Nguyệt Hoa Như Sí

Chương 94




Không sai, con người chỉ sống một lần, chỉ có một cuộc đời ngắn ngủi, là một đại trượng phu chân chính, cần biết sống vì mình, chứ không phải để đến lúc cuối đời mới buồn bã, ân hận. Dũng khí và quyết đoán này, không phải một sớm một chiều là có. Nhưng may mắn là, cả Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn đều nhận thức được điều này.

Công Lương Phi Tuân chưa bao giờ từng nghĩ tới, mình sẽ ỷ lại Tiết Thừa Viễn như thế. Không chỉ bởi vì hiện tại lúc nào hắn cũng cảm thấy không được thoải mái, phản ứng mang thai cũng ngày một rõ ràng, có lẽ phần nhiều là do hắn nhận thức được tình cảm ấm áp trong lòng, từng chút từng chút dâng lên, dần dần biến thành thói quen và sự ỷ lại.

Hai người ân ân ái ái trải qua một tháng. Trong lúc bụng Công Lương Phi Tuân dần nhô cao, Nguyên Tây cũng dần rơi vào rét đậm. Tiết Thừa Viễn để ý y phục thường ngày của Công Lương Phi Tuân rất giản dị, đã tìm một thợ may nổi danh ở Phương Ninh may cho Công Lương Phi Tuân vài bộ xiêm y rộng rãi thoải mái cùng áo choàng chống rét – kể từ khi Nguyên Tây khai chiến đến nay, Công Lương Phi Tuân mất ăn mất ngủ một lòng tập trung vào quân vụ, không chút quan tâm đến việc ăn mặc như ở Huyền Nhân năm đó. Tuy đây không phải chuyện gì lớn, nhưng lại chứng tỏ Tiết Thừa Viễn hết sức thấu hiểu tâm ý của Công Lương Phi Tuân. Lặn lội đường xa từ Phương Ninh trở về Dĩnh Đình, Công Lương Phi Tuân quả thật không muốn người ngoài biết chuyện hắn mang thai, tránh phát sinh bất trắc. Y phục rộng rãi sẽ giúp hắn che giấu được tốt hơn, người ngoài nhìn cũng chỉ nghĩ hắn điều dưỡng có chút mập lên mà thôi. Ai có thể ngờ được Uy Vũ Đại Tướng quân của Thiên Vân quốc lại mang thai được chứ?

Tiết Thừa Viễn từ khi nhậm chức đều rất thận trọng từ lời nói đến việc làm, giữa sóng gió biến động khôn lường, có thể lo cho thân mình đã là không dễ, huống chi bây giờ còn có Công Lương Phi Tuân và hai đứa nhỏ sắp chào đời. Chính vì chuyện này, Tiết Thừa Viễn có cảm giác trách nhiệm và áp lực chưa từng có, nhưng y cam tâm tình nguyện. Bắt tay xử lý những chuyện cuối cùng ở Phương Ninh, trưa mai bọn y sẽ chính thức lên đường trở về Kinh thành.

Những chuyện sau đó ở Nguyên Tây đều để lại cho Tùy Hành Khiêm xử lý.

Tiết Thừa Viễn đang giúp Công Lương Phi Tuân thử áo choàng mới được đưa tới. Dáng người Công Lương Phi Tuân rất cân đối, mặc áo choàng được cắt may khéo léo càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của hắn.

“Ngày mai lên đường rồi, ngươi thấy thế nào?” Tiết Thừa Viễn vừa buộc đai lưng cho Công Lương Phi Tuân vừa hỏi.

Thời gian này khẩu vị của Công Lương Phi Tuân không được tốt, cũng cảm nhận được rất rõ ràng sức ép của hai thai nhi trong bụng với cơ thể mình, khiến hắn luôn cảm thấy khó chịu.

“Tạm ổn.” Công Lương Phi Tuân xoay xoay người, cảm thấy áo choàng này vừa mềm vừa rộng, hết sức thoải mái.

Hôm nay sắc trời ngoài cửa sổ đột nhiên thay đổi, lúc này từng bông tuyết trắng xóa đang lượn lờ theo gió rơi xuống, dáng núi Ngọc Đào phía xa mờ mờ ảo ảo.

Công Lương Phi Tuân dừng trước cửa sổ, vuốt vuốt ống tay áo nói: “Thừa Viễn, trước khi rời đi, ngươi còn chuyện gì muốn làm mà chưa làm không?”

Lần này rời Nguyên Tây, không biết bao giờ mới lại trở về Phương Ninh, Công Lương Phi Tuân không muốn trong lòng Tiết Thừa Viễn còn vướng bận.

Vẻ mặt Tiết Thừa Viễn có chút ảm đạm, lại không nói gì, chỉ tiếp tục giúp Công Lương Phi Tuân điều chỉnh đai lưng, lo bó quá chặt làm hắn khó chịu.

“Được rồi.” Cuối cùng Tiết Thừa Viễn đứng thẳng người, quan sát người trước mặt.

Công Lương Phi Tuân giang hai tay, thong thả bước hai bước, xoay một vòng hai lòng nói: “So với lúc ngươi mới đến Phương Ninh, trông ta hoàn toàn khác biệt, đúng không?”

Nhớ lại Công Lương Phi Tuân lúc đó không chút hy vọng, nằm trên giường không nhúc nhích, không tránh khỏi thở dài. Thời gian này cứ ngỡ như trong mơ vậy.

Công Lương Phi Tuân đi đến trước mặt Tiết Thừa Viễn, nhẹ nâng cằm y lên, ánh mắt đầy dịu dàng, nhếch môi mỉm cười.

Tiết Thừa Viễn nhẹ ôm lấy eo hắn, nói: “Trước khi rời Phương Ninh, ta muốn thăm Phụ vương, ngươi nguyện ý đi cùng ta chứ?”

“Đương nhiên, là việc ta nên làm.” Công Lương Phi Tuân không cần nghĩ ngợi lập tức đáp. Bái tế Phụ vương của Tiết Thừa Viễn là chuyện hắn không thể thoái thác.

“Vậy ngươi… dùng thân phận gì để bái tế đây?” Tiết Thừa Viễn vỗ vỗ eo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.

Công Lương Phi Tuân nhíu mày, hắn dùng thân phận gì? Bộ dáng của hắn bây giờ…

“Ngươi muốn ta dùng thân phận gì?” Công Lương Phi Tuân dứt khoát ném vấn đề này cho Tiết Thừa Viễn.

Tiết Thừa Viễn cười trầm một tiếng, hơi dừng lại, cuối cùng nghiêm mặt nói: “Lấy thân phận người ta yêu, chắc chắn Phụ vương sẽ rất vui khi gặp ngươi.”

“Thật sao?”

“Ừ.” Tiết Thừa Viễn cảm thấy nói cho Công Lương Phi Tuân nghe chuyện vẫn luôn đè nặng trong lòng mình cũng không sao cả. Chuyện này là quá khứ của y, một khi hắn biết chính là đã đi sâu vào thế giới nội tâm bí ẩn của y, mà cũng chỉ có người y yêu sâu đậm mới có thể làm được. “Trước kia Phụ vương từng nói, đời này Phụ vương yêu một người, nhưng lại không thể ở bên người đó.”

Công Lương Phi Tuân yên lặng nghe y nói. Đây chắc hẳn là chuyện cũ bị Tiết Thừa Viễn đè nén nhiều năm.

“Phụ vương còn nói, Phụ vương muốn rời khỏi nơi này, theo đuổi tự do của mình, nhưng Phụ vương không làm được…”

Tiết Thừa Viễn đi tới trước cửa sổ, hai tay đặt lên bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn núi Ngọc Đào phía xa, ánh mắt kia giống như muốn ném ký ức của mình theo gió tuyết, nhìn chúng bay đi, hóa thành ảo ảnh.

“Con người thân bất do kỷ. Trên đời nay có bao nhiêu có thể làm theo ý mình?” Công Lương Phi Tuân thở dài, thản nhiên nói: “Tình yêu đôi khi lại là vướng bận, nếu như trong lòng không có tình, có lẽ sẽ sống thoải mái hơn.”

Tiết Thừa Viễn không trả lời. Chỉ đang nghĩ có lẽ hắn nói đúng. Nhưng ít nhất hiện tại dù như thế nào y cũng hết lòng hết dạ với Công Lương Phi Tuân và con của bọn y. Cảm giác này Tiết Thừa Viễn chưa từng trải qua.

Trầm lặng một lát, Tiết Thừa Viễn lại nói: “Nhưng con người là như vậy, dù biết mình như thiêu thân lao vào lửa cũng muốn yêu sâu sắc một lần.”

“Đúng thế. Như vậy mới không uổng một kiếp người.” Công Lương Phi Tuân vòng hai tay ôm lấy y, nói: “Nhưng, chúng ta không giống.”

“Không giống gì?”

Công Lương Phi Tuân còn chưa kịp trả lời, chợt có tiếng bẩm báo của gã người hầu từ bên ngoài truyền vào: “Tiết đại nhân, có một vị công tử họ Cảnh tìm ngài, ngài gặp không ạ?”

Công tử họ Cảnh? Tiết Thừa Viễn lập tức nhớ ra, người kia chính là Cảnh Duy Ngọc. Lần trước Công Lương Phi Tuân vì chuyện y ra ngoài gặp Cảnh Duy Ngọc mà nổi giận đến thân thể khó chịu, cho nên sau đó y không gọi Cảnh Duy Ngọc tới quân doanh nữa. Không ngờ trước ngày rời Phương Ninh, Cảnh Duy Ngọc lại tự mình tìm đến.

“Gặp, đưa hắn đến phòng khách chờ một lát.”

Công Lương Phi Tuân hiện tại đang mang thai, rất dễ nổi nóng, nghe thấy có người tìm đến tận quân doanh để gặp Tiết Thừa Viễn, trong lòng liền mất tự nhiên. “Nhìn ngươi vui mừng như thế, là người quan trọng lắm hả?”

“Một đại phu Nguyên Tây.” Tiết Thừa Viễn không hề giấu diếm. Từ sau lần gặp Cảnh Duy Ngọc, y vẫn luôn muốn mang hắn về Dĩnh Đình bồi dưỡng.

“À? Đại phu…” Công Lương Phi Tuân nhìn Tiết Thừa Viễn, không nhận ra tình cảm khác thường nào trong giọng điệu của y, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, cười nói: “Nếu là đại phu, vậy ta đi cùng ngươi.”