nhà màu xanh ngọc phía xa liền thu hút tầm mắt của Công Lương Phi Tuân.

Linh Hư quán kia rồi! Thật tốt quá! Công Lương Phi Tuân vô cùng mừng rỡ, xem ra trí nhớ của hắn là chính xác, con đường hắn lựa chọn trong đêm không hề sai!

“Đi!” Công Lương Phi Tuân cố gắng bỏ mặc sự mệt mỏi cùng buồn ngủ, giữ vững tinh thần ra roi thúc ngựa chạy tới Linh Hư quán.

Thung lũng mịt mờ hơi nước, non xanh nước việc vốn là bức họa thiên nhiên tuyệt đẹp, nhưng cuộc chiến kéo dài đã khiến nơi này bị tàn phá, tường đổ xà phủ rêu càng khiến nơi này thêm âm u, tiêu điều.

Công Lương Phi Tuân ngẩng đầu nhìn mặt trời, chẳng còn lâu nữa sẽ đến giữa trưa, hắn không thể chậm trễ, phải nhanh chóng kiểm tra trong ngoài Linh Hư quán.

Hiển nhiên toàn bộ binh sĩ Nguyên Tây đã rút khỏi nơi này, theo suy đoán của hắn, trong đạo quán đã không còn người nào ở lại. Nhưng Công Lương Phi Tuân luôn có một trực giác rất kỳ lạ, mà chính trực giác này đã dẫn dắt hắn từ Phương Ninh tới đây. Hắn luôn có cảm giác Tiết Thừa Viễn vẫn còn ở nơi này.

Vội vàng vọt vào Linh Hư quán, Công Lương Phi Tuân vào từng gian nhà tìm kiếm bóng dáng hắn khao khát.

Mặc dù chưa từng vào trong Linh Hư quán, nhưng trong lúc hai quân giao chiến, hắn đã sớm thuộc lòng bản vẽ bố cục nơi này. Có điều rốt cuộc Tiết Thừa Viễn còn ở đây không? Nếu ở đây thì y đang ở đâu?

Thời gian càng lúc càng trôi qua, Công Lương Phi Tuân biết chỉ dựa vào sức một mình mình sẽ không thể kiểm tra hết trong ngoài Linh Hư quán được, mà một khi đê phía thượng nguồn bị vỡ, nơi này sẽ lập tức nhấn chìm nơi này, biến mất không dấu vết.

“Thừa Viễn!” Ngay khi bước ra từ một gian nhà trống không, Công Lương Phi Tuân chợt gào lớn. Nếu như Tiết Thừa Viễn còn ở đây, nghe được tiếng hắn, y nhất định sẽ động lòng.

Công Lương Phi Tuân biết mình làm thế này thật ngu ngốc, nhưng yêu chính là như vậy, không phải sao?

Tiếng gào của hắn hù dọa chim chóc đậu trên cành cây phía xa, dường như trong đạo quán trống vắng này còn chim chóc đáp lời Công Lương Phi Tuân.

“Thừa Viễn! Thừa Viễn!” Trong gió lạnh hiu hiu, dưới tình thế cấp bách, Công Lương Phi Tuân không ngừng hướng xung quanh gọi lớn.

Những tiếng gọi này cũng chính là tiếng nói của trái tim hắn, nhớ thương cùng lo lắng khiến hắn không cách nào đứng yên được.

Trước đây chưa từng như thế! Khi vành tai tóc mai chạm nhau, da thịt kề sát, hắn cho rằng mình đã tìm được tình yêu cả đời, những muốn cùng nhau một đời sum vầy. Nhưng vì sao đến cuối cùng lại là biệt ly không rõ sinh tử? Thật sự là ông trời trêu ngươi sao?

Gọi một tiếng lại một tiếng, giọng của Công Lương Phi Tuân dần khàn. Tấm lòng của hắn cũng như tiếng gọi, dù yêu thương, nhớ nhung nhiều hơn nữa cũng không được đáp lại.

Núi non trùng điệp vắng vẻ là thế, tiếng gọi như làn sóng lan xa, văng vẳng không ngừng.

Đứng trong đình viện Linh Hư quán, Công Lương Phi Tuân gọi không biết bao nhiêu lần, cõi lòng từ tràn đầy hy vọng đến nguội lạnh như tro. Xem ra Tiết Thừa Viễn quả thật đã rời đi rồi. Có lẽ, trực giác của hắn sai. Có lẽ, hắn nên đến sớm hơn. Bây giờ, tất cả đều đã quá muộn.

Chim ưng lượn vòng thung lũng kêu to một tiếng, rồi xoay người lao thẳng xuống, xếp cánh đậu trên cây cổ thụ che trời phía sau Linh Hư quán.

Ánh mắt Công Lương Phi Tuân đột nhiên dừng lại vách đá phía sau cây kia, nơi đó có mấy gian nhà đá. Mà khiến Công Lương Phi Tuân căng thẳng hơn chính là, một trong số đó đang tỏa khói ra ngoài.

Là dấu hiệu của đốt hương. Nếu đúng là người nơi này đã rời đi một ngày trước, đáng lý ra không còn ai đốt hương mới phải, lời giải thích duy nhất chỉ có…

Công Lương Phi Tuân chạy một mạch lên vách núi, đến khi dừng lại trước gian nhà đá, hắn run rẩy vươn tay đẩy cửa gỗ ra.

Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi, xung quanh yên tĩnh như không có bất kỳ âm thanh nào, cũng không có bất kỳ thứ gì khác.

Dưới ánh nến, Công Lương Phi Tuân lập tức nhận ra dáng người đơn độc, mơ hồ như chỉ cần chạm tay vào sẽ tan biến không hề nhúc nhích đang đưa lưng lại phía mình quỳ trước linh vị.

Từng bước một đi tới, đến khi đứng ngay sau lưng người nọ, Công Lương Phi Tuân đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn ngào không phát ra được thanh âm nào.

“Thừa Viễn…” Cuối cùng hắn vươn bàn tay quấn đầy vải trắng, nhẹ nhàng đặt lên bờ vài người nọ, nỉ non tên y.