Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 170




Tuyết lả tả bay đầy trời.

Ngắn ngủi trong một tháng, không ngừng có người đột tử, chết rất thê thảm, trong Thánh Thành tin đồn nổi lên khắp nơi, xôn xao suy đoán các loại. Tất cả chứng cứ đều hướng về Nhϊếp Chính Vương Tô Đan Cổ.

Tất Sa và Mạc Bì Đa điều tra cẩn thận, mãi không tìm thấy hung phạm, mỗi lần tìm được chút ít dấu vết để lại lần theo điều tra, luôn đứt manh mối giữa đường, hai người nóng lòng như lửa.

Trong thành lòng người bàng hoàng, dân chúng vừa đến trời tối không dám đi ra ngoài, phong thanh hạc lệ, cung bôi xà ảnh*.

*nghe tiếng gió tiếng hạc kêu nghĩ binh đuổi tới, thấy bóng cung đổ vào chén rượu nghĩ là rắn >> nghi thần nghi quỷ mà sợ hãi

Hôm nay, sư trong chùa kinh hoàng xông vào chính điện: "Vương, chủ chùa đã tịch diệt!"

Tất Sa kinh hãi, tự mình đi phòng chủ chùa mà xem xét. Trong phòng không có vết tích đánh nhau, thi thể của chủ chùa ngã trước tượng Phật, khuôn mặt bình thản, người không có vết thương.


Duyên Giác bước lên xem xét, nhỏ giọng nói: "Là bị nội lực chấn động tim phổi mà chết..."

Hai người trao đổi một ánh mắt, trong lòng nặng nề, về đại điện phục mệnh.

Thân vệ nhấc màn, Đàm Ma La Già mặt trắng bệch ngồi dựa trước giường, nghe xong hai người bẩm báo, che miệng ho khan.

Từ ngày chàng hỏi y giả mình còn được bao lâu đã biết thời gian không còn nhiều. Khi Dao Anh còn đây, chàng hết sức che giấu, phối hợp uống thuốc, bó thuốc, kiềm chế nỗi đau. Quãng thời gian mắt nàng bị thương, chàng nhanh chóng gầy rộc, tiều tụy không chịu nổi, may mà nàng không nhìn thấy, không biết những lời Đề Bà Mông Đạt nói chỉ để dỗ dành nàng.

Trước còn ráng gượng không để ngã xuống, nàng đi rồi, chàng như toàn bộ gân cốt bị rút đi, rất nhanh đau đến không dậy nổi, mọi chính vụ những ngày qua đều giao cho đại thần xử lý.


Chàng mệt mỏi rồi.

"Tra xét hết người bên cạnh rồi chứ?" Chàng nhíu mày hỏi, hơi thở yếu ớt.

Tất Sa thầm thở dài, nói: "Đang tra hỏi ạ, tiểu sa di nói gần đây chủ chùa thường xuyên ra ngoài, qua lại với người bên ngoài mật thiết, rất có thể là chuốc thù bên ngoài."

Đàm Ma La Già lắc đầu.

Những này đều hướng về Tô Đan Cổ. Đội buôn chết, con em thế gia chết, người có khúc mắc với Tô Đan Cổ đều chết bất đắc kỳ tử, thì cũng thôi, chủ chùa là người xuất gia, sao cũng bị độc thủ?

"Chỉ có Nhϊếp Chính Vương ra mặt, chúng mới dừng tay." Chàng bình tĩnh nói.

Tất Sa ngẩng đầu: "Vương, vậy để tôi đi!"

Đàm Ma La Già đã đau đến mức này, không thể chịu thêm cơn dày vò nào nữa, hơn nữa, ngài không thể bại lộ.

"Cậu không được, bọn hắn sẽ ngăn cậu... Để Ba Murs đi."


Xế chiều hôm đó, Ba Murs mặc y phục Nhϊếp Chính Vương, thay thế Đàm Ma La Già hiện thân ở Vương cung.

Vì Vương Tự cũng xảy ra nhân mạng, hơn nữa không ngừng có người nhảy ra nói chắc như đinh đóng cột rằng họ tận mắt thấy Tô Đan Cổ hành hung, trong số đó còn có cả những vị cao tăng đức cao vọng trọng, khi tra hỏi, vẻ mặc họ đầy kiên định, luôn cam đoan mình không nói bậy, đại thần trong triều yêu cầu Tô Đan Cổ tiếp nhận thẩm vấn, ngài chấp pháp nghiêm minh, giờ đã thành nghi phạm, để tránh hiềm nghi sẽ do người khác thẩm tra xử lí những đại án này.

Ba Murs bị giam lỏng.

Mạc Bì Đa nghĩ cách: "Chúng ta cũng ngụy tạo mấy vụ án, vậy Nhϊếp Chính Vương có thể rửa sạch hiềm nghi rồi không?"

Tất Sa nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Bọn họ cố ý làm khó dễ, dù chúng ta ngụy tạo thật giống, họ cũng chẳng thả Ba Murs, hơn nữa ngay tích tắc đi đâu mà tìm thi thể đây, cũng đâu thể lạm sát kẻ vô tội... Chỉ có mau chóng tìm chứng cứ xác thực mới được." Tìm tới chứng cứ, cũng đã biết là ai ở giở trò sau lưng.
Hai người thương lượng một hồi, chia ra làm việc.

Trong Vương Tự, Duyên Giác hầu hạ bên cạnh Đàm Ma La Già, mở một lá thư từ Cao Xương, đọc cho chàng nghe, tin đến từ hôm qua, chàng đã xem qua.

Trên thư Dao Anh nói, thời tiết ngày càng lạnh, thân thể chàng không tốt, phải nhớ mặc thêm áo. Còn nói, hôm nàng sinh nhật, Lý Trọng Kiền tự tay nấu mì thọ cho nàng.

Đàm Ma La Già nửa dựa vào giường, nghe cậu đọc xong, nhận lấy bức thư, ngón tay vuốt ve.

Ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, đột nhiên, một trận bước chân gấp rút như nhịp trống dày đặc vang lên, thân binh chạy qua hành lang, quỳ gối ngoài cửa, nói: "Vương, cận vệ Trung quân có dị động!"

Đàm Ma La Già ngước mắt.

Chàng sai thân binh chú ý động tĩnh ở quân doanh là để đề phòng mấy nhánh quân nguyên thuộc về thế gia.

Cận vệ Trung quân trung thành với Vương thất, thân vệ của chàng hầu như đều xuất từ cận vệ Trung quân, họ là bộ hạ chàng tín nhiệm nhất.
Duyên Giác đứng lên, mặt mũi đầy kinh hãi, cả người phát run: Sao cận vệ Trung quân lại phản bội Vương?!

Bên ngoài Thánh Thành.

Mạc Bì Đa dẫn theo tùy tùng giục ngựa chạy gấp, đuổi theo mấy người bộ dạng khả nghi, cậu đã nghi ngờ họ đã mấy ngày, ôm cây đợi thỏ, rốt cục chờ đến cơ hội, lần này chắc chắn phải một mẻ hốt gọn, hỏi kẻ chủ mưu sau màn!

Vó ngựa như sấm, bùn tuyết văng tứ tung, lúc hai nhóm người xuyên qua hẻm núi, hai bên đường núi đột ngột nhảy ra một đội người ngựa, kỵ sĩ trên ngựa áo lam bào trắng, ăn mặc như cận vệ Trung quân.

Họ không cần tốn nhiều sức đã ngăn lại người bị Mạc Bì Đa đuổi theo, trói lại tay chân, xách đến trước mặt cậu ta.

"Vương tử, bọn ta mai phục ở đây một ngày, ngài cũng đang điều tra chúng à?"

Mạc Bì Đa nhẹ gật đầu xác nhận, lên tiếng chào hỏi Giáo úy lĩnh đội cận vệ, tung người xuống ngựa, đi đến trước mặt mấy người kia.
Một trận gió lạnh quét tới sau lưng.

Mạc Bì Đa phản ứng nhanh chóng, lập tức trở tay rút đao đón đỡ, một tiếng vang giòn, trường đao giáo úy gác lên bội đao của cậu, tóe lửa.

Phụt, một cây chủy thủ đâm vào cánh tay cậu.

Tay Mạc Bì Đa mất lực, bội đao rơi xuống đất, đám kỵ sĩ cận vệ khác nhào tới, phóng dây thừng trong tay áo trói tay chân cậu lại, hung tợn đè cậu trên tuyết.

"Vương tử, xin lỗi." Giáo úy thở dài, ngẩng nhìn về hướng Thánh Thành.

Gió tuyết mãnh liệt.

...

Liên tiếp mấy ngày tuyết lớn, một vùng đất lớn bao phủ trong làn áo bạc, sa mạc hoang vu mênh mông một màu trắng vô tận, rừng tuyết ngút ngàn liên miên đến chân trời, cuồng phong rống giận gào thét.

Âm trầm dưới vòm trời, dãy núi tuyết nguy nga vẫn lẳng lặng đứng sừng sững, bàng bạc hùng hồn.

Dao Anh chưa về Cao Xương, mà đi thẳng đến một tòa biên thành đóng quân gần nước Gia Tư. Mới vừa vào thành, đã lệnh cho quân canh giữ dựng thêm công sự, đào móc chiến hào.
Không đến mấy ngày, Dương Thiên dẫn binh mã đuổi tới, hăm he gấp rút: "Đợi tôi dẫn binh đánh Gia Tư, xem bọn chúng muốn thả người hay là không!"

Dao Anh ngăn lại, hỏi: "Những bộ lạc giống Gia Tư này có bao nhiêu?"

Dương Thiên tỉnh táo lại, trả lời: "Mấy bộ lạc nhỏ, tiểu bang quốc này từ vài chục đến cả trăm, họ không giống chúng ta, vẫn là chế độ bộ lạc phân đất phong hầu, vừa tiến cống cho chúng ta mà cũng vừa phụ thuộc mẫu quốc lớn mạnh khác, định kỳ nộp thuế đến mẫu quốc, đôi khi lại phái binh theo mẫu quốc xuất chinh. Mấy tiểu bang quốc này chế độ lỏng lẻo, dã man chưa tiến hóa, một khi có kẻ địch mạnh xâm lấn, họ thường là cả nước đầu hàng."

Dao Anh trầm ngâm.

Nước lớn có cách sống của nước lớn, nhỏ có đạo sinh tồn của nhỏ. Gia Tư chỉ là tiểu bộ lạc, không gì cố kỵ, ỷ vào ưu thế địa lý thuận tiện, tạm bợ an nhàn một phương, dùng thủ đoạn vô lại đến thành thục. Nước lớn sẽ không điều động binh lực tiến đánh họ: Binh lực nhiều, lương thảo không đủ, binh lực ít, không hạ được Gia Tư.
Mấy bộ lạc nhỏ dạng này, một mặt định kỳ tiến cống, một mặt lá mặt lá trái, nếu dẫn quân chinh phục, ngay lập tức họ sẽ cả nước đầu hàng, giảo biện không liên quan đến mấy chuyện cướp bóc kia, nhưng đợi đại quân rời đi, họ lại sẽ lặp lại tình trạng cũ. Mà binh Tây Châu hiện tại không đủ binh lực, không thể nào chia binh đóng trên con đường giao thương.

"Gửi vài chiếu lệnh đến Gia Tư, dùng vàng bạc mua người chúng ta tăng gấp đôi..." Dao Anh nhíu mày nói, "Chỉ cần chúng thả người."

Dương Thiên giận dữ nói: "Quốc Vương nước Gia Tư rất tin Vu sư, lòng tham không đáy, trước đó chúng ta phái sứ giả thỉnh cầu chuộc người hắn đã nhận lời, lấy tiền lụa xong lại đổi ý! Chúng dung túng binh nhân cướp giật đội buôn của chúng ta, ép buộc các bộ tộc phụ thuộc hiến toàn bộ thiếu nữ cho hắn và Vu sư, rất nhiều bộ tộc để trốn ma trảo của hắn buộc phải di chuyển, bị hắn bắt về làm nô ɭệ, nước Gia Tư sưu cao thuế nặng, Quốc Vương tàn bạo, không có chữ tín, chúng ta tăng cao tiền chuộc chỉ để hắn tiếp tục đòi hỏi nhiều hơn!"
Dao Anh cười nhạt: "Lại phái sứ đoàn đi Gia Tư một chuyến, tăng tiền chuộc."

Dương Thiên nghi hoặc không hiểu: "Thế có phải quá tiện nghi cho nước Gia Tư rồi không?"

Dao Anh lắc đầu: "Sau khi sứ đoàn xuất phát, lan truyền chuyện này ra ngoài, phát chiếu lệnh rộng rãi, để toàn bộ bộ lạc, bang quốc trên con đường giao thương biết, mấy tiếu tham trong các đội buôn truyền tin, đảm bảo truyền đến mỗi một nơi hẻo lánh."

Dương Thiên không nói.

Nghe cậu thở phì phò, hiển nhiên đang kiềm chế lửa giận, Dao Anh giải thích, "Tiên lễ hậu binh, có thể bớt đi thương vong. Hôm nay là nước Gia Tư, ngày mai có thể là bang quốc khác, chúng ta không thể đánh từng mỗi bộ lạc, phải nghĩ cách nhất lao vĩnh dật* mới được."

*một lần vất vả suốt đời nhàn nhã

Dương Thiên nghiến răng ken két, trầm giọng đáp lời.
Sau nửa canh giờ, mấy chục trinh sát khinh kỵ của Tây quân đến lấy chiếu lệnh đưa đến từng bộ lạc thỉnh cầu cho người lưu vong, giục ngựa xông vào gió tuyết mênh mông, chạy về nhiều hướng khác nhau.

Chiếu lệnh Tây quân rất nhanh truyền khắp từng bang quốc lớn nhỏ, Quốc vương nước Gia Tư quả nhiên như lời Dương Thiên nói lòng tham không đáy, tầm nhìn hạn hẹp, không chỉ yêu cầu tiền chuộc gấp bội, mà còn chỉ trả lại vài người già yếu tàn tật, còn muốn rút trọn nửa số thuế từ tất cả các đội buôn đi ngang qua.

Dương Thiên nổi xung vạn trượng, hận không thể lập tức mang binh san bằng Gia Tư, lại xin lãnh binh xuất chiến.

Dao Anh khuyên can cậu lần nữa, ra lệnh mấy đội buôn chở đầy hàng hóa, đến Gia Tư dùng giá cao trao đổi da lông thịt thú cùng bộ lạc nơi đó.
Nàng cố ý căn dặn: "Dùng ngân tệ giao dịch, nước Gia Tư thu thuế bằng ngân tệ, các ngươi cố gắng dùng ngân tệ."

Đội buôn nhận lệnh đến Gia Tư, sau đó không lâu gửi tin về: bộ lạc đổi được ngân tệ từ chỗ đội buôn bị cướp đoạt, đang đau thương căm giận.

Sau khi nghe Lý Trọng Kiền đọc thư, Dao Anh gọi thân binh, dặn dò: "Dùng danh nghĩa của ta mời các tù trưởng bộ tộc rải rác, nói bọn hắn, chúng ta muốn cử hành đại hội ở Lục Hà Thành, thương thảo chuyện thuế mua bán."

Lục Hà Thành là nơi hằng năm các bộ lạc lớn giao dịch hàng hoá.

Hiện giờ Tây quân đã khống chế hơn phân nửa con đường giao thương, các bộ lạc gần đó dù bí mật thế nào, mặt ngoài cũng không dám đắc tội chống đối Tây quân. Từng bộ lạc có kẻ muốn đến thăm dò chiều hướng, có kẻ tìm kiếm thêm chút tiện nghi, hoặc là không dám đắc tội Dao Anh, hoặc là khinh miệt ra mặt, lao nhao mang theo binh mã tụ tập đến đây.
Đến hôm đại hội, Lục Hà thành người người nhốn nháo, lô nhô chen chúc, hai mươi tám Tù trưởng bộ lạc gần đó, mười hai nướ🇨 ŧıểυ bang phái sứ giả tề tựu Lục Hà thành, ai nấy đều mang theo tinh nhuệ các tộc, thái độ có phần kiêu căng ngạo mạn.

Có người nhỏ giọng hỏi: "Quốc Vương nước Gia Tư không tới sao?"

"Không, Quốc Vương kiêu căng, chỉ đẩy một sủng thần đến gặp."

Đám người bàn tán ầm ĩ.

Đến khi Dao Anh mắt bịt khăn vải xuất hiện ở đại trướng, trong trướng mới yên tĩnh lại.

Đám đông bị dung mạo Dao Anh áp đảo, ngẩn ngơ, sứ giả nước Gia Tư cố ý khi nhục Dao Anh, tiến lên mấy bước, trêu tức: "Văn Chiêu công chúa thiên tư quốc sắc, còn muốn đẹp hơn ca kỹ Quốc Vương bọn ta."

Tạ Thanh rút đao, một đao chém xuống.

Sứ giả che lấy khuôn mặt máu me đầm đìa rú thảm lui lại.
Tạ Thanh tra đao vào vỏ, mặt không đổi sắc nói: "Còn có ai dám ăn nói bất kính với công chúa, ta rút đầu lưỡi của hắn."

Mọi người thầm nghiêm túc lại.

Sứ giả nước Gia Tư thẹn quá hoá giận, khuôn mặt sưng đến tím, đang tính bước lên, một người vén màn đại trướng, đưa tới một phong cấp báo: "Công chúa, sứ giả nước Gia Tư tới."

Cả đám nhìn nhau, mặt sứ giả nước Gia Tư cũng đầy mờ mịt: Hắn chính là sứ giả đích thân Quốc Vương bổ nhiệm, còn ai tới nữa?

Một chuỗi bước chân dồn dập truyền đến, thanh niên mặc nhung trang nước Gia Tư vén màn vào lều, quay sang Dao Anh khom mình hành lễ, trình lên một phần văn thư, sau đó đi đến sứ giả Gia Tư đang lơ ngơ, không nói hai lời, trường đao ra khỏi vỏ.

Thoáng chốc, sắc lạnh loé lên, máu tươi văng khắp nơi, sứ giả Gia Tư ngã xuống đất mà chết.
Đám người kinh hãi không thôi, nhao nhao rút binh khí, kêu to vây quanh thanh niên.

Thanh niên quệt vết máu trên mặt, quay sang đám đông ôm quyền, nói: "Xin chư vị thứ lỗi, ta là thân vệ Quốc Vương nước Gia Tư, người này là kẻ tiểu nhân gian tà, không xứng là sứ giả nước Gia Tư, Quốc Vương lệnh ta gϊếŧ gã, để tránh gã hồ ăn nói xàm bậy, làm tổn hại mặt mũi nước Gia Tư chúng ta, Quốc Vương đã ủy nhiệm sứ giả mới."

Nói xong, hắn lui ra ngoài, thái độ cung kính.

Hai quan viên áo gấm nước Gia Tư tiến lên, chào đám người.

Một người quát hỏi: "Các ngươi thật là tân sứ giả mà Quốc vương Bì Lộc bổ nhiệm?"

Mặt hai người lộ vẻ đau đớn, nói: "Quốc Vương Bì Lộc bóc lột tàn nhẫn, làm người xảo trá, mất hết lòng dân, đã bạo tử trong Vương cung. Đại Vương tử kế nhiệm làm Vương, nối lại tình xưa cùng Ngụy triều, tiến cống đến Ngụy triều."
Đám người nghẹn họng nhìn trân trối, tâm ý chuyển thật nhanh, vô số ánh mắt cùng đặt lên người Dao Anh.

Sắc mặt nàng như thường, như không hề kinh ngạc, phất tay ra hiệu đám người về chỗ ngồi, chậm rãi nhìn quanh một vòng, dù mắt không nhìn thấy nhưng cả đám lại cảm giác ánh mắt của nàng lướt qua người mình.

"Thời con đường phía Bắc còn thái bình, giao thương thông suốt, chư quốc chư bộ triều cống không dứt, dân buôn tụ vầy. Sau nhiều lần chiến loạn, Trung Nguyên cắt đứt với chư bộ, giờ Ngụy triều ta bình định loạn thế, nơi nơi phồn thịnh, sản vật phong phú dân chúng yên vui, mở rộng ân đức ra tứ hải, tự nhiên khởi động lại con đường giao thương khôi phục thông thương với chư bộ, chư bộ cùng nhau thuận lợi, cũng là Ngụy triều ta thuận lợi, thấy chư bộ thuận theo lòng người, cùng Tây quân ta chung tay bảo vệ con đường giao thương."
Dao Anh từng chữ nói, giọng điệu đột nhiên trầm xuống: "Nếu có kẻ vô cớ cướp bóc thương đội, tàn sát dân chúng, Tây quân tất sẽ hưng sư hỏi tội."

Mọi người nhìn thi thể sứ giả Gia Tư trên mặt thảm, chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lại nghĩ đến Quốc Vương nước Gia Tư đã bỏ mình, càng thêm sợ hãi, đâu còn vẻ kiêu căng lúc mới vào lều nữa? Từng vị lặng lẽ lau mồ hôi, may là mới nãy không mở miệng đùa giỡn Văn Chiêu công chúa, lên tiếng phụ họa nàng.

"Công chúa nói chí phải."

"Bộ lạc của ta đã lui tới với người Hán từ lâu, luôn ngóng chờ ngày thông thương với người Hán! Tuyệt không dám chống lại quân lệnh!"

Dao Anh mỉm cười, sai người lấy ra minh sách, cùng cả đám ước định thuế phú cần lấy.

Các bộ lạc kinh ngạc phát hiện điều kiện nàng đưa ra vô cùng công bằng, sau một hồi sửng sốt, lòng thầm khen hay.
Dao Anh cũng không yêu cầu chư bộ lập tức trả lời, vỗ tay, lệnh tấu lên nhạc vui, để thuộc thần tiếp khách, bản thân mình rời khỏi đại trướng.

Các bộ lạc vội vàng nghe ngóng rốt cuộc Gia Tư xảy ra chuyện gì, nghe sứ giả kể xong, tim phát lạnh.

...

Ngay mấy ngày trước, nước Gia Tư nổ ra một trận nội loạn.

Bộ lạc phụ thuộc nước Gia Tư chịu Gia Tư áp bức từ lâu, sớm đã có lòng phản, thấy mùa đông sắp đến, trong bộ lạc nếu không trữ đủ lương thực, hẳn có lẽ không chịu nổi đến năm sau, Quốc Vương còn không ngừng tăng thuế, tiền tới tay lại bị vơ vét đi, họ không muốn sống cuộc sống bị chết đói, dứt khoát tạo phản.

Sau khi Tây quân bình định Tây Vực, một vài đại lãnh chúa của Gia Tư định đem một ít người trong lưu vong trong bộ lạc về Cao Xương để đổi lấy tiền lụa, bị Quốc Vương cản trở, Quốc Vương bắt chẹt tiền của đến tay họ chỉ còn một phần, cũng có bất mãn với Quốc Vương, lúc bộ lạc khởi binh, bọn họ cũng thừa cơ khởi nghĩa.
Mấy bộ lạc kế cận nghe nói nước Gia Tư bắt chẹt Tây quân số tiền của lớn, thấy Gia Tư nội loạn, lập tức phát binh tiến đánh, thừa cơ mưu lợi bất chính.

Chiến hỏa quét sạch toàn bộ nước Gia Tư, Vu sư Gia Tư bị dân chúng phẫn nộ chặt đầu, Quốc Vương trốn trong Vương cung, Vương tử chật vật chạy ra khỏi thành, liên tiếp phát đi mấy bức tin gấp đến mẫu quốc và các bang quốc gần đó cầu cứu, mẫu quốc không để ý tới.

Tây quân cũng nhận được thư cầu cứu, dù trước đó Văn Chiêu công chúa có hiềm khích vẫn phái Dương Thiên lãnh binh đến cứu viện.

Dương Thiên mang theo mấy trăm tinh binh thẳng tiến nước Gia Tư, không đến hai ngày liền giải khốn cho Gia Tư.

Phản quân lui binh, Quốc Vương bạo tử, Vương tử kế nhiệm quốc Vương, dâng quốc thư đến Nguỵ triều, phái đội ngũ cống nạp cho triều đình, hứa hẹn áp dụng thuế suất buôn bán hai mươi lấy một.
Những bộ lạc khởi nghĩa kia tự biết cùng đường, nghe nói Tây quân mua lại người lưu vong, thuế phú cực thấp, cả tộc đầu hàng, xin quy thuận, Dương Thiên đưa họ về an bài thỏa đáng.

...

Ngắn ngủi trong một tháng, nước Gia Tư long trời lở đất.

Đám bộ lạc rùng mình.

Một trận chiến này, gần như Tây quân không có thương vong, nước Gia Tư chết một vị Quốc Vương, Vương cung bị cướp cướp không còn, một số lớn dân du mục bộ lạc trốn đi tìm Ngụy triều nương tựa, lòng người tẫn tán, nội bộ quý tộc nghi kỵ lẫn nhau, ngồi vào ghế Quốc Vương còn phải mang ơn Tây quân, từ rày về sau, không dám tiếp tục bằng mặt không bằng lòng.

Mà mọi việc nhìn như chẳng hề liên quan đến Tây quân, tất cả đều là do Quốc Vương Gia Tư lòng tham không đáy, tự chịu diệt vong.

Các bộ lạc nơm nớp lo sợ.
Sau đó mấy ngày, Dao Anh cho đám thương nhân và quan viên tinh thông ngôn ngữ các tộc dẫn sứ giả, quý tộc các bộ lạc đi dạo hội chợ, đám bộ lạc nhìn thấy hàng hóa muôn màu muôn dáng rực rỡ vừa vận chuyển từ Trung Nguyên tới, hoa mắt, tâm linh dao động.

Ngày cuối cùng của Đại hội, các bộ tộc ký kết minh sách cùng Dao Anh, hứa hẹn khôi phục thông thương, định ra thuế phú, ước định phái sứ giả đến chỗ lẫn nhau.

Từ đó, con đường phía Bắc liên thông hoàn toàn.

...

Xong chuyện nước Gia Tư, con mắt Dao Anh cũng tới lúc khoẻ hẳn. Ngày tháo băng đúng vào một ngày nắng, ánh tuyết chiếu vào trước điện, một mảnh sáng loá.

Nàng nghỉ ngơi trong điện, nâng bút viết thư cho Đàm Ma La Già.

Vài ngày trước thư viết cho chàng đều bằng miệng, Tạ Thanh giúp nàng viết, chàng nhận ra bút tích của nàng, thấy được thân bút của nàng, liền biết mắt nàng đã khoẻ.
Thư vừa gửi, Tạ Thanh cầm một phong thư vào phòng: "Công chúa, Vương phi Man Đạt nước Mã Lỗ đưa tới tin."

Dao Anh nhận tin đọc hết, thu lại nụ cười, sắc mặt căng cứng.

"Công chúa, xảy ra chuyện gì?"

Dao Anh quay người, nhìn dãy núi xa xa bị tuyết trắng mênh mang bao phủ, nói: "Hải Đô A Lăng có thể sắp đến."

Lý Trọng Kiền, Dương Thiên vội vàng chạy đến, "Hải Đô A Lăng sắp đến?"

Dao Anh gật đầu: "Vương phi Man Đạt trên thư nói, Hải Đô A Lăng đi Sarmakand, khi còn sống Ngoả Hãn Khả Hãn từng phái người đi gầy dựng ở Tát Mạt Kiện, y gặp gỡ với người Bắc Nhung ở đó, cưới một công chúa của mẫu quốc bên đó, mượn một số lớn binh mã, thề phải dẫn đầu tàn quân về Đông phục quốc."

"Hiện giờ Hải Đô A Lăng đang đến đây?"

"Vương phi Man Đạt cũng không rõ, chúng ta cần sớm chuẩn bị."
Lý Trọng Kiền gật đầu, hạ lệnh các nơi tăng cường cảnh giới, tin rất nhanh đưa ra ngoài, trong tích tắc phong thanh hạc lệ, cửa đồn biên thành đóng chặt, bảo vệ nghiêm ngặt.

Dao Anh viết một bức thư cho Đàm Ma La Già.

Quả hồng nhặt quả mềm mà bóp*, Hải Đô A Lăng hiện giờ nóng lòng phục quốc, hẳn không dám tùy tiện đánh Vương Đình, có điều tăng cường phòng bị cũng không phải thừa.

*ý tứ chọn kẻ yếu mà khi dễ.