Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 70




Chưa tới nửa đêm, cả người Dao Anh nóng như lửa đốt, nước không uống nổi nói gì bát bánh canh.

Nàng cảm giác mình được ai đó nhẹ nhàng đỡ lên, đưa chén canh bên môi, mùi thức ăn thanh đạm xông vào mũi nhưng nàng thấy buồn nôn, giơ cánh tay đẩy bát ra.

Nước bắn tung tóe, bát lập tức dời.

Trong chăn ấm áp dễ chịu, như giấu lò lửa than sáng rực, cả người Dao Anh khô nóng khó nhịn, tốc chăn đang đè trên người ra. Vừa đẩy ra, chăn lại đắp lên lại, nàng lại đẩy ra, chỉ chốc lát sau, chăn nhẹ nhàng trở về chỗ cũ, nàng mang bệnh đến gắt gỏng, miệng hừ hừ bất mãn, hai chân ra sức đá văng chiếc chăn ra, một cước lại một cước đạp đạp chiếc chăn. 

Hệt như con mèo cáu kỉnh.

Bóng người bên giường ngừng lại trong tích tắc. 

Hơi nóng tản đi, Dao Anh thấy dễ chịu hơn chút, thả lỏng tay chân trở mình, gối lên cánh tay mình, cuộn tròn nằm ngủ, tóc dài đen nhánh chảy đầy đầu vai, bàn chân ngọc tinh xảo lộ ra, mu bàn chân hơi kéo căng, đáng thương nhỏ bé, so với dáng vẻ cáu kỉnh ban nãy tưởng như hai người.

Lát sau, chăn lại đắp lên người nàng.

Một bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ đè chèn góc chăn.

Dao Anh bỗng mở mắt, giương mắt nhìn, mi dài ướt sũng.

Động tác này cho nàng cảm giác rất quen thuộc, rất yên tâm.



Lúc nhỏ, Dao Anh uống thuốc mỗi ngày, cả đêm ngủ không được. Nhất là năm vừa mới tập đi, hai chân đau đớn khó nhịn, cô bé nằm trên giường lăn lộn, đổi tư thế nào cũng đau. Cô bé không muốn khóc vì nhịn đau không nổi nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, ướt gối. 

Lý Trọng Kiền nghe tiếng, cầm đèn vào phòng soi lên mặt cô bé: “Tiểu Thất?”

Dao Anh biết anh mình nóng nảy, sợ anh lo lắng, lập tức ngừng thở, không nhúc nhích, giả vờ ngủ. Lý Trọng Kiền cúi người, kéo cái chăn bị trượt xuống dưới bả vai đắp lên, nhẹ nhàng ấn dém góc đáy chăn hai lần, đứng cạnh giường một lúc mới đi ra.

Chân Dao Anh vẫn còn rất đau, nhưng lòng yên hơn rất nhiều, trở mình ngủ tiếp.



Trải qua nhiều năm, từ lâu Dao Anh đã quên mất những đêm trắng đêm khó ngủ, chỉ còn nhớ rõ bàn tay dịu dàng vụng về dém góc chăn của anh mình.

Ánh đèn ảm đạm mờ nhạt.

Dao Anh chăm chú nhìn cánh tay thon dài bên giường, ánh mắt từ từ lướt lên, nhìn thấy một chiếc mặt nạ dạ xoa dữ tợn.

Nàng giật mình, mơ mơ màng màng nghĩ, giấc mơ này có phần kinh khủng rồi.

Ánh mắt tiếp tục đi lên, một đôi mắt sâu màu xanh thẫm lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt trong suốt hờ hững.

Hốc mắt Dao Anh hơi nóng. Ấm ức đọng lại tận dưới đáy lòng, sợ hãi, bất lực, cô độc như sóng lớn cuồn cuộn, đột nhiên dâng lên trào ra từng đợt. 

“Anh à…”

Thốt lên hai chữ, mũi chua chua, nước mắt ngân ngấn, túm lấy cánh tay đang định rút đi kia. 

“Anh, em khó chịu quá.” Biết là giấc mơ, nên không cần giấu diếm, có thể thỏa thích mè nheo kể lể.

Bàn tay nóng hổi bắt lấy bàn tay hơi lạnh, như có dòng điện lướt qua. 

Lòng bàn tay giãy nhè nhẹ.

Dao Anh nắm thật chặt, giống như lúc bé đã nắm chặt đôi tay vô số lần dìu dắt nàng, dạy nàng từng học theo bước một, khuôn mặt nhỏ áp lên, ỷ lại cọ xát, im lặng làm nũng.

Bàn tay bị nàng siết chặt bất động, mặc cho nàng dán khuôn mặt nhỏ nóng hổi lên, lớp da dưới áo hơi lạnh, rất dễ chịu.

“Anh à…” Dao Anh ngửa mặt lên, mềm giọng mè nheo, “Đừng mang mặt nạ được không? Mặt quỷ doạ người quá.”

Người ấy cúi nhìn nàng.

Khuôn mặt Dao Anh bị nóng đốt đỏ bừng, cặp mắt như say rượu, xuân sắc quyến rũ, yên lặng chăm chú nhìn hắn, nhận lầm người, phá lệ thẳng thừng, vừa ngọt vừa ngang ngược.

“Anh.” Nàng thúc giục, giọng nhỏ yếu ớt, lông mày nhíu chặt như cố nén đau.

Người ấy không lên tiếng, chậm rãi tháo mặt nạ xuống. Dưới lớp mặt nạ Dạ xoa là một khuôn mặt đầy những sẹo. 

Hắn cầm mặt nạ, chuẩn bị đeo lên lại.

Dao Anh đè lại cánh tay hắn, mày hơi cong, nhìn hắn ngòn ngọt cười, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười yêu kiều, như hoàn toàn không để ý vết sẹo trên mặt hắn. 

“Tốt hơn nhiều á.” Dao Anh khẽ nói, lần này thấy yên lòng, ôm cánh tay hắn, nhắm mắt ngủ thiếp.

Người kia run nhẹ.

Đến sau nửa đêm, Dao Anh bắt đầu phát lạnh. 

Từng tia từng sợi ý lạnh chui vào từ trong xương, vọt ra khắp người, tay chân nàng lạnh buốt, ôm chặt lấy mình co rút lại.

Bàn tay bị nàng luôn siết chặt rút ra. 

Đầu vai nặng hơn, có người đắp thêm một lớp chăn cho nàng, cũng vẫn nhẹ nhàng dém góc chăn hai lần.

Dao Anh run lẩy bẩy, nói khẽ: “Anh, em lạnh.”

Bóng người bên giường rời đi một lát, đem thêm chăn đắp lên rồi dém chặt. Lò than được kéo đến cạnh giường, phát ra tiếng ken két nhỏ.

Dao Anh vẫn thấy lạnh, răng đánh lập cập.

Bóng người mạnh mẽ rắn rỏi lại ngồi vào cạnh giường vén lên một góc chăn, một bàn tay mò vào, ngón tay đặt trên cổ tay nàng.

Lòng bàn tay có lớp chai sần mỏng cạ qua mu bàn tay nàng, nàng run lên, ngay sau đó, một dòng nước ấm lan ra từ ngón tay chạm đến.

Chỗ lòng bàn tay dán vào thật ấm áp, Dao Anh thấy dễ chịu đôi chút, vô thức sán lại nằm thật gần, chậm rãi, toàn bộ thân thể mềm mại dán vào.

Bóng người không nhúc nhích, như một pho tượng.

Giày vò một đêm, đèn cháy hết, tản ra từng sợi khói xanh. Dao Anh lúc nóng lúc lạnh, nửa mê nửa tỉnh, mở mắt.

Trước giường lờ mờ, một chùm ánh trăng lạnh lùng tràn qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, rơi trên người đàn ông cạnh giường, ánh trăng cắt qua khuôn mặt hắn làm nhạt nhoà vết sẹo, phác hoạ ra đường cong sắc sảo ưu nhã, mi mắt chụp xuống một hố đen nhạt, nổi bật cặp mắt xanh càng thêm thanh tĩnh.

Hắn rủ mắt, bờ môi dày nhẹ nhàng mấp máy, miệng niệm thành tiếng đọc kinh văn.

Dao Anh sẽ chỉ biết vài câu tiếng Phạn đơn giản, không hiểu hắn đang đọc gì, chỉ lõm bõm nghe thấy vài từ: Giải trừ ốm đau, không còn nỗi khổ.

Tô Đan Cổ quả nhiên là đệ tử cửa Phật, khi hạ đồ đao cũng sẽ niệm kinh.

Giọng hắn niệm kinh uyển chuyển trong lạnh, Dao Anh không hiểu một câu, chỉ hiểu hắn đang cầu chúc cho mình, trong lòng như có dòng nước ấm trào lên, yên ổn thuận theo, cơ thể dần dần không còn quá khó chịu, mí mắt sụp xuống, ngủ thật say.

Lần này, Dao Anh ngủ rất ngon. Đến khi lại mở mắt ra đã là sáng hôm sau.

Ánh ban mai nghiêng chiếu xuống mảnh tuyết đọng, trước cửa sổ một mảnh trời xanh nhạt trôi lững lờ.

Thuốc đã tan, Dao Anh lúc lắc cánh tay, người vẫn bủn rủn vô lực, quét mắt quanh phòng, sửng sốt. 

Tô Đan Cổ ngồi dựa vào trước giường, hai mắt nhắm nghiền, như đang ngủ thiếp đi.

Hắn trông nàng một đêm thật ư?

Dao Anh ngẩn người nhớ lại đủ loại chật vật đêm qua, sợ đánh thức Tô Đan Cổ, không dám đứng dậy, hai chân lúc lắc dưới đáy chăn. 

Tay chân từ từ khôi phục sức lực, người nàng khô mát thoải mái dễ chịu, tinh thần dồi dào, lại có thể nhảy nhót rồi. Dao Anh nhẹ nhàng vặn mình trong chăn từ từ chuyển qua một bên khác trên giường, ánh mắt quay lại trên người Tô Đan Cổ.

Hắn ngồi dựa, vẫn là tư thế lúc tụng kinh, vai căng cứng, quanh vành mắt như có quầng xanh nhẹ.

Người đàn ông giết người không chớp mắt này lại biết quan tâm chăm sóc người.

Dao Anh ngắm nhìn Tô Đan Cổ, kinh ngạc đến ngơ ngẩn.



Nàng thiên sinh lệ chất, thiếu niên lang ái mộ sắc đẹp nàng không đếm hết, chỉ cần nàng chịu cười một nụ với họ, thì họ có thể liều mạng vì nàng. Nhưng lòng ái mộ hừng hực như lửa ấy chẳng qua chỉ là nhiệt huyết nhất thời thiếu niên, họ ngưỡng mộ đó là công chúa xinh đẹp như hoa, cao cao tại thượng, là đệ nhất mỹ nhân, nàng không thể coi là thật.

Dao Anh biết, Trịnh Cảnh thích nàng, Tiết Ngũ thích nàng, Lang quân Bùi gia thích nàng. Lòng yêu thích đó không giả, song khi tính mạng của nàng và tiền đồ của họ không thể song toàn, có mấy ai vì nàng mà buông tay đánh cược một lần?

Như Trịnh Cảnh coi như chân tâm thật ý ái mộ nàng, cũng chỉ xúc động nhất thời mới mở miệng muốn nàng đi với cậu.

Dao Anh thậm chí chắc chắn rằng: Nếu Lý Đức hoặc Lý Huyền Trinh giết nàng trước chúng, đám thiếu niên lang trong kinh kia sẽ phẫn nộ Lý Đức vô tình, sẽ tiếc hận cho nàng, sẽ rơi lệ vì nàng, sẽ vì nàng rút kiếm, sau đó thì sao? Tỉnh táo lại họ vẫn sẽ tiếp tục trung thành với cha con Lý Đức, như chưa từng có gì xảy ra. Rồi một ngày, đám thiếu niên lang đó dần dần già đi, con cháu đầy đàn, thê thiếp thành đàn, có thể sẽ nhớ tới nàng hương tiêu ngọc vẫn, chán chường đôi chút.

Cũng không phải đám thiếu niên lang vô tình vô nghĩa, Dao Anh đối với họ ngay cả nói cũng chưa đến mấy câu, không yêu cầu xa vời. Ở trên đời này, khi nàng lâm vào tuyệt cảnh, người có thể không chấp xa ngàn dặm, một mực tới cứu nàng, vĩnh viễn chỉ có Nhị ca Lý Trọng Kiền.

Người liều lĩnh báo thù cho nàng, cũng chỉ có Lý Trọng Kiền.

Cho nên, lúc Dao Anh chạy đôn chạy đáo lo cho Lý Trọng Kiền, không khóc lóc tìm Trịnh Cảnh hỗ trợ, mà dùng gia tài của Tạ gia trao đổi với Trịnh gia. Còn liên lạc với Đỗ Tư Nam, nàng đem địa vị danh vọng mà y khát vọng nhất ra làm mồi nhử, liệt ra từng tiền cảnh đủ để y động tâm.

Đến chừng bị Hải Đô A Lăng bức đến tuyệt cảnh không đường trốn, mới không thể không xin Đàm Ma La Già giúp đỡ, Dao Anh tính toán rất nhanh, từng chữ từng câu đều có ám chỉ, dùng lợi ích đả động Đàm Ma La Già.

Đàm Ma La Già cứu nàng.

Không phải do nàng hứa hẹn thứ gì tốt, cũng không phải muốn kết minh với Đại Ngụy. Khi đó nàng không thể cam đoan bất kỳ việc gì, ngài vốn không xem là thật.

Về sau Dao Anh từng suy nghĩ rất kỹ, sở dĩ Đàm Ma La Già che chở nàng, cũng không phải vì nàng từng giúp Đề Bà Mông Đạt, gặp duyên gửi đến Thủy mãn thảo.

Ngài cứu nàng, chỉ vì ngài có thể cứu nàng.

Dù Đàm Ma La Già không còn nhiều thời gian, cũng sẽ thuận tay cứu người xa lạ là nàng.

Ngài hứa che chở nàng, thật sự chiêu cáo thiên hạ, để nàng lấy danh nghĩa theo chân cô gái Ma Đăng Già dừng chân nơi Phật Tự, thoát khỏi khao khát của Hải Đô A Lăng. Lúc này lại phái Tô Đan Cổ hộ tống nàng đến Cao Xương, giúp nàng nhanh đến ngày hồi triều. 

Từ đầu đến cuối, ngài không cần nàng cảm kích, cũng không cần nàng lấy gì trao đổi.



Dao Anh ngồi dậy, nhớ buổi tảo khóa hôm ấy, Đàm Ma La Già ngồi ngay ngắn trên Phật điện, ánh mắt nhìn mình.

Ánh mắt của ngài mát lạnh xuất trần.

Dao Anh cười cười, thấy mặt mình hơi nóng.

Tô Đan Cổ hành tung quỷ bí, A Sử Na Tất Sa kỳ lạ, tín nhiệm của Đàm Ma La Già với Tô Đan Cổ cũng làm người mở mắt.

Trực giác nàng nhạy bén, vết sẹo rộng lớn trên mặt Tô Đan Cổ không phù hợp với ánh mắt ấy. Nàng hoài nghi thân phận của Tô Đan Cổ, mấy hôm nay nhiều lần cố gắng thăm dò. Hẳn hắn cũng đã biết, tuy vậy vẫn đối xử nàng như trước. Đàm Ma La Già phái hắn bảo vệ nàng, hắn trông coi nàng rất tốt.

Dao Anh chầm chậm ho ra một ngụm khó chịu. 

Kệ cho giữa các sư huynh đệ Đàm Ma La Già, Tô Đan Cổ, Tất Sa đến cùng che giấu thứ gì, Tô Đan Cổ đến cùng là thân phận gì, đều là chuyện của họ, nàng không nên vạch bí ẩn của họ.

Quân lấy thành thật đối đãi, nàng cũng nên lấy thành thật để đáp lại.