Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 150: Khiêu khích




“Sư phụ, sư phụ, bên trên đã gọi cuộc họp khẩn cho những chính trị gia trên toàn thế giới và nhận được sự ủng hộ của họ!” Hữu Tín hớt hải chạy vào nói.

Nam Phong mở mắt ra, trong thời gian này hắn đang cố hết sức tu luyện để nâng cao cảnh giới nhưng dường như số lượng linh khí để đột phá một tiểu cảnh giới không hề ít, không phải chuyện ngày một ngày hai có thể hoàn thành.

Hắn nhìn Hữu Tín từ tốn nói: “Vậy có bao nhiêu nước hưởng ứng lời kêu gọi này!”

Hữu Tín khó khăn nói: “Sự phụ… có hết thảy hai mươi nước nhưng chỉ có ba nước tham gia vào hành động lần này của chúng ta, tính cả chúng ta là bốn nước tất cả!”

Nam Phong nhướng mày nói: “Chỉ có bốn nước, bọn họ không biết hành động lần này sẽ đánh dấu cho rất nhiều thứ hay sao?”

Hữu Tín dậm chân, bực tức nói: “Bọn họ đều biết điều đó nhưng nếu để họ tiến vào một nhiệm vụ tự sát thì họ không dám!”

Nam Phong cười nhạt nói: “Rồi họ sẽ phải hối hận vì quyết định lần này!”

Sau đó hắn nhìn Hữu Tín nói tiếp: “Vậy ba nước tham gia cùng chúng ta có những nước nào?”

“Có Mỹ, Trung Hoa và Tiểu vương quốc Ả Rập là tham gia vào cuộc viễn trinh lần này!” Hữu Tín nhanh chóng đáp lại.

Nam Phong cảm thấy khó hiểu, Mỹ quốc và Trung Quốc thì hắn có thể hiểu còn cái nước chuyên đi bán dầu mỏ lại tham gia vào việc này làm gì, không phải hắn chê bai một đất nước có nền quân sự đứng top thế giới, thế nhưng Ả Rập vẫn luôn nằm dưới quyền kiểm soát của Mỹ, nói là làm ăn bình đẳng nhưng thực chất là kiềm chế, nước này có thể mạnh nhưng binh lực luôn bị Mỹ quốc đè một đầu.

“Chẳng lẽ những tiểu vương quốc này đang muốn lật mình?” nghi vấn trong lòng nhưng Nam Phong vẫn đưa ra chỉ thị: “Hãy nói với những lãnh đạo của chúng ta cần tìm một nơi hội họp, sau đó cuộc viễn trinh sẽ được bắt đầu!”

***

Tại Vladivostok biên giới giáp giữa Nga và Triều Tiên lúc này đang tổ chức một cuộc họp thượng đỉnh giữa bốn nước chung tay thảo phạt nước Nga nơi ngập tràn Zombie.

Bốn nước nhưng mỗi nước chỉ có thể cử ra ba đại diện tham gia vào cuộc họp kín này, đại diện của Trung Quốc có hai nhà lãnh đạo cấp cao và một đạo sỹ mặc áo bào trắng.

Bên Mỹ là một nhà lãnh đạo cấp cao và cũng là tổng thống đương nhiệm, đi cùng là một chàng trai trẻ có khí tức không tầm thường và một người mặc đồ bó giáp poly đen có biểu tượng hình con dơi trước ngực.

Bên các tiểu vương quốc Ả Rập là một chàng trai trẻ sở hữu dung nhan tuyệt sắc cùng vẻ ngoài phong trần, lãng tử, đi cùng người này là hai vệ sỹ được phục dụng nước thuốc noãn ngọc, dường như người này muốn tự mình đại diện cho cả một đất nước.

Còn bên phía Việt Nam tất nhiên không thể thiếu Nam Phong, cường giả đứng đầu và cũng là người khởi sướng ra hội nghị bí mật này, đi cùng là thủ tướng đương nhiệm của Việt Nam dân chủ cộng hòa và thư ký tâm đắc của mình.

Đương nhiên màn dạo đầu là nhưng lời chào hỏi, giới thiệu cùng với tâm lý chiến diễn ra căng thẳng nhằm xác định mục tiêu, mục đích và cuối cùng là ích lợi của đôi bên.

Chàng trai trẻ Ả Rập tỏ ra không hề kém cạnh khi phải đối mặt với các nguyên thủ quốc gia, từng vấn đề lần lượt được người này đưa ra và đều đánh vào trọng tâm, đối mặt với những nguyên thủ quốc gia mà mặt không đổi sắc đã cho thấy bản lĩnh không hề nhỏ của người này.

Tứ bên bàn bạc kỹ lưỡng và dường như không ai là không cảm thấy hài lòng cả, ngay cả đất nước Việt Nam nhỏ bé cũng được hưởng lợi ích rất nhiều.

Chỉ có Nam Phong là nhướng mày không hài lòng, hắn cho rằng lợi ích như vậy về phía Việt Nam là không được ổn thỏa mà không biết rằng đối với những nước lớn thì chuyện một nước nhỏ được những lợi ích như vậy là ơn to bằng trời rồi, bọn họ cũng không hy vọng gì vào nền quân sự của Việt Nam.

Có thể Việt Nam là nước đã từng đánh bại những cường quốc trên thế giới thế nhưng đó là một cuộc chiến trường kỳ hao tổn tiền tài và vật chất, còn đối với những cuộc viễn trinh chớp nhoáng thì nền quân sự đó không thể đem lên bàn cân so sánh với những cường quốc khác, cùng với nền quân sự của thế giới đã thay đổi một cách chóng mặt không giống nửa thế kỷ trước, vậy nên Việt Nam có thể tạo nên kỳ tích như xưa hay không là điều chưa thể nắm chắc được.

Một nhà lãnh đạo của Trung Quốc đặt bản đồ của mình lên bàn và chỉ ra những vị trí chiến lược cũng như bố cục tiến công của từng nước, đương nhiên những gì người này nói đều là mô phỏng bởi những đại tướng quân sự phía sau màn hình vi tính.

Nam Phong lúc đầu cũng không quá chú ý vì hắn mặc dù mang trong mình chiến lực mạnh mẽ nhưng về quân sự thì đúng là gà mờ đích thực, thế nhưng khi nhìn thấy bản đồ mà người lãnh đạo này đang sử dụng khiến cho hắn không khỏi nhướng mày.

Đó chính là bản đồ đạt chuẩn thế giới, chỉ có điểm khác biệt nho nhỏ chính là đường lưỡi bò huyền thoại mà một mình Trung Quốc công nhận.

Nếu bình thường việc Trung Quốc có dùng bản đồ hình lưỡi bò hay không là chuyện của họ chẳng liên quan gì đến hắn vì hắn biết đôi khi các nước đều đã từng thẩm du tư tưởng rất nhiều lần, giống mấy lần Mỹ quốc từng đưa vào trong truyện tranh của họ là đã từng thắng cuộc chiến đáng thất vọng ê chề của họ tại Việt Nam.

Thế nhưng điều không thể chấp nhận ở đây chính là Trung Quốc dám công khai sử dụng bản đồ như vậy tại cuộc họp kín bốn thành viên trong đó có Việt Nam, đó như là một cái bạt tai thật mạnh vào Việt Nam và chính phủ, một sự khiêu khích lớn đối với bộ mặt của cả một quốc gia.

Nếu bình thường Việt Nam đành phải nhẫn nhục chịu đựng nhưng bây giờ đã có Nam Phong ở đây, một con người có trái tim nhiệt huyết và trên hết là chiến lực kinh khủng khiếp, là lá bài ẩn của Việt Nam.

“Đợi một chút nào…” Nam Phong không thể hờ hững được nữa, hắn đã lên tiếng.

Nhà lãnh đạo Trung Quốc này nhướng mày nói: “Người này có phải là đại biểu của Việt Nam không?” vừa nói hắn vừa nhìn về phía thủ tướng đương nhiệm.

Thủ tướng đương nhiệm của Việt Nam dứt khoát lên tiếng: “Đúng vậy! Cậu ấy có thể đại biểu cho Việt Nam chúng tôi!”

“Ồ! Vậy cậu nói đi chàng trai trẻ, nói thử xem cậu có ý kiến gì?” vừa nói người này vừa làm động tác mời chào và trở lại vị trí ngồi của mình.

Nam Phong cười nhẹ vươn bàn tay của mình tiến lại gần bản đồ và vỗ nhẹ một cái, bản đồ được làm bằng chất liệu tốt cứ như vậy chia năm xẻ bảy hóa thành tro bụi.

Vị chính khách của Trung Quốc tức giận quát lớn: “Ngươi làm như vậy là có ý gì, muốn khai chiến!?”

Nam Phong hờ hững nói: “Làm gì sao? Chẳng có gì cả chỉ là muốn làm những điều nên làm thôi! Mặc dù ta cũng không dám nhận mình giống như những tiền nhân đi trước thế nhưng làm điều như thế này thì ta vẫn có thể!”

Vị chính khách Trung Quốc lạnh lùng nhìn về phía lãnh đạo Việt Nam gằn giọng nói: “Chẳng lẽ lời nói của hắn cũng đại biểu cho Việt Nam!”

“Đúng vậy! Lời của cậu ấy cũng chính là đại biểu cho Việt Nam!” Thủ tướng đương nhiệm Việt Nam cắn răng nói, hắn đang muốn đặt cược vào Nam Phong, chỉ cần Nam Phong vượt qua được thử thách lần này thì Việt Nam sẽ ngày càng phát triển, cùng lắm thì lui xuống đợi ngày “Đông sơn tái khởi”.

Nghe thấy vậy vị chính khách Trung Quốc nói lớn vỗ tay to nhưng lại cười lạnh trong lòng, người này gằn giọng nói: “Ha ha… Khá lắm, khá lắm, An Nam tiểu quốc bé nhỏ mà cũng có tinh thần như vậy, vậy thì chúng ta cũng không còn gì để nói nữa, hãy dùng vũ lực để đàm phán đi!”

Nói xong người này nhìn sang vị đạo trưởng bên mình cung kính nói: “Mạc chân nhân xin mời ngài xuất trận!”

Vị đạo sỹ râu tóc bạc trắng tiên phong hạo cốt đại diện bên phía Trung Quốc mở đôi mắt đang khép hờ của mình ra, hắn nhìn về phía Nam Phong nhẹ nhàng nói: “Dám sỷ nhục Hoa Hạ đáng tội chết, có dám so tài với bần đạo một phen?!”

“Có gì mà không dám!” Nam Phong hào hùng nói.

Nói xong hắn bật người phi thẳng ra ngoài, thân pháp biến ảo khôn lường.

“Hay lắm, võ công rất mạnh!” Nói xong vị Mạc chân nhân này cũng vận khí phi thân ra ngoài.

Nam Phong ngạc nghiên nhìn người này, hắn cảm nhận được thân pháp của người này không hề tầm thường chút nào và có vẻ khác với những võ giả thông thường, dường như là thiên về Linh giả.

“Tại sao người này đẳng cấp cũng không hề mạnh mà lại tu được Linh khí, thành tựu Linh giả!” Nam Phong thầm nghĩ.

Đạo sỹ này cũng nhìn Nam Phong với ánh mắt ngạc nhiên, từ trong nội thể hắn cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn đến từ Nam Phong không kém hắn là bao, chỉ có tuổi tác là kém hắn quá nhiều.

“Từ bao giờ trên võ lâm lại sinh ra một đạo sỹ thân pháp tuyệt diệu lại còn trẻ tuổi như vậy?”

Mạc chân nhân nhìn Nam Phong rồi chắp tay lại nói: “Bần đạo Mạc Thiên Hành hiệu chân nhân! Hạnh ngộ!”

Nam Phong cũng chắp tay lại nói: “Tại hạ Vũ Nam Phong, xin mời!”