Nguyệt Lạc Cựu Mộ Lý

Chương 6




Ngày hôm sau trời mưa, trong không khí ướt dầm dề.

Sau khi Phong Trản thức dậy một lúc lâu mới nhớ tới ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, y cảm thấy lúng túng, trong phòng rất yên tĩnh, Thiên Trọng Xuyên không có ở đây, y mò mẫm xuống giường, đột nhiên cảm thấy giữa hai chân mình lành lạnh.

Y vẫn chưa tới tuổi động dục, Phong Trản không biết tối hôm qua là bởi vì cái gì, y cảm thấy trên chóp mũi vẫn luôn quẩn quanh một mùi  thơm, nghĩ thật lâu, mới nhớ tới đây là  mùi của trái cây mình ăn hôm qua.

Phong Trản liền trầm mặc, y cứ mặc cái quần bị bẩn ngồi ở trên giường, có chút co quắp bất an chờ Thiên Trọng Xuyên, qua hồi lâu, y mới chờ tới Thiên Trọng Xuyên trở về.

Bữa sáng hôm nay là cháo, rất ngọt, còn có một thứ ăn vào cưng cứng, Thiên Trọng Xuyên nói cho y biết: “Bên trong có mật ong tổ*, có thể ăn, thử xem?”

(*蜂巢蜜 phong sào mật: mật ong dành cho tiêu dùng vẫn còn chứa trong các tế bào sáp ong hình lục giác ban đầu của nó. Sói: Chời ơi nhìn cái tổ mật ong mà chảy nước miếng.)

Phong Trản ăn vào, vẫn là cảm thấy mình luôn có thể ngửi thấy được mùi thơm kỳ quái kia, y ăn sạch bát cháo, do dự hồi lâu mới nói: “Ta muốn thay quần.”

Thiên Trọng Xuyên nhìn y, ừ một tiếng, không nói thêm gì khác, chờ hắn dọn sạch bàn, Thiên Trọng Xuyên kéo Phong Trản lên giường, không tốn nhiều thời gian liền cởi quần của y xuống, lại đưa tay cầm một cái quần mới đổi cho y, Thiên Trọng Xuyên không cố ý nhìn giữa hai chân của Phong Trản, chỉ là hoảng hốt liếc mắt một cái, là một vật nhỏ mềm mại rúc ở đó.

Mặt Phong Trản thoáng cái liền đỏ lên, cả người y cứng ngắc, Thiên Trọng Xuyên lại giống như không quá để ý: “Thay cho ngươi, nhưng phải tự ngươi giặt đồ thay ra.”

“… Ừm.” Phong Trản qua một hồi mới lên tiếng: “Ta biết rồi.”

Hôm nay có rất nhiều việc phải làm, Thiên Trọng Xuyên muốn thu hoạch toàn bộ đồ ăn bên trong vườn rau, còn phải sửa bếp lò trong phòng bếp, lại phải tắm cho đám chó con. Hắn hòa chút bùn, khoanh chân ngồi dưới đất làm việc, phòng bếp rất lớn, cũng rất sáng, trước đây các hòa thượng ăn cơm tập thể chính là ở chỗ này. Phong Trản ngồi bên cạnh hắn, có một khắc thất thần, y đột nhiên cảm thấy cuộc sống trôi qua như thế này cũng rất được, y đã thích ứng, nếu như không phải mình còn có chuyện nhất định phải làm, ở luôn chỗ này cùng với Thiên Trọng Xuyên cũng không phải một chuyện xấu.

Lúc không nhìn được, lỗ tai lại rất thính, y nghe được rất rõ tiếng Thiên Trọng Xuyên cầm bùn trét vào bếp lò, còn có tiếng hít thở của Thiên Trọng Xuyên, rất vững vàng, rơi vào trong tai Phong Trản, tựa như tiếng gió thổi qua lá cây, y đột nhiên tìm được một nơi giống như điểm tựa, cảm thấy một nhân loại bình thường như Thiên Trọng Xuyên còn đáng tin hơn một con rồng như mình, nghĩ như vậy, Phong Trản lại có chút không được tự nhiên, y nhớ tới buổi sáng Thiên Trọng Xuyên tùy ý cởi quần ra giúp mình.

Y không tự chủ liếm liếm môi mình.

Việc nhà vụn vặt luôn là mệt người nhất, Thiên Trọng Xuyên bận đến tận buổi chiều, Phong Trản ăn không ngồi rồi mà chờ hắn, đợi đến khi hắn bận việc xong rồi mới nói với hắn: “Muốn đi phía trước một chút.”

Đại Hùng Bảo Điện cách nơi này cũng không xa, Thiên Trọng Xuyên dẫn y đi, không nói gì, trên đường đi đủ các loại cỏ dại, Phong Trản đi nghiêng ngả lảo đảo, Thiên Trọng Xuyên đành phải nắm chặt cổ tay y, hai người đi một hồi mới đến, Thiên Trọng Xuyên kéo Phong Trản vượt qua một bậc cửa thật cao, giải thích với y: “Đây là Đại Hùng Bảo Điện, cúng bái Tam thế Phật*.”

(*三世佛 nghĩa là Phật của ba thời quá khứ, hiện tại và tương lai, chỉ tất cả các vị Phật trong ba đời và mười phương thế giới.)

Ba tòa tượng Phật trang trọng uy nghiêm, theo thứ tự là Phật Thích Ca, Phật Nhiên Đăng, cùng Phật Di Lặc, Phong Trản được hắn dẫn đi, nhích tới gần Phật Di Lặc, hắn giải thích cho Phong Trản: “Ngươi có thể báo Phật Di Lặc, nghe nói Phật Di Lặc chủ kiếp sau.”

Tu kiếp sau, Phong Trản chưa từng nghĩ tới, tuổi thọ rất dài, kiếp sau với y mà nói không hề có ý nghĩa, nhưng Thiên Trọng Xuyên nói như vậy, Phong Trản đáp ứng, y ra dáng ra hình mà quỳ xuống dập đầu mấy cái, lại mò mẫm mấy nén nhang đã bám đầy bụi bặm, Thiên Trọng Xuyên đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa, không chú ý tới, chờ hắn quay đầu lại, Phong Trản đã cầm chúng trong tay rồi.

“… Buông.” Thiên Trọng Xuyên nói khẽ, “Không cần tùy tiện động.”

Phong Trản vội buông xuống, y mím môi nhìn về phía Thiên Trọng Xuyên có chút mờ mịt, tuy rằng không nhìn thấy gì, Thiên Trọng Xuyên cũng không răn dạy y, nhưng y mẫn cảm phát giác ra Thiên Trọng Xuyên có chút mất hứng.

“Thật xin lỗi, ta không biết.” Phong Trản nói nhỏ.

Thiên Trọng Xuyên ừ một tiếng, Phong Trản lại giơ tay để cho hắn dắt: “Trở về thôi.”

Bàn tay kia rất đẹp, mảnh khảnh thon dài, móng tay cũng lộ ra một chút hồng nhạt, Thiên Trọng Xuyên nhìn chằm chằm vào bàn tay kia thật lâu, hắn không động, Phong Trản không biết hắn làm sao vậy, duỗi duỗi tay về phía Thiên Trọng Xuyên thăm dò, giống như một con chim cô đơn, Thiên Trọng Xuyên chậm rãi chậm rãi duỗi tay qua, nắm lấy y, không nói một lời dẫn y đi rồi.

Hai người trở về theo đường cũ, cùng nhau về phòng, Phong Trản ngồi trên giường, còn chưa buông tay Thiên Trọng Xuyên, y lại có chút bất an mà xin lỗi: “Thật xin lỗi, về sau ta sẽ không đụng bậy nữa.”

“… Không sao, ta đi nấu cơm.”

Thiên Trọng Xuyên bình thản nói xong, liền buông tay y ra, vừa đi đến cửa, liền không nhịn được im lặng phun một ngụm máu, nhỏ tí tách xuống đất, hắn cúi đầu nhìn tay mình, mấy vết bỏng dài nhỏ vẫn còn phát ra ánh lửa mơ hồ.

Tay của Thiên Trọng Xuyên đau đớn giống như bị lửa đốt cháy, hắn đi tới phòng bếp, tùy ý ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Mưa đã nhỏ lại, nhìn không còn âm u như vừa nãy, Thiên Trọng Xuyên dùng đầu ngón tay chà chà miệng vết thương, chậm rãi đánh tan vệt lửa này, chính là đau đớn càng sâu, hắn lại thật sự có thể nhịn, không hề phát ra một chút âm thanh nào, thậm chí hô hấp cũng không loạn, vượt qua điểm đau đớn nhất kia, đau đớn chậm rãi biến mất, hắn mới đứng lên, làm cơm tối cho Phong Trản.

Hắn không ăn nữa, ngồi trên ghế nhìn Phong Trản ăn, Phong Trản hơi rũ mắt, lông mi rậm dài in một vệt mờ dưới đáy mắt, y ăn không phát ra chút âm thanh nào, hai bờ môi mỏng khẽ nhúc khẽ nhích, giống như một động vật nhỏ vô hại.

Thiên Trọng Xuyên sát sát tay vào quần áo, bỏ lơ chút đau đớn này.

Buổi tối hai người nằm ngủ cùng một chỗ, Phong Trản dựa rất gần hắn, Thiên Trọng Xuyên theo bản năng vỗ về lưng y, lại sờ sờ tóc y.

“Thật tối,” Phong Trản đột nhiên nói: “Đã sắp quên ban ngày là dạng gì rồi.”

Thiên Trọng Xuyên trở mình, hai người mặt đối mặt, hắn chậm rãi ôm Phong Trản vào lòng, như là dỗ dành một con chó nhỏ, hắn vuốt ve lưng Phong Trản một cái lại một cái, Phong Trản cảm thấy có nơi dựa vào, liền sẽ không sợ tối như vừa rồi, lo âu trong lòng tản đi một ít, Thiên Trọng Xuyên thấp giọng: “Dịch xuống một chút.”

Phong Trản nghe lời bám lấy cánh tay hắn hơi dịch xuống, Thiên Trọng Xuyên để cằm lên đỉnh đầu y, cả khuôn mặt y đều chôn trong lồng ngực của Thiên Trọng Xuyên. Phong Trản cảm thấy cái này quá thân mật rồi, chính là y lại cảm thấy rất thoải mái, sau khi cân nhắc hai bên*, y không động, thật thuận theo mà để cho Thiên Trọng Xuyên ôm, Thiên Trọng Xuyên hỏi y: “Hát một khúc cho ngươi nghe được không?”

(*Chắc ý là thiệt với hại.)

Phong Trản ừ một tiếng, Thiên Trọng Xuyên liền thở ra một hơi, hắn ngâm nga khúc còi tre hắn thổi hôm qua cho Phong Trản nghe bằng chất giọng trầm thấp, vốn là giai điệu nhộn nhịp, Phong Trản lại nhớ tới giấc mộng bị cái gì quấn quanh tối hôm qua, y có chút không được tự nhiên cựa cựa ngón tay.

Giọng Thiên Trọng Xuyên rất trầm, cũng hát rất dễ nghe, Phong Trản lại ngửi thấy hơi thở đầy mùi mưa cùng cỏ xanh trên người hắn, lạ lẫm lại quen thuộc, bởi vì không nhìn thấy ban ngày, phong cảm cảm thấy mình đã mất đi khái niệm thời gian, thời gian của y đã bị kéo thành một chuỗi dài, thật hỗn độn, mỗi lúc mỗi giây đều có Thiên Trọng Xuyên, y không thể diễn tả được cảm giác đối với Thiên Trọng Xuyên là gì, tuy rằng y biết rõ Thiên Trọng Xuyên đối đãi với mình không khác gì mấy con chó nhỏ kia cả.

Nghĩ như vậy, y nhẹ nhàng liếm môi một cái.

Khúc hát của Thiên Trọng Xuyên cũng đã kết thúc, lại vỗ vỗ lưng Phong Trản: “Ở nhà là ngủ một mình sao?”

Lúc ở nhà, Phong Trản không phải một mình, có đôi khi sẽ ngủ cùng với ca ca, tiểu ca ca chỉ lớn hơn y một chút, bọn họ đùa đến đùa đi, điên đủ rồi, hai con rồng nhỏ liền quấn lấy nhau ngủ, lúc biến thành người, hai người thiếu niên cũng sẽ dựa đầu ngủ chung, cho nên y không bài xích ôm ấp của Thiên Trọng Xuyên.

“Có đôi khi ta ngủ chung với ca ca.” Phong Trản trả lời hắn.

“Ta lúc nhỏ, ngủ chung cùng rất nhiều người,” Thiên Trọng Xuyên nói với y: “Có đôi khi sẽ bị làm ồn ngủ không ngon.”

“Bao nhiêu người?”

“Bảy tám người?” Thiên Trọng Xuyên nghĩ một chút: “Không nhớ rõ lắm.”

“Đều là huynh đệ của ngươi sao?”

“… Không phải,” Thiên Trọng Xuyên trầm mặc một hồi: “Ta chỉ có một huynh đệ.”

Phong Trản ngẩng đầu, đôi môi mềm mại cọ qua cằm của Thiên Trọng Xuyên, hai người dựa quá gần, Thiên Trọng Xuyên có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của y, Phong Trản gần như là dán vào môi của hắn hỏi: “Hiện giờ người đó đâu?”

Thiên Trọng Xuyên chỉ cần hơi nhúc nhích, có thể hôn đến hai cánh môi mềm mại kia, nhưng hắn không động, chỉ nhè nhàng đè lại vai của Phong Trản, để cho y nằm lại: “Không rõ ràng lắm.”

“… Ồ.” Phong Trản rầu rĩ lên tiếng, sau đó không còn động nữa.

Y thật mau liền ngủ rồi.

Thiên Trọng Xuyên vẫn còn ôm y, thân thể ấm áp của thiếu niên dựa sát vào mình, sẽ không quá mức gầy yếu, cũng không cường tráng giống như nam tử trưởng thành, là một thân hình vừa vặn, dường như vô cùng phù hợp với lồng ngực mình, tay của Thiên Trọng Xuyên vẫn còn đau âm ỉ, nhưng hắn vẫn là đặt tay lên vai Phong Trản, nhẹ nhàng vuốt ve một cái lại một cái, dường như có thể tìm được chút ấm áp cùng an ủi từ trong vuốt ve này.

Mưa lại lớn, gần đây vẫn luôn mưa, Thiên Trọng Xuyên nghe tiếng mưa rơi, thầm nghĩ bên ngoài nhất định rất lạnh.

Hắn lại ôm chặt Phong Trản thêm chút nữa, nặng nề mà ngủ.

Trời mưa một đêm.

Ngày hôm sau khi Phong Trản tỉnh dậy, còn bị Thiên Trọng Xuyên ôm chặt, y xấu hổ tránh ra, Thiên Trọng Xuyên vỗ vỗ lưng y, giọng nói rất tỉnh táo, dường như đã sớm dậy: “Đè đến tay ta tê rần rồi.”

Phong Trản vội vàng mò mẫm bóp cho hắn, Thiên Trọng Xuyên lại cười: “Gạt ngươi, rời giường, hôm nay là Đại thử*, phải đi chưng rượu.”

(*大暑: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, là thời điểm nóng nhất của mùa hè.)

Hai người ăn một bữa sáng đơn giản, ra ngoài vo gạo, Thiên Trọng Xuyên cùng y dựa gần nhau, thấy y chà gạo giống như nghịch cát, đứng lên vòng đến sau lưng y, cầm lấy tay y nói: “Không phải vo như vậy.”

Hơi nóng phả ra lúc Thiên Trọng Xuyên nói phun vào bên tai Phong Trản, Phong Trản cảm thấy ngứa, tay của y bị Thiên Trọng Xuyên cầm, bốc lên một nắm gạo, cẩn thận xoa nắn rửa sạch, bốn bàn tay đan vào nhau, tai Phong Trản đều đỏ, y vội nói: “Ta biết rồi, sẽ vo sạch a.”

Thiên Trọng Xuyên rời đi, liếc qua lỗ tai đỏ bừng của y, lại ngồi về vị trí của mình, dùng nước giếng rửa mấy lần, sau khi xác định đã rửa sạch, Thiên Trọng Xuyên liền đi đốt lửa thổi cơm. Phong Trản không có gì làm, y lại đi trong sân chọc chó con, mấy con chó nhỏ rõ ràng đã lớn hơn một chút, Phong Trản ôm một con trong đó lên sờ sờ, hỏi Thiên Trọng Xuyên: “Ta ôm là con trắng sao?”

Thiên Trọng Xuyên liếc qua: “Ừ.”

Phong Trản sờ không thấy giống, nhưng cũng không hỏi lại, đợi đến khi gạo hấp chín rồi, Thiên Trọng Xuyên để cho cơm nguội bớt, đảo đều, lấy đũa gắp một ít, đưa tới bên miệng Phong Trản: “Há mồm.”

Phong Trản há mồm ăn, lúc này mới phản ứng tới Thiên Trọng Xuyên đang đút mình ăn, y không được tự nhiên nhai một hồi, chỉ cảm thấy cơm ăn rất ngon, không mềm giống như bình thường ăn.

Bỏ cơm cùng chút rượu còn sót lại của năm ngoái vào trong vại đã được rửa sạch, châm nước, Thiên Trọng Xuyên cầm đũa quấy, đập kín nắp, nói với Phong Trản: “Đợi bốn ngày là có thể uống, làm chút rượu ngọt* cho ngươi nếm thử.”

(*甜酒 điềm tửu.)

“Ta nhớ ca ca ta cũng từng cùng ta cất rượu,” Phong Trản nhớ lại: “Nhưng chính là bày trò nghịch ngợm, hình như còn bị mắng.”

“Là ngươi muốn chơi, y mang theo ngươi đi?” Thiên Trọng Xuyên đổ một chút nước lên nắp: “Ca ca ngươi đối với đệ đệ thật tốt.”

“… Ngươi cũng rất tốt,” Phong Trản nói nhỏ: “Ngươi khi còn bé ở cùng rất nhiều người sao? khẳng định bọn họ rất thích ngươi.”

Thiên Trọng Xuyên trầm mặc một hồi, hắn chậm rãi lau khô tay.

“Bọn họ không thích ta, sẽ hợp lại đến đánh ta,” Thiên Trọng Xuyên nói: “Ta cũng biết đánh lại, nhưng người trông coi chúng ta sẽ che chở ta, bọn họ liền đánh ta càng nghiêm trọng hơn.”

Phong Trản a một tiếng, hiển nhiên không nghĩ tới là cái dạng này, y vươn tay, mò mẫm cầm lấy tay của Thiên Trọng Xuyên, giống như an ủi: “Vậy khẳng định không phải là ngươi sai.”

Thiên Trọng Xuyên nhìn y, nhìn đôi mắt sương mù mênh mông của Phong Trản nhìn về phía mình, mấy sợi tơ máu nho nhỏ kia thật dễ thấy vào lúc này, lại khiến Phong Trản có một loại yêu dã* quái dị, chính là y lại hơi mím môi, nhìn qua lương thiện như vậy, hắn thầm nghĩ, nếu như cứ khăng khăng muốn dưỡng thứ gì đó, dưỡng một Phong Trản hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.

(*妖冶: xinh đẹp, yêu mị.)

Này vẫn là lần đầu tiên có người nói như vậy với hắn: “Khẳng định không phải ngươi sai.” Trái tim Thiên Trọng Xuyên có một chút rung động, loại cảm giác này rất lạ lẫm, tuy rằng đây là sự tín nhiệm không biết xuất phát từ đâu của Phong Trản, nhưng cảm giác được tín nhiệm dù sao vẫn rất tốt, Thiên Trọng Xuyên xoa xoa đầu Phong Trản, không nói gì thêm

Kể từ ngày đó, mỗi khi trời tối Phong Trản đều để cho Thiên Trọng Xuyên ôm ngủ, đôi khi là Phong Trản nằm đưa lưng về phía hắn, sau lưng dính sát vào ngực hắn. Có đôi khi là đối mặt, Phong Trản vùi mặt vào ngực hắn. Đối với Thiên Trọng Xuyên, Phong Trản có một loại tín nhiệm tăng trưởng theo từng ngày, y vẫn không biết quá khứ của Thiên Trọng Xuyên, chỉ là có một loại cảm giác, Thiên Trọng Xuyên không phải là một người xấu, hắn thiện lương mà ổn trọng giống như biểu hiện của hắn vậy.

Thiên Trọng Xuyên cũng càng ngày càng thói quen y dựa vào, hắn tịch mịch quá lâu, đột nhiên có một người có thể nói chuyện với hắn, còn biểu hiện thiện chí đối với hắn, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, hắn sẽ dụng tâm chuẩn bị đồ ăn cho Phong Trản, còn có thể thường xuyên dẫn y ra ngoài chơi.

Rượu Thiên Trọng Xuyên cất đã có thể uống rồi, hai người chọn một ngày đẹp, mở nắp hũ rượu gạo kia, ngồi trong sân nhấp nháp trong gió đêm, Thiên Trọng Xuyên chuẩn bị chút đồ ăn vặt cho Phong Trản, là hạt đậu nành vị cay, còn có xiên rau củ nướng hắn phí một chút tâm tư để làm ra.

Phong Trản mò mẫm nhặt một hạt đậu bỏ vào miệng, y không ăn được cay, xuýt xoa thở phì phò, Thiên Trọng Xuyên đưa bát tới bên miệng y: “Uống một ngụm.”

Phong Trản uống, rượu gạo ngòn ngọt, lại được Thiên Trọng Xuyên làm lạnh bằng nước giếng, uống rất ngon, y uống một hơi hết nửa bát, lại liếm liếm môi, muốn uống tiếp.

“Đừng uống một lần nhiều như vậy.” Thiên Trọng Xuyên đặt bát xuống, ngẩng đầu nhìn trăng, ánh trăng tối nay rất sáng.

Phong Trản ồ một tiếng, rồi lại chạm tới phần của mình, lại bưng lên, chẳng mấy chốc liền uống cạn một bát.

Y quơ quơ bát: “Lại thêm một chút.”

“Đã hết rồi,” Thiên Trọng Xuyên nhặt một hạt đậu bỏ vào trong miệng: “Chỉ có chừng đó.”

“Cầu ngươi.” Phong Trản cười híp mắt, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ: “Lại cho ta một bát đi.”

Thiên Trọng Xuyên nhìn y một hồi, lại rót cho y một bát, Phong Trản giống như rất khát, không được mấy ngụm liền uống cạn.

Đậu luộc không ăn mấy, rượu rồi lại uống không ít, Phong Trản uống say khướt, ghé vào bàn cười không ngừng, y cảm thấy choáng váng, quên hết phiền não của bản thân, y vẫn luôn không mở mắt, làm bộ là bởi vì nhắm mắt, chung quanh mới một mảnh đen nhánh. Thiên Trọng Xuyên xoa xoa đầu y, uống chút rượu gạo còn sót lại trong bát y, dẫn y quay về ngủ.

Phong Trản không quá thành thật, ủi tới ủi đi trong ngực hắn, Thiên Trọng Xuyên vỗ vỗ lưng y: “Đừng náo loạn, mau ngủ đi.”

“Không phải là ngươi cũng chưa ngủ sao?” Phong Trản nhắm mắt dán lại, bờ môi hồng hồng kề hắn rất gần, hô hấp của hai người quấn lấy nhau, Thiên Trọng Xuyên không nói gì.

Chó con nằm ngủ ở góc tường ư ử một tiếng, Phong Trản nghe thấy, cũng hừ hừ một tiếng, giống như làm nũng, y đột nhiên chu môi hôn lên mặt Thiên Trọng Xuyên một cái.