Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 196: Nt6




Dao Anh tiện tay kéo cổ áo lên, cúi người mổ hôn lên khuôn mặt nghiêm túc của La Già, cách một lớp y phục trên người chàng mà rề rà*.

*minh: tui tưởng tượng được nhưng nhột nên tui bí từ (*.*).

Trời nóng nực, đêm qua chỉ mặc cho nàng một lớp áo mỏng, mỏng như cánh ve.

Chàng rên khẽ.

Đêm qua chàng cố nén lại, sáng tỉnh lại nhìn thấy nàng ngủ ngay bên cạnh, khuôn mặt hồng hào, đôi môi đỏ bừng trơn bóng, hơi sưng, dưới lớp sa mỏng người nàng mềm nhũn, tóc thơm ngào ngạt, lập tức phản ứng, đành đứng dậy.

Nàng cứ thế một mực lần lượt trêu chọc chàng.

Chắc chắn biết chàng không có cách nắm bắt nàng, nên mới dám đùa thế.

La Già nằm dưới người Dao Anh, bên môi lướt qua một tia cười vui vẻ, bất đắc dĩ vuốt ve đầu ngón tay nàng, chàng rất thích dáng vẻ thả lỏng hoạt bát của nàng trước mặt mình.

Dao Anh cảm giác chàng căng cứng, cười đứng dậy, đẩy ra.

Hai cánh tay chàng lập tức theo sau, nắm chặt cánh tay nàng, ép nàng lại giường, chống người cạnh người nàng, lại hỏi: “Không đau thật à?”

Đêm qua mày nàng nhàu rất chặt. Chàng lại tiếp tục kìm chế, lúc bản năng và khát vọng chồng chất đến đỉnh điểm, vẫn quá kịch liệt.

Ánh mắt hướng xuống, tay cũng vội vàng đi theo.

Dao Anh bỗng ý thức được chàng hỏi nơi nào, đáy lòng run lên, nhìn ngón tay thon dài, vừa mới cầm bút chép kinh Phật của chàng, giật bắn, ôm lấy cánh tay chàng, lắc đầu không ngừng.

“Được rồi được rồi, không đau ạ.”

La Già khóa lấy, không cho nàng động đậy, thần sắc chăm chú, trong mắt hình như có dục vọng sâu thẳm lay động: “Để ta xem một chút.”

Dao Anh vùng vẫy mấy cái, không động đậy được, đành nằm im, tai từng tí đỏ thấu. 

Trước đây nàng lo chàng sẽ không thích ứng cuộc sống sau khi hoàn tục, sợ chàng đau khổ mâu thuẫn, còn nghĩ làm sao mới giúp chàng từ từ quen thuộc.

Hiện giờ xem ra, là hoàn toàn quá lo lắng.

Trước đây chàng lấy thân phận Nhiếp Chính Vương tay cầm đồ đao, tâm đ*o kiên định, không quan tâm ánh mắt người đời, trải qua sinh tử cũng chưa từng dao động. Giờ cưới nàng, tự nhiên không khó linh động – thoải mái xem sách tranh, nghiên cứu luân lý vợ chồng, thản nhiên như nghiên cứu Phật lý, sáng nay chuyện đầu tiên chính là nghiêm trang hỏi nàng còn đau không.

Chàng thật lòng nghiêm túc học làm một tình lang tốt thế nào, đâu ra đấy đến lạ kỳ.

Lòng Dao Anh tràn đầy chua ngọt ấm áp, vừa thấy buồn cười, vừa có chút tiếc nuối, còn nghĩ có thể trêu chàng thật vui. 

Trên người mát lạnh.

Dao Anh tỉnh táo lại, thốt lên, cuộn thành một cục, cản trở không cho La Già đụng vào.

Chàng cúi người, bên tai nàng dịu dàng dỗ dành: “Để ta xem có phải bôi ít thuốc không…”

Giọng cao quý uyển chuyển ấy thế lại mang theo mấy phần câu hồn cám dỗ.

Cả người Dao Anh muốn bốc cháy, dùng sức đẩy chàng: “Không đau thật mà…” Có đau cũng sẽ không để chàng bôi thuốc!

Nàng giãy dụa quá lợi hại, Đàm Ma La Già sợ làm bị thương nàng, đành hậm hực lui ra, lấy một chiếc hộp trên bàn con cạnh giường, đưa trước mặt nàng.

“Đừng ỷ mạnh, khó chịu thì bảo để dùng mấy thứ này…” Trong màn lụa, giọng chàng nhỏ nhẹ phá lệ dịu dàng.

Dao Anh nhận hộp mở ra, giật khóe miệng, hai má ửng hồng, dở khóc dở cười hỏi: “Đâu ra vậy ạ?”

Công chúa Man Đạt tặng nàng rất nhiều thuốc cao và mấy đồ chơi nhỏ xíu tinh xảo, mỗi phần thuốc cao còn kèm nhãn, viết kỹ cách dùng, thứ trong hộp này của chàng so với công chúa Man Đạt đưa vừa tinh xảo vừa trọn vẹn, gì cũng có.

Đàm Ma La Già nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của nàng, bình tĩnh trả lời: “Ta gọi người chuẩn bị.” Mặt không đổi sắc, ngữ khí lạnh nhạt, như đang nói việc nhà.

Dao Anh nhắm mắt, cam chịu đổ xuống gối, không biết khi chàng sai người chuẩn bị mấy thứ dùng trong khuê phòng này, vẻ mặt mấy người kia sao nữa.

“Thật không sao chứ?” Chàng lại hỏi.

“Không sao ạ…” Dao Anh ôm lấy cổ chàng, tiến đến trước người chàng, ngón tay vuốt ve đầu chàng, hôn lên vành tai, ghé vào rủ rỉ, “Pháp sư… Chàng học rất tốt, đêm qua em rất thích…”

Khí tức chàng đột nhiên cứng lại, ôm nàng xoay người, ánh mắt u ám, sắc dục phun trào.

Trong mờ mịt u ám, vẫn có một tia Phật khí trầm tĩnh uy nghiêm, mát lạnh xuất trần.

Cho nên sắc dục càng thêm nhiệt liệt sâu thẳm.

Mùi vị trên người chàng rất giống đêm qua, trong khí tức lạnh lẽo có xâm lược cuốn lấy, Dao Anh nhớ lại tê dại đêm qua, không khỏi mềm nhũn cả người.

Ục ục, hai tiếng đánh vỡ vắng vẻ.

Hai người đều sửng sốt.

Giây lát, Đàm Ma La Già cười khẽ, cúi người, môi rơi vào bụng ục ục kêu của Dao Anh, cách lớp áo mỏng hôn mấy lần.

“Đã chuẩn bị thức nàng thích ăn, để ta bảo người đưa vào.”

Đã là giữa trưa, người hầu trực tiếp mang đến một bàn ăn phong phú, giống lần đó trong lều trướng, trái cây tươi rực rỡ muôn màu, chủng loại phong phú, mứt hoa quả, thịt dê bò, ruột ngựa chưng, cơm om, canh hầm, cơm trâu, phô mai, bánh nhiều loại mặn ngọt, nước lựu ép, bánh naan vừa ra lò.

Tối qua trên yến tiệc Dao Anh không ăn thứ gì, lúc rửa mặt cả người bủn rủn mất lực, nghe mùi thơm, bụng đói càng kêu vang, ăn xong ròng rã một bàn cơm om thịt dê nho khô, còn xé miếng bánh naan dùng với thịt bò.

Đàm Ma La Già ngồi bên cạnh, trước mặt chỉ có một chén trà bơ.

Dao Anh liếc chàng, chàng dùng cơm rồi, xía vô đây làm gì?

Chàng nhìn nàng ưu nhã ăn xong cơm om, cầm lấy một đĩa bánh ngọt đưa nàng, ra hiệu nàng ăn, nàng nhận, cắn một cái, chàng lại châm một chén trà nóng đưa nàng uống, nàng cầm bánh ngọt trong tay, không động tay, trực tiếp uống trên tay chàng hai hớp, chàng đặt chén trà trở về,  phất tay, ra hiệu dọn bàn.

Người hầu dọn bàn nhìn nhau mấy lần, dọn ra ngoài. 

Hai người mới cưới, tất cả thân binh cận vệ đều lùi ra ngoài điện, không có dặn dò sẽ không lại gần, nội điện yên tĩnh, ngoài điện chim hót ríu rít, du dương êm tai.

Dao Anh chú ý đến ánh mắt người hầu Vương Đình trước khi đi, úp sấp trên lưng La Già đang chép kinh Phật, “Mới rồi không có ý gì chứ ạ?”

Đàm Ma La Già nhìn tấm giấy bối diệp trải trên bàn, cầm lấy bút trong tay nàng chuyền qua, viết một câu kinh, nói: “Phong tục Vương Đình, sau ngày thành hôn, thê tử phục vụ trượng phu dùng cơm, sau này sẽ luôn nghe theo trượng phu, kính yêu trượng phu.”

Dao Anh bật cười, thảo nào vẻ mặt người hầu vừa rồi lạ lùng vậy, La Già chẳng quan tâm quy củ này.

“Thế vừa rồi tính là chàng phục vụ em, có phải sau này cả đời nghe lời em không?”

Đàm Ma La Già gật đầu: “Tất cả nghe theo nàng.”

Nàng ở lại cạnh chàng, cả một đời.

Khao khát tư dục duy nhất của chàng. 

Dao Anh từ phía sau ôm cổ Đàm Ma La Già, xem chàng chép kinh văn một lát, lúc đầu định trêu chọc chàng, thấy chàng vừa chép vừa cân nhắc, cẩn thận tỉ mỉ, không muốn quấy rầy, bèn đứng dậy, sắp xếp mớ sách trên kệ, rương sách hôm qua nàng vô tình mở ra đặt chung chỗ với mấy quyển kia. 

Cao tăng chính là cao tăng, cõi lòng khoáng đạt… Một bên là kinh quyển điển tịch, công văn quốc thư, một bên là mấy quyển sách họa này. 

Dao Anh tò mò mở ra rương sách, cẩn thận đọc sách bên trong.

Hôm qua chỉ là liếc qua tí, không xem kỹ.

Nàng lật từng quyển từng quyển, ngoại trừ tranh vẽ bên ngoài, còn có mấy cuốn điển tịch tiếng Phạn, nàng xem không hiểu, có điều theo bức vẽ minh họa ở trang phụ bản, so với hạ lễ công chúa Man Đạt đưa nàng không khác mấy.

Lật đến giữa, nàng kinh ngạc nhíu mày, cầm lấy một bản sách đóng gáy kiểu Trung Nguyên, lật xem mấy lần, giật mình.

Nàng tiếp tục lật, sóng triều chập trùng.

Nắng hừng hực vẩy vào cửa sổ, được màn cuốn, song cửa, rèm châu, màn lụa từng lớp từng lớp lọc qua, chiếu vào nội điện, trở nên ấm áp trong trẻo, giống như trăng lồng một lớp lụa mỏng.

Đàm Ma La Già ngồi trước thư án viết, sườn mặt trang trọng thánh khiết.

Tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy, Dao Anh đưa lưng về phía chàng, đọc sách trong rương, mãi không làm gì.

“La Già…”

Nàng xuất thần một lúc, cầm sách quay lại bên cạnh La Già, nằm trên lưng chàng, “Chàng xem mấy quyển này làm gì?”

Mấy quyển sách thuốc tiếng Hán rơi xuống trường án, mỗi một quyển đều có dấu tích đọc qua, phụ nữ có thai, phụ nữ sau sinh, những bệnh khi có thai, bệnh khó sinh, sách sản nhũ, Thiên kim phương, Kinh hiệu sản bảo, Tiểu nữ tạp phương, Thôi thị sản đồ … Tất cả đều là sách về chuyện phụ nữ mang thai.

Cạnh mấy đơn thuốc còn viết lời chú giải, rõ ràng là bút tích của La Già.

Thì ra sách mà trên đường về Vương Đình chàng mặt không đổi sắc đọc, trừ mấy quyển dạy đạo vợ chồng, còn có mấy quyển sách thuốc này.

Đàm Ma La Già dừng tay, trên mặt hiện lên vẻ luống cuống hiếm thấy.

Dao Anh nghiêng đầu hôn chàng, cười nhẹ: “Từ lúc nào thì chàng nghĩ sẽ xem mấy thứ này?”

Đàm Ma La Già ngước mắt nhìn nàng: “Ta biết sơ y lý, nhưng không biết chuyện phụ nữ mang thai, dưỡng thai, sinh con và nuôi trẻ con.”

Dừng một chút, nói khẽ, “Sau này có con, đừng sợ, ta chuẩn bị xong cả rồi.”

Chàng chỉ cần có nàng bầu bạn là đủ, không muốn nhanh như thế đã để nàng làm mẹ, có điều đã thành hôn, trải qua vợ chồng, hẳn sau này sẽ đón chào con trẻ, chàng quen chuẩn bị sẵn sàng trước, đỡ phải khi đó luống cuống tay chân. Nàng vẫn chưa đến hai mươi, chàng lớn tuổi, là trượng phu của nàng, vốn phải quan tâm nàng.

Dao Anh đối mặt với chàng, lòng căng tràn, nhu tình sôi trào muốn tràn ra, đưa tay rút bút trong tay chàng, lột xiêm y của chàng.

Chàng mặc áo tăng kiểu rộng rãi thường ngày, ngón tay nàng luồn vào, dùng sức giật dây buộc, người chàng cứng lại, đè tay nàng, ôm nàng, hơi thở trở nên thô nặng.

“Đừng mệt nhọc…” giọng La Già khàn khàn.

Mới nếm thử tư vị, nàng còn chưa thể hoàn toàn thích ứng chàng, chàng không dám quá phóng túng, lại không muốn cách nàng quá xa, nên mới ngồi đây chép kinh Phật, thấy nàng lượn lờ qua lại, vuốt lên xao động trong lòng.

Dao Anh nhẹ nhàng uốn éo, tránh cánh tay chàng, một phát đẩy chàng nằm xuống, ngồi lên, giật quần áo chàng ra, cúi người cắn môi chàng.

“Trước kia em không nghĩ đến chuyện thành thân… Thành thân phiền phức lắm… Nuôi mấy trai lơ không phải tốt sao, vui thì tụ, không thì tan…” Nàng vừa hôn chàng, vừa nói.

Đàm Ma La Già nhíu mày.

“Rồi sau đó gặp được chàng…” Dao Anh dừng lại, in trên trán Đàm Ma La Già một nụ hôn, “Em nghĩ, sau này em sẽ không còn gặp được người như chàng. Lúc rời Thánh Thành em đã biết, dù cả một đời không quay lại, em cũng không quên được chàng.” 

Nàng nhìn xuống chàng, cười cười, xinh đẹp không gì sánh được.

“Ngoại trừ chàng, ai em cũng không muốn gả.” Có lẽ nàng sẽ gặp gỡ những người khác, nhưng trượng phu của nàng sẽ chỉ là chàng.

Khóe môi Đàm Ma La Già nhấp nhẹ, màu mắt ngày càng mờ chìm.

“Em muốn chàng, Pháp sư.” Dao Anh thở gấp nói, đôi ngươi ướt át, “Lúc này rất muốn.”

Búi tóc trên đầu nàng lỏng đi, mái tóc dài đen dày chảy xuống, y phục sớm đã trượt xuống, hoa sen nở rộ, đẹp đến đoạt hồn phách người.

Đàm Ma La Già nằm ngửa, không chớp mắt nhìn Dao Anh chăm chú, khuôn mặt trầm tĩnh, không nói lời nào, hô hấp đều đặn ung dung, đột nhiên ấn vòng eo mềm dẻo nàng xuống ngồi dậy, kẹp chặt lấy nàng, ôm nàng xoay người đặt nàng trên nệm nhung, cạy mở vòm miệng, hôn lên bờ môi dễ dàng lay động dây cung trong lòng chàng, khiến khí huyết toàn thân chàng cuồn cuộn.

Lần này, chàng không kiềm nén nữa, chàng muốn nàng, hoàn hoàn chỉnh chỉnh nàng, nắm lấy cực lạc hồng trần từ trên người nàng, chàng cũng để nàng hoàn hoàn chỉnh chỉnh chính mình.

Từ dưới kệ sách, thảm nhung đến hồ nước nóng, lại lên giường, lại lăn lộn trên bàn ngọc ở cạnh hồ, chàng gần như mất khống chế chiều nàng, đòi lấy, chiếm hữu, làm những thứ đã từng bốc lên trong đầu, làm những chuyện không dám làm, từ thân thể đến trái tim giao hòa cùng nàng, ép nàng triệt để thả lỏng tiếp nhận mình, khuôn mặt như vẽ vẫn lồng mấy phần Phật khí, đôi mắt xanh lại sớm nhiễm màu sắc dục đỏ như máu.

Dao Anh run rẩy trong lòng chàng, mất khống chế, cuối cùng nước mắt giàn giụa cầu xin tha, khóc không thành tiếng.

Hành lang ngoài điện, rèm châu nửa cuốn nhẹ lay trong gió, gió nhẹ lướt qua, tiếng chuông gió linh đinh lang đang.



Dao Anh không nhớ mình ngủ lúc nào, khi tỉnh lại, trước giường ánh nến mông lung.

Toàn thân nàng như tan ra thành từng mảnh, khoác áo đứng dậy, y phục bị La Già xé rách đã được dọn, trên bàn nhỏ bàn bày đầy chén dĩa, không ít món ăn.

Ngoài cửa sổ một bóng người đứng lặng.

Dao Anh khép chặt áo chàng thay giúp mình, vén rèm ra ngoài, Đàm Ma La Già đưa lưng về phía nàng đứng ở một góc sâu hành lang, ngắm nhìn hồ nước vô vàn điểm sóng lăn tăn lấp lánh dưới ánh trăng.

Nghe tiếng bước chân, chàng xoay người đi tới, ánh mắt khóa chặt trên mặt Dao Anh, khuôn mặt như vẽ, giống như người bước ra từ ánh trăng.

Dao Anh nhớ tới điên cuồng ban ngày, lại bị chàng dùng ánh mắt sâu thẳm thế này nhìn, lòng bàn chân không khỏi trống rỗng như muốn nhũn ra.

Chàng đưa tay ôm nàng vào lòng, bàn tay to lớn không nặng không nhẹ vuốt ve lưng nàng.

“Nhìn gì thế ạ?” Dao Anh hỏi, giọng khàn đi.

Bên tai La Già như vẫn còn quanh quẩn tiếng nàng ghé vào đầu vai mình khóc, cúi đầu hôn đỉnh đầu nàng.

“Hạt sen.”

Dao Anh khẽ giật mình, nhìn mặt nước phẳng lặng: “Hạt sen?”

“Chỗ này ta có cấy rễ sen và gieo hạt sen.” Đàm Ma La Già ôm nàng, “Hạt do tìm đến Vệ Quốc Công nhờ lấy, ngài ấy bảo là hạt sen Kinh Nam, sau này ra lá ra hoa, nàng ngắm được vật quê nhà, có thể bớt chút ít muộn phiền vì nhớ nhà.”

Dao Anh cười khẽ, lùi ra sau dựa lên lồng ngực chàng: “Có thể trồng sống không ạ?”

Thảo nào trên đường về Vương Đình thái độ Lý Trọng Kiền với chàng ngày càng tốt, thì ra chàng lấy được hạt sen Kinh Nam còn tự mình gieo xuống.

Đàm Ma La Già ôm chặt nàng, dính sát không rời, gật đầu.

“Đợi hoa nở, hái một đóa đi cúng Phật.”

Chàng nhất định chăm sóc tốt ao sen này, đợi chúng thoát xác mà ra, sinh trưởng, nảy mầm, nở hoa, cắm rễ ở ao sen này, giống như chàng thấy ở Trường An, một ao đầy sen nở rộ.

Nơi đây là nhà họ, họ sẽ cầm tay bầu bạn cả đời, ngắm hoa nở hoa tàn, mây cuốn mây bay.

Sẽ không chia lìa.