Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 194: Nt4




áng chiều rực rỡ nhuộm đỏ nửa bầu trời, thoa cho cát vàng mênh mông một lớp son phấn diễm lệ.

Sửa sang lại từ phế tích Thánh Thành hùng vĩ tráng lệ như trước, cái nóng rực còn chưa tan đi, dân chúng ăn mặc lộng lẫy tiên diễm đã rủ nhau ra cửa, muôn người trong thành đổ xô ra đường, quảng trường ở phố dài sáng lên từng đống từng đống lửa.

Từng đỉnh lều yến, từng đầu thảm dài, tầng tầng màn che, lô nhô đám người chen chúc, gần như chẳng tìm thấy chỗ đặt chân, trên đống lửa gác mấy vỉ nướng bằng thiếc, từng con cừu non nướng đến bóng loáng mỡ màng lèo xèo chảy mỡ, lò lửa đỏ rực, bánh naan vừa nướng tươi mới, trên trường án trái cây mới vừa hái từ đầu cành ban ngày xếp như bảo tháp, nho, dâu, dưa Hồ, chà là, hồng mai, trong góc tường còn chất từng đống giỏ đầy trái cây lớn nhỏ, mùi ngọt ngào xông vào mũi, trong nồi lớn là món canh có mấy khối xương dê lớn hầm nhừ với rau xanh, người già trông coi thùng gỗ được bọc bởi nhiều lớp vải trắng, thi thoảng mở thùng, múc ra một muôi lớn băng lạnh trên núi xốp giòn tản ra khí lạnh, múc váng sữa, mật gai, nho khô, hoa quả vụn khô và sữa dê, đưa đến cho đám nam nữ thiếu niên nóng đến đầu đầy mồ hôi.

Trong không khí đầy mùi thức ăn và son phấn thơm nồng, càng đậm đà hơn chính là mùi rượu thuần hậu.

Từng chiếc xe ngựa ghé qua trên phố dài, trên xe buộc một thùng rượu siêu lớn, hai người đàn ông khoẻ mạnh mới có thể miễn cưỡng nâng lên. Vương và Vương Hậu đại hôn, bá tánh dâng rượu nho ủ lâu năm của nhà mình, ai muốn đến đòi uống, chỉ cần nói một câu chúc phúc Vương và Vương Hậu, là có thể thoải mái uống, say thì lăn đùng ra ngủ.

Đêm nay không có lệnh cấm, hoạt động chúc mừng xuyên đêm.

Người vui kéo đàn không hầu, tì bà, santoor, Ghijak, Morin khuur*thổi khương địch, tất lật, thiếu nữ mỹ lệ tung tẩy chuông vàng, vỗ trống da dê, trống Hạt, tiếng nhạc trong trẻo vui vẻ quanh quẩn mỗi một góc Thánh Thành, mọi người uống chén rượu lớn, ngoạm miếng thịt lớn, lớn tiếng cười nói, hết ca lại múa, cao hứng bừng bừng. Thiếu nữ dáng múa nhẹ nhàng, váy dài lộng lẫy dệt ra ánh sáng ngời ngời đỏ rực.

*Mấy nhạc cụ truyền thống đủ vùng

Dao Anh thay y phục, giữa thị nữ thân binh vây quanh bước vào chính điện, người chúc mừng ven đường lao nhao dừng lại lui ra sau, hành lễ với nàng.

Phong tục Vương Đình và Trung Nguyên vốn không giống, trước đó nàng đã thương lượng với Đàm Ma La Già, sau khi cưới nàng sẽ không ngồi trong thâm cung cả ngày đợi chờ chàng về, đêm nay là tiệc cưới của nàng với chàng, nàng cũng muốn ra mặt chiêu đãi sứ giả các nước và tù trưởng các bộ lạc.

Vương tử Kim Bột giành phần đến chúc phúc đầu tiên, ban nãy trên yến tiệc hắn vừa thấy một người quen không nên xuất hiện ở Vương Đình, ngây ra như phỗng, đến bắt chuyện.

Người kia cười nhạt, nói: “Là Văn Chiêu công chúa mời ta tới, lúc công chúa bị Hải Đô A Lăng cầm tù, chúng ta có chút giao tình.”

Kim Bột đần thối một nháy mắt thì rõ ràng ra rất nhiều chuyện, vô cùng hoảng sợ, nhớ lời căn dặn của Ngõa Hãn Khả Hãn khi còn sống, quyết định sau này nhất định phải lấy lòng Vương Hậu Vương Đình cho khéo, chí ít tuyệt không thể đắc tội ngài.

Nhất là vị Vương Hậu này lại là chúa công của Tạ Thanh.

Kim Bột nhìn Tạ Thanh bên cạnh Dao Anh mấy lần, có ý khoe khoang, nghĩ mãi, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà nói: “Chúc công chúa và Phật Tử sớm ngày sinh mấy cậu nhóc mập mạp!”

Ở Bắc Nhung, lời chúc phúc vợ chồng mới cưới tốt nhất chính là mau mau sinh một ổ em bé.

Mi mắt Dao Anh giật giật, cám ơn hắn.

Kim Bột có phần đắc ý, liếc sang Tạ Thanh.

Tạ Thanh vẫn bơ mặt.

Dao Anh để bọn Tạ Thanh đi uống rượu nhảy múa, chỉ giữ hai thân binh theo mình.

Tiếng cung chúc bên tai không dứt.

“Chúc công chúa và Vương bạch thủ giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”

Là lời sứ giả các nước nói tiếng Hán.

“Chúc Vương Hậu và Vương ân ái ngọt ngào, con cháu đầy đàn, như cốc Ni Lặc trĩu trịt chất đầy từng đống nho.”

Đây là quan viên Vương Đình.

“Chúc công chúa và Phật Tử sớm ngày cùng hưởng vui sướng vợ chồng.”

Câu này từ miệng công chúa Man Đạt, nàng theo chồng cùng đi Thánh Thành chúc mừng đại hôn Đàm Ma La Già và Dao Anh.

Duyên Giác nghe thế, mặt cứng lại.

Công chúa Man Đạt không thèm để ý thân binh chung quanh đang ghé mắt, mặt đỏ lựng, giơ chén rượu lại gần, cười híp mắt tường tận nhìn Dao Anh.

“Công chúa ăn mặc thế này, tựa như thần nữ bước ra từ bích họa trong chùa ấy.”

Chùa miếu Tì Ra Ma La cung phụng rất nhiều thần, cũng cung phụng thần nữ vũ mị xinh đẹp.

Dao Anh cười cười: “Công chúa đường xa đến, trên đường vất vả.”

“Chút vất vả có tính là gì? Phật Tử cưới vợ, sao tôi có thể bỏ lỡ?” Công chúa Man Đạt khoát tay, liếc mắt đưa tình với Dao Anh, “Tôi xinh đẹp như hoa, tài múa cử thế vô song, không tên đàn ông nào có thể ngăn được tôi, nhiều năm thế tôi chỉ thua trên tay Phật Tử… giờ Phật Tử đã bị công chúa tóm được…” Nàng hắc hắc, cười trên nỗi đau của người khác.

Dù thất bại, còn ảo não bị Phật Tử cho đuổi đi, nhưng thấy Phật Tử thanh lãnh trang nghiêm thua dưới váy Văn Chiêu công chúa, trong thâm tâm nàng vẫn thầm sướng vì trả được thù.

Nàng thù dai thế đấy.

“Công chúa, hạ lễ tôi tặng cô xem chưa?” công chúa Man Đạt hạ giọng, “Đấy đều là mấy rương Pháp bảo tôi góp được đấy, đại hôn của công chúa, tôi mới chịu bỏ mấy thứ yêu thích, cô phải dùng cho kỳ hết nha! Có gì không hiểu, tôi dạy cho… Công chúa, đừng bị Phật Tử lừa, đàn ông trên giường ấy tất cả đều một loại thôi… Phật Tử nhìn là biết là chim non, thể trạng kia, kích động lên rất có thể sẽ đả thương cô, người biết võ đặc biệt dồi dào nha, thấy cô yểu điệu vầy,, nhất định phải có chuẩn bị, không thể bị chi phối theo ngài ấy, không thì chịu khổ là cô đó! Ở quê tôi, lúc nam nữ kết hợp đều phải hưởng thụ được cái mỹ diệu của tình yêu, mới gọi là thân mật cá nước…”

Người hầu nước Mã Lỗ nghe nàng càng nói càng lộ liễu, ứa mồ hôi lạnh, bận bịu lôi đi.

Dao Anh không biết nên khóc hay cười, bỗng nhớ đến hộp sách kia của La Già, ánh mắt đảo quanh khắp nơi tìm kiếm bóng dáng chàng.

Chàng đang ở trên đài cao tiếp kiến sứ giả các nước, trong cảnh náo nhiệt thế này, tiếng người huyên náo, nhạc hay múa dẻo, chàng thân mặc lễ phục hoa lệ, quan quân cận vệ chen chúc bên cạnh, khí chất vẫn thanh quý xuất trần thế.

Phát giác được nàng nhìn chăm chú, chàng ngó qua phía nàng.

Cách ánh đèn chập chờn và đám người cười đùa, mặt chàng hơi mờ ảo, nhưng Dao Anh có thể cảm giác được ý cường nhẹ nhàng trong mắt chàng, nhìn qua không đậm, lại từng tia từng tia tận xương.

Nàng cầm theo một bầu rượu đầu thú mạ vàng, bước lên đài cao, ngồi xuống bên cạnh Đàm Ma La Già, sứ giả đua nhau nâng chén chúc mừng nàng, nàng cười hàn huyên mấy câu, uống rượu, nheo mắt thấy Đàm Ma La Già.

“Mệt không?” Chàng hỏi, lấy đi chén rượu trong tay nàng, châm cho nàng một chén sữa hạnh.

Dao Anh lắc đầu, nàng đã vội vàng chuyện Tây quân một dạo, chính là vì muốn trước khi chạy về Vương Đình xử lý xong mấy chuyện quan trọng, giờ mọi việc ổn thỏa, có thể rảnh rỗi trộm vài ngày.

“Còn chàng? Muốn đi nghỉ ngơi sớm tí không ạ?”

Nếu không phải rất cần, chàng sẽ không ra ngồi ở yến hội long trọng.

Khoé môi Đàm Ma La Già hơi vểnh, “Hôm nay là hôn lễ nàng với ta.”

Sao chàng có thể vắng mặt trong hôn lễ của mình.

Dao Anh cười khẽ.

Chàng để ý lời nàng từng nói, “Không cần bất cứ thứ gì cả, không để ý bất cứ thứ gì cả”, kiên trì muốn cho nàng mọi thứ tốt nhất.

Hai người dựa vào nhau nói chuyện, không có cử chỉ thân mật nào khác, nhưng đuôi lông mày khóe mắt đều hòa hợp tình ý, sứ giả tân khách xung quanh phát ra thiện ý cười vang, nịnh nọt lấy lòng, bảo họ là đôi bích nhân thần tiên đầu thai.

Đàm Ma La Già ngẩng đầu, mặt mày trong sáng.

Đám sứ giả thầm tấm tắc lấy làm kỳ lạ, trước kia bọn hắn vắt hết óc muốn lấy lòng Phật Tử, nhưng lòng Phật Tử không chứa vật khác, không có nhược điểm, cũng không có yêu thích, thực sự không có chỗ xuống tay, hôm nay cuối cùng nhìn thấy trong đôi ngươi cơ trí kia một nụ cười thản nhiên múa may, thấy ngài vui vẻ, bọn hắn càng thêm ra sức lấy lòng, nhân cơ hội nói ra thỉnh cầu và đề nghị đã cân nhắc thật lâu.

Mặt Đàm Ma La Già trầm tĩnh, không tỏ ý muốn nghe.

Trong lòng mọi người khẩn trương, dù là trên tiệc cưới, Phật Tử vẫn tỉnh táo trầm tư.

Dao Anh uống sữa hạnh chua chua ngọt ngọt, khóe miệng khẽ nhếch, sáp đến cạnh La Già, môi đỏ hé mở, nói nhỏ: “La Già, lúc chiều em sửa sang mớ hòm xiểng, không cẩn thận làm đổ hộp sách sơn đen ấy, sợ đồ bên trong bị vỡ mới dùng chìa khóa chàng cho mở ra xem tí.”

Mi mắt Đàm Ma La Già đột nhiên rung động.

Nàng cắn cắn môi, “Em có thấy mấy cuốn sách.”

Đàm Ma La Già rũ mắt không nói.

Ngồi giữa vui ca nói cười, Dao Anh quay đầu, như cười như không, ngay trước mặt tất cả tân khách, ghé vào tai hắn nhẹ giọng rủ rỉ: “Lang quân, chàng thấy mấy thứ ấy thế nào?”

Giống như là thẹn thùng quở trách chàng, giọng lại rõ ràng đang trêu chọc, cuối câu hơi lên giọng, như con mèo dương dương đắc ý, một vuốt hung hãn quào chàng, lại đưa ra đệm chân mềm nhẹ nhàng trấn an chàng, đầu lưỡi mềm đỏ chợt thè ra.

Đàm Ma La Già không lên tiếng.

Nghe tiếng Lang quân cố ý kéo dài, mềm mại của nàng, chàng mãi lâu chẳng bình tĩnh nổi, tê dại kỳ lạ nhảy lên trong lồng ngực.

Sứ giả trong tiệc không rõ cho lắm, tiếp tục moi gan moi ruột kiếm cách nịnh nọt chàng.

Dao Anh thích nhìn vẻ đơ đơ của chàng, tiếp tục nói: “La Già, Duyên Giác bảo sau khi về chàng đã đi ngâm suối nước nóng… Có phải chàng sắp khỏe rồi không?” Vừa nói, ánh mắt đảo qua giữa hai chân chàng, đầy sâu xa.

Dù nàng từng chạm mấy lần, thật ra lần nào cũng không dám cúi nhìn.

Đàm Ma La Già chấn động, vẻ mặt không thay đổi, chứ người sớm đã cứng ngắc.

Chàng không dám nhìn nàng, như không việc gì đổi tư thế.

Dao Anh nín cười, không nỡ tiếp tục bắt nạt chàng, đứng dậy định đi, vừa ngồi dậy, cổ tay siết chặt, bị chàng giữ chặt.

Nàng ngước nhìn chàng, bên môi còn nở nụ cười xấu xa như ý, nhiều người nhìn thế này, có lên cơn nóng giận chàng cũng phải nhịn. 

Đàm Ma La Già nhìn nàng, trong khoảnh khắc khí thế tối tăm giấu trong ung dung lạnh nhạt phát ra, tường đồng vách sắt, khoẻ mạnh hùng hậu, lực trên tay không giảm, nâng tầm mắt, nhàn nhạt liếc một vòng.

Cận vệ bên cạnh cùng nhau gật đầu, lùi đến dưới thềm ngọc, tân khách sứ giả đang ngồi cũng được cận vệ ra hiệu đứng dậy, ôm quyền lui xuống.

Đài cao mới vừa rồi còn náo nhiệt, thoáng chốc chỉ còn lại hai người La Già và Dao Anh.

Dao Anh trợn tròn mắt.

Mọi người dưới đài còn đang uống thả cửa, tiếng nhạc khúc sục sôi nhiệt liệt, bóng người chao động, trên đài chỉ có nàng và chàng, chàng cúi người, khí tức quanh quẩn bên tóc bên tai nàng.

“Minh Nguyệt nô, ta xuất gia từ nhỏ, không biết đạo vợ chồng.”

Chàng nghiêm trang nói bực này, tim Dao Anh không khỏi đập như trống chầu, vành tai nóng lên. “Chàng bác học thế…” Nàng mới không tin chàng không biết tí gì, mới tí chàng đã có thể nhận ra tượng Phật đồng Thiên Trúc.

“Ta chỉ nghe nói qua bí pháp Thiên Trúc, chưa từng nghiên cứu qua luân thường vợ chồng, sợ làm bị thương nàng.”

Hiểu thấu đáo vạn sự vạn vật, mới có thể giải thoát, sau khi hiểu rõ mới có thể buông bỏ, chàng xem bao kinh thư, với chàng mà nói, hạnh phúc vui vẻ vợ chồng và những thứ vinh hoa, tài phú khác mà người đời khó mà dứt bỏ không hề có sự khác biệt, chỉ là một dạng tham niệm.

Mới đầu, nổi lên tham niệm với nàng, chàng chưa từng nghĩ sẽ khinh bạc nàng, chỉ muốn giữ nàng bên cạnh.

Về sau động tình, muốn ngày càng nhiều, ngày càng mãnh liệt, thấy được nàng, ức chế không nổi, có niệm kinh cũng không cách nào bỏ được tâm tư.

La Già chụp cổ tay Dao Anh, ngắm chiếc cổ trắng mịn vì nàng cúi đầu mà lộ ra, thân thể thon gầy cường tráng chống cạnh người nàng, trên mặt không chút ý cười, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: “Vui vẻ vợ chồng, sung sướng hòa hợp, là lẽ tự nhiên, ta là trượng phu của nàng, nàng gả cho ta, ta muốn làm nàng vui sướng, nên mới xem mấy quyển sách đó.”

Chàng tới gần hơn chút, nắm chặt tay nàng đưa đến môi hôn, giọng trong lạnh trở nên khàn khàn, có ý ám chỉ: “Minh Nguyệt nô, lúc nàng vuốt ve ta, ta rất vui sướng.”

Vui sướng đến mức muốn đắm chìm luôn trong đó, loại khoái cảm khiến eo người mỏi nhừ, thoải mái đến quên hết tất cả, giống như ma quỷ đã nuốt chửng sự tự kiềm chế của chàng. 

Những lời thế này phát ra từ trong miệng La Già, phá lệ chọc lòng người.

Một cơn run rẩy lăn qua người Dao Anh, phút chốc mặt đỏ hồng, mi mắt rung động, mặt nóng bừng. 

Rõ ràng người cố ý đùa chàng là chính mình.

“Ta nghe nói, mấy trai lơ Đạt Ma chọn cho nàng đều tinh thông đạo này.” Chàng lặng thinh một hồi, bỗng nói.

Đôi ngươi Dao Anh trừng lớn, không thể tin được, ngây ngẩn ngẩng đầu.

Chàng biết chuyện trai lơ sao?

Đàm Ma La Già đối mặt với nàng, ánh mắt lộ uy nghiêm: “Nàng muốn nuôi mấy trai lơ ở Cao Xương?”

Chàng từng nghĩ, chỉ cần nàng vui vẻ là được.

Về sau chàng phát hiện, đi đôi với yêu và ham muốn, chắc chắn sẽ có ghen tuông và thù hận, có mất mát và đau đớn, chúng nó len lỏi mọi lúc, từng chút từng chút cắn nhấm cả người chàng, như trong kinh văn, thất tình lục dục, làm bạn sinh ra nhau.

Có nàng bầu bạn vui vẻ bao nhiêu, lúc buông tay đưa mắt nhìn nàng rời đi đắng chát bấy nhiêu.

Dao Anh tê cả da đầu.

Chàng đúng là xảo quyệt, từ lâu đã biết nàng đã từng có suy nghĩ nuôi trai lơ, cố ý nhẫn nhịn không phát, giờ mới nói ra miệng, nàng quá mức kinh ngạc, lập tức lộ tẩy.

“Vương, Vương Hậu, đã đến giờ lành.” Lễ quan đứng dưới đài xin chỉ thị, giọng xa xa bay tới, xua tan im ắng tình cảm mập mờ phun trào giữa hai người.

Cả điện nói cười vui vẻ.

Dao Anh cuối cùng cũng tìm về hô hấp của mình, pặc, thu tay lại, đẩy La Già, đứng dậy, nhanh bước đến sân treo đầy cờ phướn. 

Đàm Ma La Già nhìn bóng lưng nàng, đứng dậy đuổi theo.

Trên đài lửa cháy hừng hực, quảng trường dưới đài người đông nghìn nghịt, dân chúng khổ đợi nửa ngày nhìn thấy hai người sóng vai xuất hiện trước lan can, kích động kêu to, chúc phúc cho họ, cảm tạ họ, ngàn ngàn vạn vạn giọng nói rót thành sóng lớn, từng đợt từng đợt, núi kêu biển gầm.

Đàm Ma La Già và Dao Anh nhìn trăm họ chào hỏi, tiếng hô hoán càng thêm vang dội.

Trên núi cao xa xa, mấy vạn ngọn đèn hoa sen tràn ngập lời chúc đồng thời bay lên, vạn điểm sáng vàng nhạt lơ lơ lửng lửng, chìm nổi giữa bầu trời đêm bao la vô biên, thoáng như ngân hà rơi.

Nàng và chàng đứng trên sân đài, như đặt mình vào biển mây mênh mông, khẽ vươn tay có thể lấy xuống từng chấm nhỏ lóe sáng.

Dao Anh nhìn cảnh đẹp trước mắt, trong lòng tốt lành yên ổn, từ khi quen biết La Già bao nhiêu cảnh hiện lên trong đầu, ngoái nhìn chàng mỉm cười.

Đầy trời đèn sáng chói, không bì kịp nụ cười của nàng.

Đàm Ma La Già ôm nàng, cúi đầu hôn mi tâm nàng.

Yến hội đã tan, tân khách dìu nhau ra, tiếp tục uống rượu chúc mừng.

Dao Anh hơi mệt, về nội điện trước, thị nữ phục vụ nàng rửa mặt, nàng kinh ngạc phát hiện ở hậu điện có một động thiên khác, sửa xong có hồ nước nóng, có lẽ là thông với hồ suối địa đạo phía bên kia, lúc luyện công La Già thường cần ngâm nước nóng.

Thị nữ đổ hoa thơm dược thảo trong nước, nàng ngâm nước nóng một lúc tan đi mệt mỏi, cầm một quyển sách, ngả lên giường lớn lật xem.

Đến khi La Già về, trong điện yên tĩnh.

Màn trướng buông xuống lộ ra ánh đèn mờ ảo, rèm châu nửa cuốn, Dao Anh nằm nghiêng một bên giường, trên tay còn cầm quyển sách lỏng lẻo, hai mắt nhắm chặt, hơi thở kéo dài, đã ngủ, tóc như mây trải xuống, nằm dựa trên gối, tuyết tụ dưới trăng, vạt áo hơi mở, váy sa cuốn lên, lộ ra nửa bên vai mượt mà trắng noãn, đầy đặn nhô lên, vòng eo thon mảnh, cặp chân thẳng dài, đến mắt cá chân tinh sảo như ẩn như hiện giữa lớp váy sa, vẽ ra một đường cong lả lướt tinh tế. 

Nàng ngủ rất ngon, trên mặt hơi ửng đỏ.

Ánh sáng đẹp đẽ tung tẩy. Mùi thơm trận trận tỏa ra.

Là mùi thơm ngọt đặc biệt phát ra từ người nàng, nhẹ nhàng như có như không, lúc thẹn thùng vỗ về đùa giỡn chàng lại trở nên mãnh liệt lạ thường, đậm đặc đến như mật chảy xuống, nhấm nháp mê người.

Đàm Ma La Già chăm chú ngắm nàng thật lâu, cúi người, nhẹ nhàng rút quyển sách trên tay nàng.

Mi mắt Dao Anh rung động mấy lần, mở to mắt, thấy chàng, mơ mơ màng màng hỏi: “Sao chàng lại tới đây?” Nửa mê nửa tỉnh, giọng mềm nhũn đáng yêu.

Không đợi chàng trả lời, nàng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Cũng không biết là quá mệt mỏi, quên mất hôm nay là ngày gì, hay là bởi vì mấy hôm nay chàng không dám đụng nàng nhiều, nghĩ rằng đêm nay chàng cũng thế, sẽ không ngủ lại, hay là do chàng hỏi chuyện trai lơ, cố ý chọc chàng.

Cũng có thể chỉ là ghét người chàng quá nóng, muốn ngủ một giấc ngon.

Đàm Ma La Già cười cười, hôn lên tóc nàng, đứng dậy đi vào hậu điện.

Tiếng nước tí tách tí tách.

Sau nửa canh giờ, Dao Anh tỉnh lại, dụi mắt đứng lên, nhìn tẩm điện vàng son lộng lẫy trước mắt, sực nhớ hình như mới nãy La Già về, chân trần xuống giường, đẩy rèm châu, “La Già?”

Bên trong truyền ra một tiếng trả lời trầm lắng.

Dao Anh đi vào, thò đầu vào nhìn. 

Trong thất hơi nước tràn ngập, lờ mờ có thể thấy nước gợn sóng sánh sáng tỏ, Đàm Ma La Già đưa lưng về phía nàng ngồi trong hồ, ở trần, vai hơi cong, như dây cung kéo căng, cơ bắp nở lớn, mồ hôi dày đặc, thuận theo đường cong chập trùng từ từ chảy xuống, rơi xuống nước.

Bịch.

Dao Anh tỉnh táo cả người, xoay người rời đi, sau lưng truyền đến giọng La Già tỉnh táo điềm tĩnh: “Minh Nguyệt nô, cầm giùm ta bộ y phục.”

Nàng lấy lại tinh thần, dạ đáp, từ trên kệ áo chọn lấy một bộ áo tăng mặc trong nhà rộng lớn, đi vào phòng tắm.

Giữa bậc thềm ngọc khảm nạm ở hồ nước nóng, nước suối từ ống đồng đầu thú phun ra, nước xanh dập dờn, Đàm Ma La Già dựa thành hồ, lưng càng kéo căng chặt, như đang điều tức vận công.

Trong đêm chàng thường xuyên thế này.

Dao Anh đi men theo bên hồ, cúi người, đưa áo tăng cho chàng, mấy sợi tóc dài rơi xuống, phất qua bả vai chàng.

“La Già, đừng mệt nhọc.” 

Trên tay bị một lực cực mạnh truyền đến, La Già đột nhiên mở mắt, nắm lấy cổ tay kéo nàng vào trong hồ nước nóng, đặt nàng ngồi trong ngực mình, nước tung tóe làm ướt quần áo và tóc trên người nàng.

… 

… 

Vòng eo nàng nhỏ xíu, không chịu nổi một nắm, yếu đuối không xương, như cành dương liễu, thướt tha nhẹ nhàng, lại tràn đầy dẻo dai, như một nhánh hoa, vì chàng trêu chọc, rung rinh trong bàn tay chàng.

Một hồ nước xanh phun trào.

“La Già…” Nàng không chịu nổi, gần như muốn khóc thành tiếng, đưa tay đẩy chàng.

Chàng hơi lùi ra, mắt xanh tĩnh mịch, môi thuận đi lên, cách lớp y phục ướt đẫm hôn bờ ngực tuyết của nàng, cổ, bên gáy, cằm, sau đó giữ gáy nàng, cạy mở hàm răng khép của nàng, đòi hỏi nỗi khó chịu của nàng nhiều hơn, như là đau đớn, lại như là hổn hển vui sướng.

Phòng tắm trống rỗng, trừ mấy chiếc bàn ngọc không bày gì khác, tiếng Dao Anh kìm nén quanh quẩn trong căn phòng lớn, phản xạ trở lại. 

Lửa cháy thiêu đốt đầy đầu nàng, không biết người lạc nơi nào, chờ đến lúc chàng rốt cục thở hào hển buông mình ra, đờ đẫn nhìn chàng, ánh nước trên môi, quần áo nửa cởi, lộ ra da thịt đỏ tươi.

Nét mặt Đàm Ma La Già vẫn sâu sắc trầm tĩnh, đưa tay phủi nhẹ dấu tích lưu lại bên môi nàng, giọng tối tăm: “Minh Nguyệt nô, ta khỏe rồi, đêm nay sẽ ở lại… sau này không đi đâu nữa.”

Bàn tay cầm Phật châu của chàng bắt đầu lột xiêm y của nàng.

“Có đau, đừng nén chịu, nói ta.”

Dao Anh mềm thành một vũng nước, ngón tay run rẩy.