Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 83




Mây đen buông xuống, gió bấc lạnh thấu xương, tuyết bay lả tả như lông ngỗng, như ngọc sáng rải khắp mặt đất. Vương thành Cao Xương bao phủ trong một mảnh trắng như bạc. 

Tiếng trống quanh quẩn, cửa thành mở ra, một đội buôn gồm lạc đà, kỵ mã từ từ chạy ra cổng thành, trên mấy chiếc xe ngựa chứa đầy hàng hóa, hộ vệ người Hồ đầu đội mũ mềm, hông đeo loan đao cưỡi ngựa đi theo hai bên đoàn, qua lại kiểm tra.

Dao Anh khoác áo trắng tuyết, chân mang ủng cao, trên đầu đội mũ mềm bằng gấm thật dày, trên mặt đeo mặt nạ thông khí cản tuyết, từ trên xuống dưới che phủ cả người rất kỹ lưỡng, cưỡi con tuấn mã toàn thân đen như mực, điểm xuyết cho đội đi sau cùng, ra khỏi cửa thành, đưa mắt nhìn xung quanh, trước mặt là một mảng bằng phẳng tuyết mênh mông vô ngần.

Gió lớn gào thét, đội buôn rời Vương thành, đón gió tuyết, chạy trên con đường tuyết rộng lớn.

Dao Anh ghìm ngựa đứng ở chỗ cao, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, tìm bóng dáng Tô Đan Cổ.

Hắn một người một ngựa đi đầu tiên, cách xa những người khác, áo đen phần phật, bóng lưng cao gầy thẳng tắp lạnh lùng cô tuyệt, như đỉnh núi trơ trọi kỳ lạ ở Thiên Sơn vạn trượng.

Dao Anh nhìn bóng lưng thanh lãnh của hắn, lại nổi cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Bắt đầu từ đêm đó, Tô Đan Cổ không nói câu nào với nàng. Nàng có chuyện tìm hắn thương lượng, lần nào cũng do Duyên Giác truyền lời.

Hôm qua, để nói chuyện với Tô Đan Cổ, nàng cố ý đợi đến trời tối, chân mỏi nhừ, rốt cục cũng ở hành lang trước gặp được hắn, vừa chào hắn đã hờ hững liếc nàng một cái rồi đi ra.

Hắn không cố gắng né tránh nàng, mà như đột nhiên không nhận ra nàng, ánh mắt nhìn nàng lạnh như sương tuyết.

Dao Anh đứng yên đầy mờ mịt.

Duyên Giác giật giật khóe miệng, cười xấu hổ, giải thích rằng xưa nay Nhiếp Chính Vương đều vậy, nàng đừng để ý.

Lúc ấy Dao Anh cười cười, không hỏi nhiều.

Duyên Giác đang nói dối.

Bình thường Tô Đan Cổ đâu như thế. Nhìn thì hắn lạnh nhạt lãnh khốc chẳng để ý đến ai, nhưng hễ trong đội có người gặp nạn, chắc chắn hắn sẽ ra tay cứu giúp. Hắn biết rõ lúc nàng sinh bệnh thử thăm dò thân phận của hắn, vẫn luôn dốc lòng chăm sóc nàng, dung túng mọi tính toán vặt vãnh của nàng, đốc thúc nàng uống thuốc. Khi nàng muốn thỉnh giáo, hắn kiên nhẫn giảng giải, nói hết những gì hắn biết.

Hắn như núi tuyết đứng sừng sững nơi chân trời, lặng yên không nói gì, thường xuyên biến mất trong cát bụi đầy trời, sương mù lẫn gió tuyết, nhưng nàng biết hắn vẫn luôn ở đó, bất kể lúc nào nàng quay lại cũng luôn thấy được bóng dáng cao lớn rắn rỏi của hắn đứng đó, khiến nàng vô cùng an tâm.

Một người như vậy, sao tính tình lại đổi thay bất ngờ đến thế?

Dao Anh thít chặt áo lông cừu, cẩn thận nhớ lại, hình như đêm đó nàng vào phòng tìm Tô Đan Cổ hắn cũng có chỗ không được bình thường.

Khi đó dù lạnh nhạt nhưng chí ít hắn còn chịu trò chuyện.

Hai ngày nay nàng bận rộn chân như con quay, ra vào Vương cung, nhà họ Dương, phố chợ, gặp hết đoàn người này đến người khác, nhắc nhở lão Tề kiểm kê hàng hóa, mãi đến đêm qua mới lo xong những việc quan trọng nhất. Đến khi nàng nói cho Duyên Giác có thể về Vương Đình rồi, Duyên Giác nhẹ thở phào, lộ vẻ như trút được gánh nặng.

Dao Anh biết, Duyên Giác cũng giống nàng vội vã về Vương thành. Nguyên nhân không khó đoán: Tô Đan Cổ rất kỳ cục, có lẽ chỉ về lại Vương thành mới có thể khôi phục.

Gió thổi vù vù tuấn mã nhịn không được hí vài tiếng. Dao Anh đang chìm trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, cúi người vỗ vỗ cổ ngựa trấn an.

Nàng đang chờ người.

Không bao lâu, có tiếng vó ngựa dội vang từ hướng Vương thành đến, Dương Thiên cưỡi một con ngựa màu đỏ thẫm vùn vụt lao tới.

“Công chúa!” Ngựa còn chưa dừng hẳn, cậu đã buông dây cương, chắp tay với Dao Anh, lấy ra một thanh chủy thủ khảm đầy đá quý, “Xin người nhận lấy.”

Dao Anh nhận ra cây chủy thủ này Dương Thiên thường đeo trên lưng. “Đây là cha cậu để lại cho cậu mà?”

Dương Thiên nâng chủy thủ, cất cao giọng: “Cha đã dặn, nếu tương lai tôi về được Trung Nguyên, thay cha hiến chuôi chủy thủ này cho Hoàng đế Trung Nguyên, nói với ngài, cho dù ông bị ép ăn mặc như người Hồ, nói tiếng Hồ, theo phong tục người Hồ, ông vẫn không quên cố quốc, sống chết luôn là Nhi lang của Dương gia Hà Tây.”

Cậu nhìn thẳng vào mắt Dao Anh, vẻ trịnh trọng. “Nay tôi hiến cây chủy thủ này cho công chúa.”

Dao Anh hơi lộ ra kinh ngạc.

Không đợi nàng cự tuyệt, hai tay Dương Thiên đưa ra trước, mắt sáng như đuốc: “Công chúa, xin người thay tôi giữ thanh chủy thủ này, sau này tôi hộ tống công chúa về Trung Nguyên, thu phục Hà Tây, công chúa lại ban nó cho tôi. Tôi không biết Hoàng đế Trung Nguyên là ai, không biết quan lớn thế gia Trường An còn nhớ những di dân chúng tôi này nữa không, tôi chỉ biết là, Văn Chiêu công chúa là đồng bào cùng tôi sát vai chiến đấu!”

Gió tuyết tràn ngập, sắc trời mờ nhạt, gương mặt tuổi trẻ kiên nghị của cậu ánh lên vầng hào quang nhạt, trong mắt như có hai ngọn lửa cháy rực.

Cực nóng, kiên định.

Trong lòng Dao Anh có dòng nước nóng phun trào, tháo mặt nạ, ý cười sáng rỡ từng chút từng chút tràn ra từ khóe mắt đuôi mày, giống như một đóa mẫu đơn nở nhụy rung động, rực rỡ cả người.

Nàng nhận cây chủy thủ, cười nói: “Được! Chờ về lại Trung Nguyên, nhất định ta phải uống cạn một chén lớn với Tứ Lang!”

Dương Thiên cười ha hả: “Tửu lượng tôi như sông biển, uống cả vạn ly, đến chừng đó công chúa đừng chê tôi uống quá nhiều!”

“Một lời đã định?”

“Một lời đã định!”

Hai người nhìn nhau cười, đưa tay lên vỗ.

Dương Thiên kéo dây cương, nói: “Quốc chủ không thể tới tiễn công chúa, xin người thứ lỗi.”

Dao Anh hơi động trong lòng, nhìn đội buôn xa xa, bất giác hạ giọng hỏi: “Tứ Lang, cậu có biết Quốc chủ và sứ giả Vương Đình đạt minh ước gì không?”

Chắc hẳn Tô Đan Cổ đã gặp Uất Trì Đạt Ma, họ trao đổi việc gì, hẹn điều gì? Vì sao Uất Trì Đạt Ma giữ kín như bưng, giấu cả Dương Thiên nhỉ?

Dương Thiên lắc đầu, ánh mắt lấp lánh mấy lần, giọng hơi hạ thấp, nói: “Tôi hỏi Quốc chủ rồi, một chữ ngài cũng không lộ. Chừng về tôi lại hỏi? Việc này có quan trọng không ạ?”

Dao Anh cười cười: “Ta chỉ là nhất thời hiếu kì, Tứ Lang không cần để trong lòng.”

Dương Thiên ừ, ngẩng đầu nhìn ra xa, ánh mắt rơi xuống người thân binh chờ ở cách đó không xa.

Thân binh bên cạnh công chúa quá ít, cậu chọn ba mươi gia binh làm hộ vệ cho công chúa, để che giấu tai mắt, mấy gia binh kia đành giả trang thành nô lệ. Cậu tính đưa mấy người này cho công chúa sử dụng, nhưng Uất Trì Đạt Ma nhắc nhở làm vậy sẽ khiến phu nhân Hina cảnh giác, cậu đành tắt tâm tư.

Dương Thiên nắm chặt hai bàn tay, trầm giọng nói: “Công chúa, hiện tại Cao Xương không bảo vệ được người, người đành về Vương Đình Phật Tử chờ tin trước. Nhưng người hãy yên tâm, tôi đã bí mật huấn luyện nghĩa quân, gia binh các nhà cũng chia ra trà trộn vào từng bộ lạc rồi. Đợi thời cơ chín muồi, Quốc chủ thần không biết quỷ không hay đoạt lại Vương quyền, giam phu nhân Hina. Đến lúc đó, tôi tự mình đi Vương Đình đón người, đến khi Trương Cửu truyền tin về, chúng ta liền khởi hành về Trung Nguyên.”

Dao Anh cúi đầu ngắm cây chủy thủ, cười khẽ: “Tứ Lang không cần lo lắng nghĩ cho ta, bên cạnh ta có thân binh bảo vệ. Tuy nói kế hoạch chúng ta không sai sót nhưng khó mà bảo đảm rằng phu nhân Hina không nhìn ra mánh khóe, cậu với Uất Trì Quốc chủ phải cẩn thận.”

Dương Thiên gật đầu, mang theo bất mãn nói: “Đạt Ma cẩn thận hơn bất kỳ ai đó.”

Dao Anh không nhận lấy câu này.

Dương Thiên đầy ngập nhiệt huyết, hận không thể lập tức phản Bắc Nhung, sau đó dẫn nghĩa quân giết trở lại Trung Nguyên, thật sự không biết với thực lực Cao Xương bây giờ, đánh thế cờ phản là lấy trứng chọi đá không còn nghi ngờ, họ còn chưa chạy ra Cao Xương, Bắc Nhung đã phái kỵ binh chặn giết.

Lúc này họ cần làm là âm thầm xây dựng thực lực lớn mạnh, tìm kiếm những chỗ Bắc Nhung đóng quân ở các nơi, mặt khác không ngừng cho người đưa tin liên lạc Trung Nguyên, đưa được tin sớm, sau đó đợi thời cơ.

Hai người thương lượng qua mấy việc vụn vặt khác như bảo mật thông tin, chiêu mộ huấn luyện nghĩa quân, cách chuyển những người Hà Tây đến từng bộ lạc xong, phất tay từ biệt.

Thiếu niên nhi nữ, một người thả lỏng gánh nặng trong lòng, cách mục tiêu quay về Trung Nguyên gần thêm một bước, một kẻ nhìn thấy hi vọng, quyết tâm dẫn đường cho dòng họ về Đông càng thêm kiên định, ước mơ về tương lai tràn ngập trong lồng ngực, cả hai đôi mắt óng ánh, anh tư toả sáng, không một chút phiền muộn chia ly.

Dao Anh tay nắm dây cương, đá nhẹ bụng ngựa, tuấn mã tung bốn vó lao xuống dốc núi.

Sau lưng bỗng nhiên từng tiếng nhạc tranh vang.

Dao Anh quay đầu lại.

Không biết tự bao giờ Dương Thiên ôm một cây tì bà trong ngực, lưng cậu thẳng tắp, ngón tay vạch một đường, âm thanh như kim thạch tấn công mãnh liệt chợt vang lên.

Phong tuyết đập vào mặt, Dao Anh rạp trên lưng ngựa, phất tay về phía Dương Thiên tấu tì bà trên lưng ngựa, nở nụ cười xinh đẹp, phóng ngựa đi xa, bờm tuấn mã như mây đen, áo lông cừu tuyết trắng bay phần phật.

Dương Thiên nhìn bóng nàng đi xa, trong lồng ngực hào hùng càng dâng, ngón tay tung bay, tiếng tỳ bà càng thêm sục sôi vui vẻ.

Từ nhỏ câu đã lập chí về được quê cũ, dù chết không hối hận, người nhà chế giễu, bạn bè chế nhạo, trưởng bối nhìn cậu lắc đầu thở dài…Giờ đây, cuối cùng cậu đã gặp được một người bạn có thể lý giải khát vọng và chí hướng.

Khúc tì bà chói tai như mưa nặng hạt xuyên qua gió tuyết bốn bề, truyền thật xa trong cánh đồng tuyết bát ngát.

Người đội buôn tò mò quay đầu nhìn quanh. Trên sườn núi, lang quân áo gấm thế gia cầm trong tay tì bà, dùng một ‘khúc Lương Châu’ mãnh liệt tiễn đưa công chúa của mình.

Người Hán, người Hồ trong đội đều biết khúc này, nghe thấy làn điệu quen thuộc mặt tươi cười, nhẹ giọng ngâm nga theo.

Duyên Giác nhìn quanh một vòng, xì khẽ, mắt ngó trời.

Tiếng chân trong trẻo, vẩy tuyết bùn. Dao Anh một ngựa phi nhanh, giữa đám thân binh đuổi kịp đội buôn, đi tới cạnh cậu.

Duyên Giác vội vàng nghiêm mặt nghiêm mặt, nghiêm mặt.

Dao Anh không thả chậm tốc độ, trực tiếp lao vụt qua bên cạnh cậu, tiếp tục chạy đến đội đi đầu của Tô Đan Cổ.

Duyên Giác ngẩn ra, thúc bụng ngựa, nhanh chóng đuổi theo.

Dao Anh siết dây cương, đuổi kịp Tô Đan Cổ, ngang hàng mà đi cạnh hắn.

“Tô Tướng quân!” Nàng nhẹ nhàng gọi, giọng dịu dàng, mang theo ý cười.

Tô Đan Cổ rũ mắt, một lớp bông tuyết mỏng manh trên mặt nạ.

“Tô tướng quân, hôm nay sao không thấy ưng của Phật Tử?” Dao Anh ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú, tìm chuyện để nói. Vừa chạy nhanh một đoạn, nàng không mang mặt nạ, trên mặt bị gió thổi đỏ bừng, ngực phập phồng, thở đứt quãng, đôi mắt sáng óng ánh.

Tô Đan Cổ không lên tiếng, cặp mắt xanh lạnh lẽo.

Duyên Giác đuổi theo hai người, nhìn Tô Đan Cổ không chớp mắt quan sát phản ứng của hắn, vẻ rất khẩn trương, bả vai căng chặt, tay phải để hờ chuôi đao bên hông, ngón tay cứng ngắc.

Tô Đan Cổ bỗng nhúc nhích.

Duyên Giác lập tức nắm chặt trường đao, môi nhếch lên, chuẩn bị ứng phó mọi lúc.

Tô Đan Cổ quay đầu ngựa, giục ngựa chạy nhanh bỏ rơi Dao Anh.

Những ngày bên nhau này thoảng như là một giấc mơ, với hắn nàng không khác nào người xa lạ không chút nào liên quan.

Dao Anh nhìn bóng lưng của Tô Đan Cổ, không đuổi theo. Duyên Giác nhẹ nhàng thở phào.

Dao Anh đột nhiên quay lại nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh, xem xét. Duyên Giác chợt thấy rùng mình, tê cả da đầu, tay chân bối rối nắm chặt dây cương, quay đầu rời đi, giả vờ dặn dò thân binh chú ý quan sát.

Sau một hồi lâu, cảm giác ánh mắt của Dao Anh đã dời đi, cậu vỗ ngực, lòng còn sợ hãi.

Công chúa không hổ là công chúa, vừa rồi thật là dọa người.



Đường về Vương Đình rất yên ắng, bình an vô sự.

Lúc đi qua chỗ gặp giặc cỏ hôm trước, Dao Anh bảo đám Tạ Thanh đề cao cảnh giác, người của đội buôn vẫn nhớ chỗ này, rối rít cầm đao.

Cuối cùng vẫn không gặp một ai, bình an đi qua gò cát.

Dao Anh thầm nghĩ: chắc đám giặc cỏ bị Tô Đan Cổ làm cho sợ mất mật, tìm kế khác sinh sống rồi. Nghĩ đến đây, nàng đưa mắt nhìn bốn phía.

Không biết Tô Đan Cổ đã đi đâu.

Dao Anh nhíu mày như có chiều suy nghĩ.

Ra khỏi hoang mạc hoang tàn vắng vẻ, trên con đường giao thương dần dần có thể nhìn thấy bóng dáng mấy đội buôn cưỡi lạc đà khác, trong gió thỉnh thoảng đưa đến từng đợt lục lạc du dương.

Hôm ấy, vừa sau đêm tuyết rơi, mặt trời chói chang, cánh đồng tuyết hắt lên từng vầng hào quan xán lạn.

Đội buôn đạp tuyết mà đi, đến một dịch xá dừng lại đổi ngựa, đột nhiên vang lên một tiếng ngạc nhiên phía đối diện.

Dao Anh xuống ngựa, nhìn theo tiếng kêu.

Dưới ánh mặt trời, một người đàn ông cao lớn thẳng tắp đi về phía nàng, lấy mũ xuống, một đầu tóc vàng óng ánh bay theo gió.

Duyên Giác phía sau nàng kích động chào đón: “Tướng quân A Sử Na!”