Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 16: Đồng thời diệt trừ thất công chúa và nhị hoàng tử







Thời tiết đã vào đầu hạ, trong ao sen mới nở, lá sen xanh rì.Trịnh Bích Ngọc đang ngồi trong bóng râm hóng mát, nghe thị nữ bẩm báo động tĩnh bên phủ công chúa, lông mày nhẹ chau: “Công chúa lại không muốn gả à?”Thị nữ gật đầu: “Thái tử điện hạ bắt người hầu bên người công chúa, nghiêm hình tra tấn ép hỏi họ đã giao dịch gì với bộ lạc Diệp Lỗ, tìm được kẻ khuyến khích công chúa lui tới với người Hồ, thì ra là trung bộc của trưởng công chúa Nghĩa Khánh. Gã giật dây lừa công chúa, châm ngòi bộ lạc Diệp Lỗ, khơi gợi chiến sự, rồi lợi dụng nghĩ cách cứu trưởng công chúa.”“Gã trung bộc nói, vốn là muốn trợ Phúc Khang công chúa đoạt vị trí Thái Tử Phi…”Thị nữ dừng lại.Trịnh Bích Ngọc bình tĩnh nói: “Nói tiếp đi.”Thị nữ dạ: “Gã nói muốn lợi dụng quan hệ giữa Phúc Khang công chúa và Thái tử điện hạ ảnh hưởng triều đình, nhưng vì Phúc Khang công chúa không còn dùng được, gã đành đi nước cờ hiểm, giật dây Phúc Khang công chúa kết minh với người Hồ lừa sẽ giúp cô ta phục quốc, chờ cô ta gả đi thảo nguyên rồi, Thái tử điện hạ chắc chắn sẽ phái binh đi cứu, gã liền có cơ hội đục nước béo cò.”“Công chúa biết được chân tướng, khóa trái nhốt mình trong phòng, cơm nước không ăn.”Đáy mắt Trịnh Bích Ngọc xẹt qua một tia trào phúng.Lúc thì nhất định phải gả, giờ biết mình bị lừa lại không muốn gả. Chuyện quan hệ ngoại giao đại sự, trong mắt cô ta chỉ như trò đùa à. Đáng tiếc quá, Diệp Lỗ dã man xảo trá, không dễ đuổi vậy, thế lực khắp nơi trộn lẫn vào rồi, cả Nam Sở cũng vào thọc một gậy, cô ta có hối hận cũng đã muộn.…Tại phủ công chúa, Lý Huyền Trinh tra hỏi xong kẻ hầu của trưởng công chúa Nghĩa Khánh, khuôn mặt tuấn tú phủ dưới một lớp mờ mịt.Tùy tùng hỏi: “Điện hạ, xử trí tên tiện nô này sao ạ?”Lý Huyền Trinh không nói, rút bội kiếm. Tia sáng lạnh như tuyết lóe lên, tức thời gã hầu không còn tiếng động. Máu tươi trào ra, vẩy ướt vạt áo Lý Huyền Trinh.Đám tùy tùng trong phòng liếc nhau tràn đầy kinh ngạc.Xoảng một tiếng, Lý Huyền Trinh ném thanh bội kiếm nhuốm máu, đi tìm Chu Lục Vân.Hộ vệ phá tan cửa, Chu Lục Vân ôm đầu gối trốn trên giường trong phòng, không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt.Lý Huyền Trinh đi đến bên giường, máu tươi trên vạt áo còn nhỏ tong tong xuống đất.“Cô cấu kết với người Hồ à?” Giọng hắn lạnh đến lạ thường, “Vân Nương, cô là công chúa Đại Ngụy, là dòng dõi Chu thị, vậy mà đi cấu kết với người Hồ sao?”Chu Lục Vân lừa hắn, cô ta đúng là đã có hiệp nghị với bộ lạc Diệp Lỗ.Năm đó Chu thị thề sống chết thủ vệ Tiêu Quan*, ngăn cản thiết kỵ Hồ bộ hùng mạnh xuôi Nam, bao nhiêu máu của binh sĩ Chu thị vẩy trên Lục Bàn Sơn?*Tiêu Quan, Lục Bàn Sơn: biên giới Tây BắcVậy mà cô ta cấu kết với người Hồ!Chu Lục Vân run rẩy ngẩng mặt: “Vì phục quốc, ta có thể hi sinh tất cả, không phải giờ đây Lý gia các người cũng đang kết minh với người Hồ sao? Sao ta không thể hợp tác với người Hồ chứ?”Cơn giận của Lý Huyền Trinh càng tăng: “Cô gọi đây là kết minh hẵng? Đây là âm mưu phản quốc!”Cô ta cố chấp, kiêu căng, cực đoan, vì báo thù không từ thủ đoạn, thì cũng không tính đi, nhưng không nên hứa hẹn đồng ý sau khi phục quốc chắp tay dâng sông Lũng cho bộ lạc Diệp Lỗ!Bờ môi Chu Lục Vân không còn một tia huyết sắc: “Là phụ thân chàng bức ta! Ông ta cho người coi chừng ta, không cho ta rời Trường An một bước! Không hợp tác với Diệp Lỗ thì ta không có cách nào rời Trường An cả!”Cô ta cười lạnh một tiếng.“Lúc trước mẹ ta muốn mang ta bỏ chạy Tuyền Châu, là Lý gia các người ngăn cản mẫu thân của ta. Lý Huyền Trinh, ta không phải công chúa Đại Ngụy, mà ta là tù nô của Lý gia các người! Ta tình nguyện hợp tác với người Hồ vẫn còn tốt hơn bị Lý gia các người cầm tù cả một đời.”Lý Huyền Trinh lặng thinh một hồi, mắt phượng cụp xuống: “Nàng cũng biết mẹ nàng muốn trốn đi Tuyền Châu, bà ấy muốn ra biển. Mẹ nàng một thân phụ nữ, nếu không phải cùng đường, sao lại muốn một mình ra biển?”Mẹ Chu Lục Vân là cung phi, hơn ai hết biết rõ con gái những phi tần của Mạt đế rơi vào tay người không có ý tốt sẽ tồi tệ bực nào. Năm đó phi tần bị Mạt đế vứt bỏ chết thê thảm thế nào? Lý gia cứu cô, nuôi dưỡng cô, cho một chỗ che chở, dù Lý Đức đúng là lợi dụng cô, nhưng cũng đã cho cô một chức công chúa tôn vinh, chưa từng động sát tâm với cô.Cô cho là chạy khỏi Trường An là có thể tự do? Chờ đón cô sẽ chỉ là đồ sát máu tanh tàn khốc.Chu Lục Vân vặn vẹo, mím chặt môi.Lý Huyền Trinh hiện vẻ ủ rũ, xoa mi tâm, quay người rời đi.Ra tới cửa nghe sau lưng truyền đến một tiếng khóc lóc đè nén.“Trường Sinh ca ca…” Chu Lục Vân đưa lưng về phía hắn, chùi khóe mắt, “Muội không phải thật lòng muốn dâng Tiêu Quan cho người Hồ, muội chỉ muốn rời Trường An…”Cô kết minh với Diệp Lỗ chỉ là tạm thời. Cô muốn rời khỏi Lý gia, muốn cứu cô mẫu, muốn phục quốc, nên khi có kẻ khuyên cô hợp tác với người Hồ thì bèn đồng ý.Lý Huyền Trinh là con trai của kẻ thù, cô không thể gả, vậy thì gả cho ai chẳng phải cũng là gả?Chỉ không ngờ người kia đã gạt cô, là người hầu trung thành với trưởng công chúa Nghĩa Khánh mà lại coi cô chỉ là một quân cờ.Lý Huyền Trinh đi ra không ngoảnh lại.Trước cửa bóng người xao động, thị nữ của Chu Lục Vân quỳ rạp xuống dưới chân hắn, khóc ròng nói: “Điện hạ, công chúa bị người lừa gạt, ngài nhất định phải cứu người! Công chúa cao quý cỡ nào lại mảnh mai thế kia, sao có thể gả cho Hồ tộc thấp kém dã man ạ?”Lý Huyền Trinh nhắm cặp mắt, hất người thị nữ, bước đi không nói một lời.Tùy tùng vội vàng đuổi theo. Chủ tớ mấy người trở về Đông cung, vừa bước lên hành lang, nghe thấy trong thư phòng truyền ra tiếng tranh chấp. Ngụy Minh vẫn còn thảo luận với những người khác chọn ai để thay gả.Lý Huyền Trinh thong thả chậm rãi bước đến dưới hiên cửa sổ, nhìn qua khe hở. Trong phòng năm sáu người, đều là tâm phúc của hắn.Tần Phi đứng trong góc nhỏ, ồm ồm nói: “Phúc Khang công chúa thân phận quý giá, Thất công chúa cũng là kim chi ngọc diệp, Phúc Khang công chúa nổi khùng sao lại bắt Thất công chúa chịu vậy?”Ngụy Minh tiếc rèn sắt không thành thép nguýt hắn: “Nhưng Thất công chúa là em gái cùng mẹ của Nhị hoàng tử!”Tần Phi lập tức e sợ.Ngụy Minh đưa tay ra hiệu, tiểu nội thị một bên bưng mâm son trên bàn lên, gã cầm lên một xấp giấy trắng, ra hiệu đám Tần Phi truyền tay xem.“Những trang giấy này mềm mại dẻo dai, độ dày lại đều, mà không dễ bị mối cắn, các người đoán một trăm tấm chào giá bao nhiêu?”Một kẻ nói: “Chất giấy đúng là rất mềm, lại trắng trẻo vuông vức, có thể dùng để viết vẽ tranh, một trăm tấm sáu trăm văn?”Ngụy Minh lắc đầu: “Sáu mươi văn.”Năm người kia kinh hãi, ngay cả Tần Phi thô kệch cũng há hốc, dù hắn là võ tướng cũng biết giấy đắt cỡ nào, giấy tốt vậy mà rẻ thế sao?Ngụy Minh lại cầm mấy quyển sách trong mâm son lên.Tần Phi nhận một cuốn, tùy ý lật sơ, không nhìn ra manh mối gì. Mấy văn sĩ khác lại xuýt xoa kinh ngạc.Một người nói: “Ta chưa bao giờ thấy qua cách đóng sách tinh xảo thế này.”Kẻ khác nói: “Chưa nói cách đóng sách, ngươi xem văn bên trong này, hình vẽ này in ấn thế nào nhỉ? Mỗi một bức đều đường cong rõ ràng, sắc sảo độc đáo.”Mấy người xúc động một hồi, cười hỏi: “Mấy quyển này là do vị Đại nho nào chủ trì sáng tác bản khắc vậy? Sao bọn ta chưa từng nghe?”Sách khắc bản không phải đơn giản, bọn họ từng giúp đỡ bên Trịnh Tể tướng chủ trì khắc bản sách lịch tân triều, biết rõ khó khăn trong đó.Ngụy Minh mặt không đổi sắc: “Là Thất công chúa.”Cả đám ngẩn ngơ.Ngụy Minh chỉ xấp giấy: “Xấp giấy này chỉ là loại phổ thông mà tiệm sách Tạ gia bán ra, ngoài ra, còn có giấy đính vàng đắt đỏ, giấy hoa đào, đương nhiên cũng có giấy thô dễ dùng, đám sĩ tử yêu thích nhất chính là giấy bản hàng đẹp giá rẻ, dân cả một vùng Kinh Nam đều đặt tên là giấy của Tạ gia đấy.”“Còn mấy quyển sách trồng trọt này, sách thuốc này, cũng là Tạ gia xuất bản. Các tiệm sách của họ không chỉ có soạn sách, in sách, bán sách, còn cho phép dân chúng đến mượn đọc sách, cung cấp giấy cho họ chép sách. Thư viện Kinh Nam đã góp được vạn quyển sách, mỗi ngày đều có thư sinh văn nhân đến xin sách, người Tạ gia ai đến cũng không cự tuyệt, mỗi người chỉ lấy một văn tiền.”Sắc mặt cả đám run lên.Vì sao thế gia có thể đời đời phồn vinh, người tài ba xuất hiện lớp lớp?Giữa thế gia và hàn tộc có gì cách biệt rõ ràng?Là vì thế gia không chỉ lâu dài lũng đoạn quyền lực và của cải, còn triệt để lũng đoạn học thức.Con em thế gia bốn năm tuổi đã đọc sách vỡ lòng, họ có trưởng bối có tài đức sáng suốt, có lão sư bác học, có sách vở phong phú, có kinh nghiệm thế hệ tích lũy, có truyền thống ngọn nguồn.Còn con cái nhà bình thường? Chỉ nội tiêu tiền cho giấy mực thôi cũng có thể kéo đổ một gia đình, người bình thường có dốc sức cả họ cũng chưa chắc nuôi bao nhiêu người có học.Nhà có tiền nếu không phải rầu vì tiền bạc, thì trong nhà cũng không có mấy quyển sách, muốn gom góp một bộ Tứ thư cũng khó khăn, đừng nói đến mấy tác phẩm quý giá của Đại nho kia. Vất vả trăm cay vạn đắng mới có được một bản sao sai sót chồng chất, bên cạnh cũng không có thầy để hỏi, có đọc trăm lần cũng chưa chắc có thể lý giải được ý nghĩa bên trong.Mấy người trong phòng đều xuất thân nhà nghèo, cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm đùi, trải qua gian khổ mới đi đến bây giờ, vì họ xuất thân có hạn nên không thể ngồi vị trí cao, vĩnh viễn chỉ ở dưới con cháu thế gia.Trên đời này, có lẽ chỉ có bọn hắn mới hiểu được ý nghĩa sâu xa đằng sau giấy Tạ gia, thư viện Tạ gia thôi.Để kiến thức có thể phổ biến trong dân gian, để bình dân có thể mua nổi trang giấy, mua được sách vở, có thể không tốn chút bạc đã xem được toàn bộ sách Tạ gia cất giữ.Tạo phúc cho vạn dân, công lao thiên cổ!Cả đám khó nén vẻ kích động, “Mấy thứ này đúng là chủ ý của Thất công chúa à?”Ngụy Minh gật đầu: “Chi chính của Tạ gia đã tuyệt, họ làm việc khiêm tốn, không trắng trợn phô trương, ta mất cả nửa năm mới điều tra ra người hạ lệnh mở Thư viện sách là Thất công chúa, chủ trì sáng tác sách nông nghiệp cũng là Thất công chúa, nàng sai người mở một nhà chỉnh biên sách ở Kinh Nam, mỗi ngày có một ngàn người thu thập, chỉnh lý, sáng tác văn chương.”Cả đám trao đổi ánh mắt khiếp sợ.Tần Phi lộ vẻ nghi hoặc, trưởng sử biết Thất công chúa làm nhiều chuyện tốt tạo phúc trăm đời vậy sao còn muốn hại Thất công chúa? Hắn gãi đầu, nói: “Thất công chúa có lòng từ bi, lòng vì thiên hạ, không thua kém đấng mày râu, chúng ta càng không nên đưa nàng thay gả.”Mấy người khác sốt sắng quăng cái nhìn đồng tình cho hắn.Ngụy Minh không thèm để ý, nhìn mấy người khác: “Trước đó không lâu xuân yến ở phủ tể tướng, Nhị hoàng tử mua một chậu hoa mẫu đơn cho Thất công chúa, bỏ ra mấy vạn kim, ta cố ý thả tin phong thanh, đúng thật đã có kẻ mắng Nhị hoàng tử xa hoa lãng phí. Thất công chúa nhận hoa, ngày xuân yến, nàng không có mặt, chỉ phái người đưa hoa đi thi Hoa vương trong phủ tể tướng, cuối cùng chậu hoa giành phần thắng, Thất công chúa mới đem bán cho một phú thương, tiền bán hoa, tất cả Thất công chúa đều dùng để dàn xếp cho dân lưu vong. Hôm sau, lời vạch tội của Nhị hoàng tử giảm đi một nửa.”Hắn dừng lại một chút. “Thất công chúa nhìn như nhu mì hiền thục, thực ra tâm cơ thâm trầm, lại là quốc sắc, nàng ra cung chuyến nào, con cháu thế gia tranh nhau đuổi theo chuyến đó, sau này sẽ có bao nhiêu quan trong triều là thần dưới váy của nàng đây?”Vẻ mặt Ngụy Minh đầy trịnh trọng. “Thất công chúa tất nhiên sẽ là họa lớn trong lòng chúng ta, nàng ta ở cạnh Nhị hoàng tử ngày nào, là Nhị hoàng tử sẽ nhiều hơn một phần thắng.”Cho nên, đã có thể một mũi tên nhiều con chim, đồng thời diệt trừ Thất công chúa và Nhị hoàng tử, sao không để Thất công chúa thay gả?Cả đám lặng thinh. Tần Phi không lên tiếng.Ngụy Minh quay người, chắp tay về phía Lý Huyền Trinh đang đứng: “Điện hạ, lần này ngài không thể mềm lòng.”Lý Huyền Trinh lặng thinh thật lâu, trong tai vang lên một giọng dặn dò khàn đặc: “Báo thù cho mẹ… Trường Sinh nô, báo thù cho mẹ…”Ớn lạnh cả người.Hắn đứng ở nơi u ám vắng vẻ, nhẹ gật đầu.Ngụy Minh rất vui mừng: “Để tôi đi sắp xếp!” Thái tử cuối cùng đã có thể quyết tâm tàn nhẫn với Thất công chúa.…Hôm ấy, Dao Anh đang soi gương búi tóc, bỗng ngoài Vương phủ có hai tên thái giám đến.“Quý chủ, Thánh thượng triệu kiến.”