Nhã Ái Thành Tính

Chương 92: 87: Lưu Giản nằm bên cạnh tôi, Chiêm Đông Kình anh dám vén chăn không




Chiêm Đông Kình xoay người vén rèm cửa sổ lên, Tô Lương Mạt đứng trước giường, nhìn thấy bóng dáng thon dài của người đàn ông bị ánh sáng ngũ sắc rực rỡ bao vây, phản chiếu thành một tầng quang sáng quyến rũ người khác, cô có chút hoảng hốt, phảng phất nhớ lại mấy năm trước, chỉ là bên cạnh hắn thiếu cô đứng sóng vai mà thôi.

Tô Lương Mạt thu hồi thần sắc, trong lòng dần dà trở nên thờ ơ.

Hàn Tăng với Tống Các một trái một phải từ bên cạnh cô đi tới.

Chiêm Đông Kình cúi đầu vén ống tay áo lên, hoắn xoay người đi về phía khay trà, nhìn Tô Lương Mạt đứng ở đó, "Pha cho bọn tôi vài ly cà phê."

Hắn tốt hơn nên cách cô xa xa, chí ít lúc Tô Lương Mạt không kịp né tránh chạm mặt Chiêm Đông Kình cũng không nhìn thấy nơi đáy mắt hắn nhấp nhô gợn sóng có chút phức tạp, bộ dáng kia, giống như bọn họ đã từng là những người xa lạ, hoặc chỉ là giao tình quá cạn, tất cả những tổn thương hắn dành cho cô, có lẽ trong mắt Chiêm Đông Kình đều là chuyện tất nhiên.

"Sòng bài của chúng tôi phục vụ ăn uống, tôi có thể bảo nhân viên đưa tới cho các anh."

Chiêm Đông Kình ngồi lên ghế sofa, "Đồ bên ngoài chúng tôi không muốn."

Giọng điệu Tô Lương Mạt nặng nề, "Tôi thay anh gọi nhân viên phục vụ đến."

Mi mắt Chiêm Đông Kình lúc này mới nhấc lên, "Không phải cô biết pha cà phê sao?"

Lúc bọn họ ở cùng một chỗ, cà phê hắn uống tất cả đều là Tô Lương Mạt tự tay pha chế, Tô Lương Mạt không khống chế được đáy lòng dâng lên châm chọc, thói quen của hắn, là cô pha cà phê, trừ bỏ lần đó, cô đối với hắn mà nói liền thành người xa lạ.

Tô Lương Mạt giơ cổ tay nhìn đồng hồ, "Thật ngại quá, những chuyện vô vị như vậy cấp trên như tôi không cần thiết hao tổn khí lực, tôi còn có khách trên lầu, tôi chỉ phụ trách thay Kình thiếu bảo quản cái chìa khóa này."

Chiêm Đông Kình nhìn người phụ nữ duy nhất hắn từng ôm lấy ngủ cả đêm, thân thể ở nơi nào đó đau nhức, Tô Lương Mạt xoay người đi ra ngoài, "Tôi sẽ thay các anh sắp xếp phục vụ tới đây."

Cửa bị khép lại, ánh mắt Chiêm Đông Kình cũng thu hồi trở lại.

***

Tô Lương Mạt lo liệu xong chuyện trên tầng ba lại trở xuống tầng trệt, cô với Đường Khả quyết đấu lần đó nghe nói cả Ngự Châu đều truyền đi sôi sục, không ít người chạy đến chính là vì muốn chơi với cô mấy ván, Tô Lương Mạt rất bình tĩnh. Từ khi ra khỏi tù, cô liền dự liệu xong xuôi tất cả những khả năng sau khi ra ngoài, ý nghĩ làm một người thanh thanh bạch bạch đã sớm bị bóp chết trước buổi tối vào tù ấy, cô hiểu, muốn sinh tồn trong giới này nhất định phải tuân thủ phương thức này.

Tô Lương Mạt liếc nhìn sòng bài làm ăn hưng thịnh, ánh mắt xuyên qua đám người, nhìn thấy một cô gái đang đi lên về phía tầng hai.

Trong sòng bài có phụ nữ cũng không kỳ lạ, nhưng Tô Lương Mạt nhạy cảm phát giác được có gì đó quái lạ, cô giao lại công việc cho người khác, cất bước đi theo phía sau.

Cô gái đội mũ rộng vành, vành nón kéo rất thấp, giống như sợ camera quay được khuôn mặt, sòng bài lúc này phần đông người náo nhiệt xem cá cược, cũng không có mấy người chú ý cô gái kia, Tô Lương Mạt theo sau lưng cô ta, ở khúc rẽ chỗ cầu thang, cô gái hẳn là phát giác có gì đó không ổn, cô ta đứng nguyên tại chỗ đó.

Tô Lương Mạt đi đến trước mặt cô ta, cô gái ngẩng mặt lên.

Tô Lương Mạt đưa hộp thuốc lá tới, "Hút không?"

Cô ta khoát khoát tay.

"Chỉ một mình cô đến chơi?"

Cô gái tựa lên lan can, chỉ chỉ sòng bài, "Đi cùng với bạn trai của tôi, thế nào, đến nơi này còn phải điều tra nhân khẩu sao?"

"Đương nhiên không phải." Tô Lương Mạt dựa bên cạnh cô gái, "Ở đây được trang bị đầy đủ phương tiện bảo vệ, người đến đây chơi chúng tôi trước hết phải bảo đảm an toàn, cho nên không cần điều tra nhân khẩu phiền toái như vậy, chỉ là nếu xảy ra chuyện gì, khẳng định không ra ngoài được."

Cô gái nhỏ giọng cười khẽ, chỉ chỉ trên lầu, "Tôi có thể lên chưa?"

Tô Lương Mạt nhìn cô ta, "Mũ của cô rất đẹp, chỉ là trong trường hợp như vậy, quá gây chú ý."

Cô gái bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không phải vậy, cười cười nhún vai, "Đây là chuyện của tôi."

Bàn tay Tô Lương Mạt hướng phía tay vịn, "Đi thôi, tôi cũng lên tầng hai."

Hai người cũng không đi thang máy, cô gái đi sau lưng cô lên lầu, Tô Lương Mạt đứng trước hành lanh hình vòng cung quan sát phía dưới, cô gái thấy cô không quấn lấy mình, sải bước đưa lưng về phía Tô Lương Mạt rời đi.

Tô Lương Mạt liếc mắt nhìn theo hướng cô gái kia biến mất, suy nghĩ một chút không yên tâm, cô cũng chỉ biết sải bước đuổi theo.

Thẳng một đường cũng không thấy cô ta, Tô Lương Mạt giữ một nhân viên phục vụ đi ngang qua, "Có nhìn thấy một cô gái đội mũ đi qua không?"

"Hình như là đi đến phòng pha chế giải khát."

Tô Lương Mạt buông tay, phòng pha chế ở cuối hành lang, cô bước nhanh đến đó, cửa khép hờ, cô đẩy ra, nghe thấy bên trong truyền đến một hồi âm thanh kỳ quái.

Tô Lương Mạt vòng qua quầy bar, nhìn thấy nhân viên phục vụ bị lột hết đồng phục trói ngược ra sau ghế, cô tiến lên xé miếng băng dính trên miệng cô ta, "Người đâu?"

"Cô ta đi vào dùng súng khống chế tôi, còn hỏi tôi căn phòng của Chiêm Đông Kình ở đâu."

"Cô nói cho cô ta biết rồi?"

Phục vụ sợ hãi không ngừng gật đầu, "Cây súng kia để ngay trên trán tôi."

Tô Lương Mạt nghe vậy, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Phục vụ kéo cao giọng hô cứu mạng, Tô Lương Mạt nặng nề khép cửa lại, cô dựa vào cánh cửa một hồi lâu không động đậy, cô nhớ đến Nhất Tràng đã giải tán hai năm trước, các cô gái từ trong đó đi ra không những xinh đẹp tâm địa cũng rất độc ác, hôm nay cô gái kia rõ ràng hướng về Chiêm Đông Kình mà tới.

Tô Lương Mạt nhìn thấy bóng dáng của mình đi ra ngoài, nghiêng thành một góc đập vào bức tường đối diện, có chút vặn vẹo biến dạng.

Có lẽ, cô ta có thể thành công.

Cho dù hy vọng không lớn, nhưng tất cả mọi chuyện đều có vạn nhất.

Tô Lương Mạt nắm chặt nắm đấm cửa, có phục vụ đi đến, "Tô tiểu thư."

"Cứu mạng a!" Người bên trong lại cao giọng gào thét.

Ánh mắt người phục vụ kinh ngạc, Tô Lương Mạt đứng nguyên tại chỗ cười, "Bên trong đang đùa giỡn ồn ào, cô để thứ đó ở ngoài trước đi."

"Vâng." Cho dù có nghi ngờ, nhân viên phục vụ vẫn phải ngoan ngoan đi ra ngoài.

Tô Lương Mạt trì hoãn thời gian, cô cũng không biết thì ra căm hận của cô với Chiêm Đông Kình đã khắc sâu đến tận xương tủy, cô đứng nơi này bất động, chính là bỏ mặc an toàn của Chiêm Đông Kình bị xâm hại, nhưng cuối cùng không phải cô ra tay, Tô Lương Mạt tự nói với chính mình, sống hay chết không liên quan tới cô.

Càng lúc càng có nhiều nhân viên đi qua bên này, Tô Lương Mạt nhìn đồng hồ, cô đứng dậy rời đi.

Sòng bài dù sao cũng là của Lưu Giản, nếu Chiêm Đông Kình thật sự xảy ra chuyện ở đây, vậy sau này cô cũng đừng nghĩ được sống yên ổn.

Tô Lương Mạt nghĩ tới đây, bước chân tăng nhanh đuổi về phía trước.

***

Tống Các nghe thấy tiếng gõ cửa, đứng dậy mở cửa.

Mở cửa thấy là phục vụ, hắn nghiêng người tránh ra, "Vào đi."

Hộ vệ ở cửa hướng hắn gật gật đầu, ra hiệu đã lục soát qua.

Phục vụ cúi thấp mặt đi vào, cô ta đi rất chậm, Tống Các đi ngang qua cô ta tiến về phía Chiêm Đông Kình, nhưng không ngờ người phía sau đột nhiên đưa tay phải ra, Hàn Tăng vội vàng rút súng, Tống Các ý thức được dùng cánh tay không thể ngăn cản, chiếc nhẫn bén nhọn của cô gái phá mở cánh tay hắn, đẩy hắn về phía trước rồi chạy khỏi căn phòng.

Một người phục vụ bên ngoài đi ngang qua đâm vào hai gã hộ vệ đang phóng ra.

Lúc Tô Lương Mạt chạy tới chỉ thấy hai người một trái một phải đang chạy về hai hướng khác nhau.

Trong phòng truyền đến âm thanh mắng mỏ tức giận của Hàn Tăng, cô trốn vào một căn phòng phía trước, dùng chìa khóa mở cửa, rồi đứng phục ở đó, đợi đến khi cô gái kia chạy đến gần, cô đưa tay níu lấy cánh tay đối phương kéo cô ta vào, Tô Lương Mạt thuận thế dùng chân đóng cửa phòng lại.

Cô gái kia vung tay về phía sau, Tô Lương Mạt khó khăn lắm mới tránh được, cô nhìn thấy trên mặt chiếc nhẫn có vết máu, Tô Lương Mạt đè bả vai của cô ta xuống thấp, mặt cô gái hướng xuống dưới đất, thở hổn hển không ra hơi.

"Rốt cuộc cô là ai?"

"Buông tôi ra!"

"Cô bây giờ ra ngoài chính là chịu chết, nói cho tôi biết, các người tổng cộng đến đây bao nhiêu người?"

Cô gái đóng chặt miệng, không nói lời nào, bên ngoài truyền tới âm thanh ồn ào, cô ta an tĩnh bất động, "Đợi lát nữa tìm đến đây, tôi cũng không giúp được cô."

"Cô chịu giúp tôi?"

"Nói."

"Đến đây hai người."

"Tại sao phải giết Chiêm Đông Kình."

"Mục tiêu của chúng tôi là Tống Các bên cạnh hắn, vừa rồi tôi dùng chiếc nhẫn đâm hắn bị thương, hắn đã trúng độc, đối phương cho bọn tôi hai trăm vạn muốn mạng của hắn."

Tô Lương Mạt buông lỏng tay, trên mu bàn tay của cô gái còn dính máu, "Cô là Thẩm Tâm Lê mang ra ngoài?"

Cô ta lắc đầu, "Không."

Tô Lương Mạt phỏng đoán, "Là Thụy?"

Cô gái trước mắt đề phòng không nói lời nào, Tô Lương Mạt đi về phía toilet, "Mau rửa sạch sẽ vết máu trên người cô, tôi tìm cho cô một bộ quần áo, trước khi tôi quay trở lại cô đừng rời đi."

"Đợi đã," Cô gái kia gọi lại, "tại sao phải giúp tôi."

"Chiêm Đông Kình, tôi với cô ai cũng không trêu vào được, tôi không muốn tự mình chuốc phiền toái."

Căn phòng này là chuẩn bị cho cô nghỉ ngơi, Tô Lương Mạt tìm từ trong tủ đồ một bộ quần áo ném lên giường, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, dồn dập không thôi.

Cô gái mặc nội y từ phòng tắm đi ra, Tô Lương Mạt cầm quần áo ném cho cô ta, "Mau mặc vào nằm lên trên giường trốn đi."

Cô ta cũng không kịp hỏi gì, vừa mặc quần áo vừa chui vào trong chăn.

Tô Lương Mạt gẩy gẩy đầu tóc mấy cái, đi tới mở cửa, nhìn thấy Hàn Tăng mang theo vài tên hộ vệ đứng ngoài cửa, Tô Lương Mạt hỏi, "Sao vậy?"

"Tô tiểu thư, có người đâm Tống Các bị thương."

Tô Lương Mạt có vẻ giật mình, "Ai làm?"

"Hai bên thang máy và thang bộ đều có người của chúng tôi, không có ai thấy cô ta chạy ra ngoài, chứng tỏ cô ta vẫn còn trên tầng hai," Tầm mắt Hàn Tăng xuyên qua đỉnh đầu Tô Lương Mạt dò xét bên trong, "có thể để tôi dẫn người vào xem xét một chút không?"

"Không thể," Tô Lương Mạt nói dứt khoát, "anh cũng thấy đấy, trên giường có người nghỉ ngơi."

Có tiếng bước chân truyền đến, bí mật mang theo khí thế lạnh lẽo xuất hiện trước mắt Tô Lương Mạt, mặt mày Chiêm Đông Kình lộ rõ tàn nhẫn, "Người đâu?"

Đả thương Tống Các, chắc chắn hắn không để yên!

Hàn Tăng tránh người ra, "Chúng tôi đuổi tới đây, nhưng căn phòng của Tô tiểu thư không vào được."

Tô Lương Mạt cũng không đóng cửa lại, ánh mắt Chiêm Đông Kình dò tìm liếc nhanh một cái có thể nhìn thấy bộ dáng một người nằm trên gường, hắn định đẩy cửa ra, không nghĩ tới Tô Lương Mạt lại dùng cánh tay chống đỡ, hai người chen lấn trước cửa, người đàn ông chống cánh tay lên bao trọn hai vai gầy yếu của Tô Lương Mạt, hắn khom lưng tiến sát tới gần, mặt gần như chạm vào mặt Tô Lương Mạt, "Người đâu?"

"Người nào?"

"Đừng giả ngốc với tôi, cô nói dối không chạy khỏi mắt tôi đâu."

Mặt Tô Lương Mạt nóng hừng hực khó chịu, nhưng cô ẩn nhẫn nâng tầm mắt lên, không chút e dè đối mặt với hắn, cô gắng sức tỏ vẻ bình thản, đôi con ngươi trong suốt vẫn như trước thanh tĩnh hơn bao giờ hết, bọn họ cách nhau gần như vậy, cho nên Tô Lương Mạt cũng có thể nhìn thấy tầng lông tơ rất mỏng trên hai đầu lông mày người đàn ông.

"Tôi không có nói dối."

Mắt Chiêm Đông Kình không che nổi thất vọng, quả thực, đôi mắt Tô Lương Mạt đã lừa gạt được hắn, hắn thật sự không phân biệt được lời nói của cô là thật hay là giả.

Lực đạo trong tay hắn lại ra sức, Tô Lương Mạt dứt khoát kéo rộng cửa ra, "Lưu Giản khó khăn lắm mới có thể ngủ một lúc, có chuyện đi ra ngoài nói."

Đôi con ngươi của Chiêm Đông Kình lại lần nữa nâng lên hướng về chiếc giường lớn kia.

Tô Lương Mạt là cố ý đem hai nút áo đầu tiên mở ra, viền áo ngực bằng ren như ẩn như hiện lộ ra, cùng với một dải vết đỏ ái muội bị chính cô véo ra kia.

Cô đưa tay, cài lại nút áo, lại nhấc chân bước ra ngoài.

Chiêm Đông Kình cũng không lưu lại bên trong.

Tô Lương Mạt nghe thấy tiếng cửa khép lại cùng với âm thanh Hàn Tăng sai người canh gác trước cửa.

Cô đi theo Chiêm Đông Kình vào trong phòng của hắn, trên mặt đất có vài giọt máu, không thấy Tống Các, chắc đã đưa đến bệnh viện.

"Đem camera giám sát của các người giao ra đây."

Tô Lương Mạt nghiêm giọng, "Khu vực nghỉ ngơi ở tầng hai không có camera giám sát."

Chiêm Đông Kình cười lạnh, "Vậy cô ta từ nơi nào đến lại từ chỗ nào đi ra ngoài cuối cùng cũng biết rồi? Tô tiểu thư, người của tôi xảy ra chuyện ở chỗ của cô, cô khó chối tội này."

Tô Lương Mạt mới tiếp quản sòng bài, chung quy cần phải trực tiếp đối mặt với đủ loại chuyện đủ sắc đủ kiểu, lại nói Chiêm Đông Kình đề nghị lấy camera giám sát cũng là bình thường.

Cô cầm điện thoại gọi lên phòng giám sát, sau đó nhìn về phía Chiêm Đông Kình, "Chúng ta lên tầng ba đi."

Chiêm Đông Kình dẫn theo Hàn Tăng lên trên, mở cửa phòng giám sát, Tô Lương Mạt đi đến trước một dãy bàn điều khiển, "Camera giám sát chủ yếu tập trung vào các chiếu bạc, tôi chỉ có thể giúp anh điều tra hết sức có thể."

Chiêm Đông Kình đi đến bên cạnh cô, Tô Lương Mạt phân phó vài câu với nhân viên thao tác bên cạnh.

Vài đoạn băng ghi hình được tua nhanh qua, Chiêm Đông Kình hô một tiếng, "Đợi chút."

Phía trước màn hình camera thấy rõ hai cô gái một trước một sau tiến đến, bọn họ tất nhiên không muốn để người khác nhìn thấy mặt, đều đội mũ, Chiêm Đông Kình chỉ vào hai người kia, "Chính là bọn chúng."

"Anh thấy rõ bộ dáng của bọn họ rồi?" Tô Lương Mạt thử dò xét.

"Ngoại trừ bọn chúng ra không có ai khác."

Tô Lương Mạt ngẩng đầu, nhìn thấy màn hình tập trung ở đầu cầu thang, là cô cầm hộp thuốc lá đưa cho cô gái kia.

Con ngươi hẹp dài của Chiêm Đông Kình khẽ nheo lại, Hàn Tăng đứng phía sau hỏi, "Tô tiểu thư, các người quen nhau?"

"Không quen." Tô Lương Mạt phủ nhận.

Chiêm Đông Kình nghiêng mặt về phía Hàn Tăng nháy mắt một cái, hắn gật đầu lập tức đi ra ngoài.

Chiêm Đông Kình nhấc chân bước qua, hắn đứng sau lưng Tô Lương Mạt, bất thình lình đưa hai tay chống đỡ hai bên cô, Tô Lương Mạt bị hắn vây giữa bàn điều khiển không thể nhúc nhích, gò má Chiêm Đông Kình gần như dán vào Tô Lương Mạt, "Cô nhìn thấy rõ bộ dáng của cô ta rồi?"

"Sòng bài mỗi ngày đều lui tới nhiều người như vậy, tôi làm sao có thể mỗi người đều nhớ rõ ràng."

Chiêm Đông Kình từ trên cao nhìn cô chằm chằm, "Nơi này không có người khác, Lương Mạt."

Một tiếng "Lương Mạt" của hắn làm tim Tô Lương Mạt trong nháy mắt lạnh đi mấy phần, dần dần từ rét lạnh kết tủa thành băng, Chiêm Đông Kình chẳng qua là muốn cô buông lỏng cảnh giác, rồi mở miệng thừa nhận.

Cô lắc đầu nói, "Thật sự không quen, tôi mời cô ta thuốc lá, vì cô ta đến chiếu cố sòng bài của tôi."

Màn hình giám sát lại chuyển đi lần nữa, cô gái vào phòng pha chế, lúc đi ra mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, không lâu sau đó, trong băng hình xuất hiện bóng dáng Tô Lương Mạt vội vội vàng vàng đi vào, cùng với bộ dạng bình tĩnh sau khi đi ra.

Hai tay Chiêm Đông Kình thẳng cứng, hình ảnh rất rõ ràng, có nhân viên phục vụ đi tới, bị Tô Lương Mạt sai lánh đi.

Ngũ quan của Chiêm Đông Kình được ánh đèn làm nền càng phát ra nham hiểm cùng lạnh lẽo dày đặc, Tô Lương Mạt muốn đẩy hắn ra, người đàn ông vẫn đứng yên không nhúc nhích, cô bị trói buộc đến nỗi không cựa quậy được, "Cô muốn tôi chết phải không?"

Tô Lương Mạt không lên tiếng.

"Hàn Tăng!" Chiêm Đông Kình đột nhiên mở miệng.

Hàn Tăng đứng canh giữ bên ngoài tiến đến, Chiêm Đông Kình chỉ vào camera giám sát, "Tìm người phục vụ này ra đây cho ta, hỏi cô ta xem Tô Lương Mạt đã nói gì với cô ta."

Hàn Tăng tới gần, ghi nhỡ mặt mũi nhân viên phục vụ kia, "Vâng."

Hắn đi ra ngoài cũng đóng cửa lại.

Ánh sáng phản chiếu vào gương mặt Tô Lương Mạt tạo thành một tầng mông lung, "Đừng hỏi nữa, tôi nói với cô ta bên trong có người đang đùa giỡn."

"Vậy ở bên trong có cái gì?"

Cô nhìn gương mặt của mình trong màn hình giám sát, vẻ quyết tuyệt kia là điểm xa lạ với cô, Tô Lương Mạt đột nhiên bật cười, "Chiêm Đông Kình, anh hà tất phải như vậy, gặp tôi gọi một tiếng "Tô tiểu thư", ngay cả tôi cũng cảm thấy giả dối muốn chết. Chúng ta đã từng có quan hệ như thế nào, không cần tôi nhắc nhở anh, trừ phi anh là quý nhân đã quên nhiều chuyện. Tôi thừa nhận Tống Các gặp chuyện trong sòng bài của tôi, là tôi tắc trách, chịu trách nhiệm như thế nào tôi tuyệt đối không trốn tránh, anh không cần như vậy tuần tự từng việc đưa tôi vào thòng lọng, hai cô gái kia tôi không quen, tôi là muốn để anh chết, nhưng tôi vẫn chưa ngốc đến nỗi đi mua người giết anh."

Bốn chữ "muốn để anh chết" này, không hề báo trước nện mạnh vào trong lòng Chiêm Đông Kình.

Hắn cau mày, chỉ cảm thấy khó chịu, Tô Lương Mạt không chút nghĩ ngợi nói ra khỏi miệng, nhưng có thể thấy được trong lòng có ý nghĩ này không phải là ngày một ngày hai.

"Cô ngồi tù, cũng không hoàn toàn vì tôi, là cảnh sát muốn ép cô giao ra lá thư đó, Tô Lương Mạt, cô như vậy đối với tôi có phần không công bằng."

Hắn có thể cảm giác được cơ thể trong ngực gần như cứng nhắc, Tô Lương Mạt nhắm hai mắt lại, không tranh cãi, trước mắt bày ra một trò hề cực hài hước, chẳng lẽ không phải chỉ có thể cười trừ hay sao?

Chiêm Đông Kình nghe thấy mùi thơm truyền tới cánh mũi, thật ra cô có vài thói quen vẫn không đổi, ví dụ như loại dầu gội đầu hay dùng, hai tay hắn chống đỡ bên người dần dần mất khống chế, hắn thu hẹp tay, hoàn toàn ôm Tô Lương Mạt vào ngực.

Cô không nhúc nhích, biết rõ giãy giụa vô ích.

Chiêm Đông Kình rõ ràng cảm giác được hắn giống như đang ôm một khúc gỗ, dường như cả trái tim cùng máu huyết đều không có nhịp đập, cô gầy đi không ít, ôm vào trong ngực có cảm giác như sắp gãy nát, hắn dùng lực một chút, thậm chí có thể làm cả người cô vỡ vụn.

Chiêm Đông Kình nhẫn nại giữ nguyên động tác không dám cử động, Tô Lương Mạt không có quá khích như trong tưởng tượng của hắn, hắn khó nén thất lạc, nói không ra cảm giác, đụng chạm như vậy, còn không bằng cô nổi điên phát tiết tốt hơn.

Nhưng, lại cảm thấy kỳ quái, lúc trước hắn thẳng tay đẩy cô ra xa, hôm nay cùng một chỗ, hắn lại không nhịn được muốn dựa vào gần.

Hắn buông tay ra, mâu thuẫn cực độ.

Hàn Tăng bên ngoài gõ cửa, Chiêm Đông Kình đi sang bên cạnh, "Vào đi."

Ánh mắt Hàn Tăng không rời khỏi Tô Lương Mạt, hắn bước về phía Chiêm Đông Kình, "Kình thiếu, người tôi tìm được rồi, cô ta nói lúc đó nghe thấy trong phòng pha chế có người kêu cứu, nhưng Tô tiểu thư ngăn lại không cho vào, nói là người khác đang đùa giỡn. Tôi cũng vào bên trong, một nhân viên phục vụ bị người khác trói, cô ta nói sau khi Tô tiểu thư biết chuyện liền chạy ra ngoài."

Chiêm Đông Kình như có điều suy nghĩ, ném ánh mắt về phía Tô Lương Mạt, "Cô muốn, mượn dao giết người?"

"Không có." Tô Lương Mạt trả lời.

"Cô có đủ thời gian đến thông báo."

"Lúc tôi biết chuyện người đã đi ra ngoài rồi, tôi là đứng trước cửa do dự, tôi nghĩ nếu ra mặt ngăn cản, có lẽ anh sẽ hoài nghi chuyện này có liên quan đến tôi, mà tôi không ra mặt, khả năng có khi lại ít phiền toái, kẻ ám sát là trà trộn vào sòng bài, tôi đây không phải cục bảo vệ, không thể làm được chu đáo mọi việc, tôi chỉ cần thừa nhận sai lầm và gánh chịu trách nhiệm tương ứng là được rồi. Giống như hiện tại, tiền thuốc thang của Tống Các tôi liền chịu trách nhiệm. "

Chiêm Đông Kình khó tin nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt này, "Tống Các dù sao cũng gần như là sư phụ của cô."

"Có nhớ buổi tối trước khi tôi vào tù ấy không? Cũng chính là người gần như được xem là sư phụ của tôi nói, bất quá chỉ là một người phụ nữ mà thôi, muốn bảo toàn đại cục, biện pháp tốt nhất là đẩy tôi đi." Nói đến đây, giọng nói Tô Lương Mạt vẫn mơ hồ không ngăn được run rẩy. (Chipchip: Theo mình hiểu thì chắc là Hàn Tăng nói nhưng chị nghe nhầm thành Tống Các nói ~!~)

Mâu quang Chiêm Đông Kình mù mịt không rõ, Hàn Tăng thì cúi đầu xuống.

Cô nói cân nhắc cẩn trọng, cuối cùng xem như bất chấp tính mạng của hắn là lựa chọn có lợi nhất đối với cô, cô thật còn dám nói ra!

Lồng ngực Chiêm Đông Kình như bùng lên ngọn đuốc, đốt cháy lục phủ ngũ tạng bắt đầu đau nhức.

Tô Lương Mạt lại mở miệng nói, "Nhưng sau đó tôi lại nghĩ, nếu như thực sự xảy ra chuyện ở đây, sòng bài của chúng tôi khó tránh tội này, tội vội chạy đến ngăn cản, nhưng chuyện đã xảy ra rồi."

Chiêm Đông Kình hình như không nghe lọt lời của cô, Tô Lương Mạt ra hiệu nhân viên tắt băng ghi hình.

Điện thoại trong tay Hàn Tăng đột nhiên vang lên, hắn nhận điện để đến bên tai.

"Cái gì?"

Tô Lương Mạt thấy thần sắc Hàn Tăng đại biến đưa di động vào tay Chiêm Đông Kình, Chiêm Đông Kình không nói tiếng nào nhận lấy, giữa hai đầu lông mày xoắn thành hình chữ xuyên. Hắn cúp điện thoại đột nhiên bật dậy, một cái bóng màu đen tiến tới gần Tô Lương Mạt, sau một khắc, cánh tay bị hắn dùng sức nắm chặt.

"Anh làm gì?"

"Giao người ra đây, tôi biết cô hiểu tôi đang nói gì?"

Tô Lương Mạt bị hắn cứng rắn kéo đi lên trước mấy bước, Hàn Tăng bên cạnh quát, "Người đâu? Tống Các trúng độc, bây giờ bác sỹ đang cật lực cứu chữa, bảo cô ta giao thuốc giải độc ra đây!"

"Giải độc?"

"Nếu Tống Các xảy ra chuyện, tôi tiêu diệt hết cả sòng bài này của các người!" Hàn Tăng giận dữ nói.

Tô Lương Mạt cười lạnh, "Vậy đợi hắn chết rồi hãy nói!"

Chiêm Đông Kình buông cô ra một đường đi thẳng lên hướng tầng hai, Tô Lương Mạt lảo đảo, từ xa nhìn thấy hộ vệ còn đứng trước cửa, người bên trong khẳng định có chạy đường trời.

Tô Lương Mạt bắt đầu thấy hối hận, cô không nên cứu cô gái kia, nếu quả thật ở trong phòng cô phát hiện ra người, cô nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Cô muốn đưa tay ngăn lại, cổ tay đau nhức như muốn lột đi lớp da.

Chiêm Đông Kình đứng ngoài cửa, "Mở cửa ra."

Hộ vệ theo lời hành động, Chiêm Đông Kình lôi Tô Lương Mạt vào, người trên giường nằm ở đó không nhúc nhích.

Khẩu khí Tô Lương Mạt nặng nề, "Các người đừng quá phận!"

Chiêm Đông Kình vung cánh tay, Tô Lương Mạt xông về phía trước, cô ổn định bước chân nhìn về phía Chiêm Đông Kình, "Căn phòng này, chỉ có hai người tôi với Lưu Giản."

Ánh mắt Chiêm Đông Kình quét về phía giường lớn, "Dựa vào tính khí nhẫn nại của Lưu Giản mà vẫn còn nằm ở đây?"

Tô Lương Mạt dụi dụi cổ tay, cô đi về phía giường lớn, vén chăn lên ngồi vào đó, "Chiêm Đông Kình, anh thế này được tính là gì, anh hôm nay vén chăn lên nếu phát hiện là Lưu Giản nằm bên cạnh tôi, anh nói thế nào?"

Khóe miệng Chiêm Đông Kình chứa ý cười, nếu nói bên trong thực là Lưu Giản đang ngủ hắn không tin, hắn cất bước tiến lên, Tô Lương Mạt khẩn trương ấn lấy mép chăn, Chiêm Đông Kình cúi người xuống, "Nếu là Lưu Giản, bảo hắn ra đây."

"Dựa vào cái gì!" Nét mặt Tô Lương Mạt biểu lộ giận dỗi, "Chiêm Đông Kình, anh quản quá nhiều chuyện rồi, anh muốn tìm thuốc giải tìm người khác đi!"

Hắn vươn tay giữ chặt góc chăn, Tô Lương Mạt nhìn về phía hắn, "Anh dám vén lên không?"

"Tôi vì sao không dám?"

"Buồn cười! Tôi với anh là quan hệ gì, việc này nếu truyền ra ngoài anh cũng không sợ mặt không ra ngoài nắng được?" Tô Lương Mạt nói tiếp, "Tránh ra, anh muốn bắt kẻ thông dâm hình như cũng tìm nhầm đối tượng rồi."

Ánh mắt Chiêm Đông Kình dần dần sa sầm, đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên từ trong chăn duỗi ra, ôm eo Tô Lương Mạt.