Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 60: Võ tòng mất tích




Lâm Miểu Miểu nhìn chằm chằm văn kiện, rơi vào trong im lặng.

Chỉ cần trong lòng cô nghĩ thông suốt, giấy thỏa thuận ly hôn này cũng giống như đống giấy vụn, không cần thiết vì nó gây ra nhiều khó khăn hơn, có lẽ, đôi khi nhắm một mắt mở một mắt, lại là thông minh, đương nhiên còn có một nguyên nhân không rõ khác.

Phác Hoằng Hi từng dạy cô vĩnh viễn đừng cho đối thủ biết trước chiêu tiếp theo của mình.

Cài này dùng với Taekwondo, nhưng cũng có thể dùng trong cuộc sống, trong tình yêu giữa nam và nữ, thỉnh thoảng cũng có thể xem như một trận thi đấu thể thao, hôm nay quyền chủ động trong trận thi đấu này đã nằm trong tay cô.

Cô trước sau vẫn là một người khéo bảo vệ mình, nếu như có một ngày, cô muốn kết thúc, cô có thể kết thúc ngay.

Cô cất văn kiện, đặt vào trong ngăn kéo, sau đó đi tới cửa phòng ngủ, lúc bóng dáng cô xuất hiện, ánh mắt Tông Chính liền nhìn sang, yên bình nhẹ nhàng giống như ánh trăng sáng phản chiếu trên mặt nước.

Theo đó ánh mắt của cô cũng dịu dàng hơn.

Anh tính tình không tốt, bụng dạ nhỏ nhen, ngang ngược bá đạo......

Nhưng...... hết lần này tới lần khác vẫn là anh, đi vào trong trái tim cô.

Nước Y và Z thị chênh nhau 10 giờ, màn đêm nước Y buông xuống, là lúc Z thị vừa mới bắt đầu một ngày bận rộn. Tông Chính mở hội nghị video ba tiếng liên tục, vừa bắt đầu xử lýmọi công việc lớn nhỏ mà Giang Trạch báo cáo, gần đến thời gian ngủ trưa, bởi vì chênh lệch múi giờ, cùng với ban ngày ngủ nhiều, Lâm Miểu Miểu không có ý muốn ngủ, lúc rạng sáng, cô thức dậy làm cho Tông Chính bữa ăn khuya đơn giản, mới lên giường đi ngủ, nửa đêm mơ hồ cảm thấy Tông Chính cũng lên giường, ôm cô vào trong ngực.

Sáng sớm hôm sau, khi cô tỉnh lại, Tông Chính còn đang ngủ, cô mới vừa lui ra khỏi ngực anh, anh đã bị động tác của cô làm cho tỉnh giấc. Lâm Miểu Miểu không hiểu anh ngủ không sâu hay vì nguyên nhân khác, chỉ cần rời khỏi vòng ôm của anh, anh sẽ tỉnh.

Anh mở mắt nhìn đồng hồ, lại nhắm mắt lại, hơi dịch đầu đè lên vai cô, sau đó đưa cánh tay để ngang hông cô, không đến mấy giây, Lâm Miểu Miểu lại rơi vào trong vòng ôm sít chặt của anh.

Lâm Miểu Miểu mới vừa định rút chân, Tông Chính liền dùng hàm dưới ma sát nhẹ nhàng hai cái trên vai cô, trong giọng nói tất cả đều là âm mũi còn chưa tỉnh ngủ.

"Ngủ thêm lúc nữa đi."

Vì vậy, vừa chợp mắt một cái đã đến mười giờ, Tông Chính tỉnh dậy, bàn bạc với Lâm Miểu Miểu buổi tối quay về Z thị, thật ra Lâm Miểu Miểu muốn ở lại thêm vài ngày, nhưng Tông Chính bề bộn nhiều việc, cô không quay về, anh tuyệt đối không có khả năng về một mình.

Cô chần chừ, rồi cũng đồng ý buổi tối trở về Z thị, sau đó giục Tông Chính rời giường, buổi chiều Tông Chính có hẹn với Mễ Chân, trước khi đi dẫu sao cô cũng muốnđích thân đi chào từ biệt Phác Hoằng Hi, với lại Tông Chính cũng có thể gặp Phác Hoằng Hi một lần, còn có chuyện nghỉ thi đấu, cũng cần trao đổi với Phác Hoằng Hi.

Từ năm ngoái sau khi đạt giải vô địch thế giới, phần lớn thời gian Lâm Miểu Miểu đều dành cho chụp ảnh, từ từ rút ra khỏi phạm vi Taekwondo, đối với Lâm Miểu Miểu mà nói, học Taekwondo chẳng qua là hứng thú, cô cũng không có ý định giống như Phác Hoằng Hi, coi Taekwondo là một nghề suốt đời, cuộc sống đều dâng hiến cho Taekwondo, trước đây huấn luyện khắc khổ chính là vì giành giải quán quân, cái ý nghĩ này, một năm trước Lâm Miểu Miểu đã thẳng thắn nói ra, đối với dự định của cô Phác Hoằng Hi chỉ thở dài, ngược lại cũng không nói gì thêm.

Mặc dù đang từ từ sao nhãng, nhưng Lâm Miểu Miểu cũng chưa suy nghĩ đến chuyện nghỉ thi đấu, dù sao tuổi cô còn trẻ, nhưng bây giờ không giống, cô đã kết hôn, phần lớn thời gian sau này đều sẽ ở lại Z thị, đương nhiên không thể nào tham gia các trận đấu nữa, lại suy nghĩ đến tình hình của Tông gia, cô rất nhanh có thể sẽ gặp vấn đề con cái, cô suy nghĩ cả đêm, quyết định nghỉ thi đấu, nhưng chuyện này còn phải trao đổi với Phác Hoằng Hi.

Tông Chính nghe xong những việc đợi xử lý mà Lâm Miểu Miểu nói, lần đầu tỏ ra khen ngợi, sau đó hỏi Phác Hoằng Hi thích gì, anh chuẩn bị quà gặp mặt cho tốt. Vì chuẩn bị quà gặp mặt, lúc hai người đến Hồng Hi đạo quán đã gần trưa, ba người cùng nhau ăn cơm ở đạo quán.

Sau khi ăn cơm Phác Hoằng Hi gọi Lâm Miểu Miểu tới chỗ nghỉ ngơi của mình, cười hỏi: "Nghĩ kỹ rồi?"

Lâm Miểu Miểu lộ ra sự ngượng ngùng hiếm thấy của thiếu nữ, thẹn thùng dạ một tiếng.

Phác Hoằng Hi cười ha hả, vỗ vỗ bả vai của cô nói: "Thằng bé này ta nhìn không tệ, cố gắng lên!"

Thằng bé kia không tệ? Lâm Miểu Miểu trong lòng oán thầm, nhìn biểu hiện của Tông Chính, cô quả thực cũng không phản đối, ở trước mặt Phác Hoằng Hi thái độ của anh khiêm tốn kính cẩn, chẳng hề thấy có một chút bóng dáng ngang ngược kiêu ngạo, lúc ăn cơm Lâm Miểu Miểu không nhịn được nhìn anh mấy lần, Tông Chính nhận được ánh mắt của cô, còn cười vô cùng dịu dàng với cô.

Lâm Miểu Miểu một lần cho là mình hoa mắt. Hiện nay Phác Hoằng Hi thấy Tông Chính không tệ, cô đương nhiên cũng sẽ không hủy đi cái đài của anh, dĩ nhiên cô cũng mong muốn Phác Hoằng Hi có thể thích Tông Chính.

Hai thầy trò đơn độc nói chuyện xong xuôi, Phác Hoằng Hi lại trò chuyện cùng Tông Chính một lúc, Lâm Miểu Miểu lại lần nữa hoa mắt, dường như lần đầu tiên quen biết Tông Chính, Tông Chính cũng có một mặt cung kính khiêm tốn này ư? Lúc hai giờ chiều, hai người mới cùng nhau rời khỏi đạo quán, đi vào câu lạc bộ polo ngự lâm quân.

Ngày trước lúc ở nước Y, thật ra Mễ Chân cũng gọi cô đi, trước đây Lâm Miểu Miểu bận nhiều việc, lại phải học kiến thức văn hóa, còn phải luyện tập Taekwondo, đâu còn có thời gian đi chơi, Mễ Chân từng gọi mấy lần, thấy Lâm Miểu Miểu không có hứng thú, cũng không gọi cô nữa, trước khi Tông Chính chưa dạy cô cưỡi ngựa, Lâm Miểu Miểu chưa từng sờ qua lưng ngựa, nhưng Tông Chính dạy một lần ngắn ngủi, tài cưỡi ngựa của cô cũng không bằng một kẻ gà mờ, có điều đối với năng lực trong phạm vi cô phân loại không có hứng thú, cô không có chút ý định giành phần thắng, không thắng thì thôi có sao đâu.

Lần này Mễ Chân chiếm ưu thế sân nhà, có đồng đội và hoàn cảnh quen thuộc, ngựa tự mình nuôi, Tông Chính kém một quả ôm hận, Lâm Miểu Miểu đối với thắng thua của bản thân không quan trọng, nhưng lại thấy rất nhiều tuyển thủ vô cùng coi trọng thắng bại được thua, cô đang suy nghĩ xem có cần an ủi Tông Chính chút hay không, Tông Chính đã cưỡi ngựa chạy tới trước mặt cô, chở cô chạy.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, sau đó học cách nói của Phác Hoằng Hi nói: "Kết quả không quan trọng, quan trọng là quá trình......"

Tông Chính liếc nhìn cô, giọng điệu có chút không vui cắt ngang lời cô: "Anh là người bụng dạ hẹp hòi như vậy sao?"

Lâm Miểu Miểu ở đáy lòng nói: Đúng vậy. Tất nhiên lời này, cô sẽ không nói ra miệng.

Tông Chính lại hừ một tiếng, ôm chặt cô, khẩu khí ngạo mạn: "Vả lại, thứ tốt nhất anh đã chiếm được rồi."

Lâm Miểu Miểu mím môi cười, đây coi là lời ngon tiếng ngọt ư? Nhưng thế nào cũng có chút mùi vị thiếu nợ lộ ra vậy.

Hai người chạy mấy vòng ở trường đua, sau khi Tông Chính thay quần áo xong ở khu nghỉ ngơi cùng Lâm Miểu Miểu, vẻ mặt chăm chú nói: "Có hai tin tức, một tin tốt, một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?"

Lâm Miểu Miểu không nói gì, nói thẳng không được sao, còn cố ý khơi dậy trí tò mò của người khác.

"Tin tốt đi." Cô đáp.

Trên mặt Tông Chính hiện lên một nụ cười: "Võ Tòng cắn Lý Minh."

Lâm Miểu Miểu vẻ mặt cứng ngắc, đây coi là tin tốt ư? Cô liếc Tông Chính, anh nói thế cũng chẳng khác gì không nói, còn khen Võ Tòng giỏi.

Cô im lặng hai giây hỏi: "Còn tin xấu?"

"Sau khi Võ Tòng cắn người liền chạy mất tiêu."

Lâm Miểu Miểu im lặng thở dài, đây rõ ràng là hai tin xấu!!

Đánh bóng xong, theo kế hoạch cô còn muốn đi thăm trường học một chuyến, nhưng bây giờ hiển nhiên cô không còn tâm trạng đi trường học thăm thú, hai người về nhà thu dọn đồ đạc qua loa, liền chạy thẳng tới sân bay.

Lúc máy bay Tư nhân đến Z thị là tám giờ tối, hai người trở về nhà, chị Chu kể lại sự việc cặn kẽ một lần, sáng sớm chị dẫn Võ Tòng ra công viên Đông Ngạn đi dạo, không biết Võ Tòng làm sao bỗng nhiên phát điên, tuột khỏi dây thừng trên cổ, chạy tới cắn lên đùi mộtngười đi đường, Lý Minh đi đến giúp, muốn giữ Võ Tòng, sau đó Võ Tòng cắn ngược lại Lý Minh một cái, thì như nổi điên chui vào trong bụi dậm của công viên, vốn không có người đuổi theo, khi đó cũng không ai dám đuổi theo nữa.

Sau khi sự việc xảy ra, chị Chu gọi điện thoại cho Tông Chính trước tiên, bởi vì chủ nhân đi vắng, chị Chu đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm sau khi chó cắn người khác bị thương, sau khi xử lý xong mọi chuyện, mới vào phòng chụp ảnh của Lâm Miểu Miểu tìm mấy tấm ảnh chụp sườn mặt, chính diện của Võ Tòng, rồi đăng tìm chó, lại mời nhân viên chuyên môn đi tìm Võ Tòng, nhưng mà đến bây giờ, vẫn không tìm được.

Lâm Miểu Miểu nhìn sắc trời bên ngoài, tâm trạng nặng nề, cô nuôi Võ Tòng lâu như vậy, Võ Tòng cũng thường vào trong vườn hoa đạp hư hoa cỏ, thường ngày vẫn rất ngoan, bỗng nhiên nổi điên lên, rõ ràng không giống bình thường, nhưng bây giờ cô không có tâm trí suy nghĩ nguyên nhân, hai chuyện quan trọng nhất bây giờ, chuyện thứ nhất là đi thăm Lý Minh và một người đi đường khác bị cắn bị thương, chuyện thứ hai chính là tìm Võ Tòng, bây giờ trời đã tối, ban đêm tìm một chú chó, quả thực rất khó.

Vùng lân cận Công viên Đông Ngạn đều là mấy khu nhà giá cao, có thể chạy bộ trong đó, chí ít cũng phải là tinh anh trong xã hội. Chó bỗng nhiên cắn người bị thương, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng khi chủ nhân của con chó là Tông Chính, mà người bị cắn bị thương là cậu hai nhà họ Lý, một người đi đường khác cũng là giáo sư viện khoa học ở Z thị, chuyện này xem ra khó giải quyết, nếu bị người có dụng ý xấu đưa tin, một người kiêu ngạo không coi ai ra gìthả chó hành hung vậy thì vướng vào rắc rối lớn rồi.

Lâm Miểu Miểu thay quần áo, cùng Tông Chính đi hỏi thăm sức khoẻ Trần giáo sư viện khoa học, người thứ nhất bị Võ Tòng phát điên cắn bị thương, trên bắp chân ông ta để lại một hàng dấu răng sâu, nhưng Võ Tòng dù sao vẫn còn nhỏ, cho nên tình trạng vết thương cũng không nghiêm trọng như lúc nhìn, nhưng bị chó cắn, tất nhiên sẽ có xác suất bị nhiễm bệnh chó dại, lại kết hợp với khi đó Võ Tòng đột nhiên phát điên, loại khả năng này dường nhưcàng cao.

Gia đình giáo sư Trần sống ở Long Hồ Phỉ Thúy cạnh hoa viên Thế Kỷ, thành viên trong gia đình chỉ có vợ của giáo sư Trần và con gái, chuyện thương lượng cùng người khác đương nhiên đều do Tông Chính làm. Rõ ràng giáo sư Trần đã biết thân phận của Tông Chính và Lâm Miểu Miểu, cho nên cũng không cố ý làm khó, ngược lại còn cùng Tông Chính trò chuyện hăng hái về lịch sử.

Đây đã là lần thứ hai Lâm Miểu Miểu thấy bộ dáng thanh niên đầy hứa hẹn cung kính khiêm tốn này của Tông Chính, lúc anh gặp Phác Hoằng Hi, cũng là bộ dáng này, cô ở một bên nhìn hồi lâu, trong lòng cảm thấy có đôi khi Tông Chính là người hai mặt, trước mặt cô và trước mặt người khác anh là hai con người hoàn toàn khác nhau, ở trong công ty và trong nhà cũng có khác biệt, chỉ có điều ở nhà và công ty đại khái là ở địa bàn của mình, bản tính của anh chiếm phần lớn, nhưng ở trước mặt người ngoài cũng cần chia ra rất nhiều loại, ví dụ như ở nhà lớn nhà họ Lâm, anh thu lại một chút, nhưng thái độ vẫn rất cứng rắn, ở trước mặt Phác Hoằng Hi và giáo sư Trần, anh hoàn toàn giống như thay đổi thành một người khác.

Lâm Miểu Miểu còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên khi gặp Tông Chính, cô nghe tên thám tử không đáng tin chết tiệt giới thiệu vắn tắt xong cuộc đời anh, cảm thấy Tông Chính hoặc là một người khiêm tốn thật sự, hoặc là một người đàn ông ra vẻ đạo mạo giỏi ngụy trang, nhưng vừa tiếp xúc mới phát hiện, hai cái từ này dùng trên người anh đều không thích hợp chút nào.

Hai người có quan hệ thân thiết nhất với Tông Chính, tiếng tăm của Đỗ Thiếu Khiêm thì khỏi cần nói, sau khi Cố Khải kết hôn, trái lại danh tiếng tốt hơn chút, nhưng Tông Chính trong đó...... chính xác mà nói, tác phong của Tông Chính ở Z thị chẳng những không tồi, trái lại tương đối tốt, nhận xét của người bên ngoài phần lớn đều nói, anh giữ mình trong sạch, cách cư xử biết tiến biết lùi, nho nhã lễ phép, theo lời ca ngợi này, anh chính làngười đứng đầu trong danh sách những người đàn ông độc thân hoàng kim ở Z thị.

Lâm Miểu Miểu từ đầu đến cuối không nghĩ ra những đánh giá này về Tông Chính rốt cuộc là từ đâu tới, anh như vậy, hoàn toàn chính là đại biểu của bọn con nhà giàu!

Cho dù bây giờ cô tận mắt nhìn thấy, cũng rất khó đem những điều trước mặt, khiêm tốn lễ độ, mặt mỉm cười, người đàn ông anh tuấn trò chuyện vui vẻ với giáo sư Trần, cùng liên hệ tới con người hô to gọi nhỏ, hung hăng càn quấy, ngang ngược kiêu ngạo trước kia.

Ở nhà giáo sư Trần ngây người gần một tiếng đồng hồ, hai người mới rời đi, nếu như không phải còn cần đi thăm hỏi Lý Minh, giáo sư Trần cũng đã giữ khách rồi, có thể thấy biểu hiện một giờ ở nơi này của Tông Chính, giành được sự coi trọng rất lớn của ông.

Rời khỏi nhà giáo sư Trần, đã hơn chín giờ tối, Tông Chính khách sáo gọi một cuộc điện thoại cho Lý Minh, bày tỏ ý tứ hỏi thăm, Lý Minh còn đang ở bên ngoài xã giao, chuyện đi thăm Lý Minh tạm thời thì không cần.

"Em gọi điện thoại cho anh ta xem sao." Lâm Miểu Miểu nói.

Dẫu sao Lý Minh cũng từng là học viên của cô, quan hệ của hai người cũng tương đối quen thuộc, dù sao chăng nữa Lâm Miểu Miểu cũng thấy mình cần phải tự mình gọi điện thoại xin lỗi thay Võ Tòng, Tông Chính nghe vậy đương nhiên vẻ mặt không tốt tí nào, không mặn không nhạt hỏi: "Giữa các người có cái gì mà nói cơ chứ?"

Lâm Miểu Miểu hoàn toàn xem lời của anh như không, mặc dù Võ Tòng do Tông Chính mua, nhưng thực tế chăm sóc Võ Tòng lại là Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu tự nhận mình mới là chủ nhân thật sự, cho nên lúc chị Chu gọi cũng nhớ kỹ số điện thoại của hai người bị thương, cô lấy điện thoại di động gọi cho Lý Minh, còn đang kết nối, Tông Chính u ám hỏi: "Các người còn trao đổi số điện thoại nữa cơ á?"

Một bên, Lâm Miểu Miểu đã chào hỏi Lý Minh, Lý Minh vừa nhận điện thoại của Tông Chính xong, chưa quay trở lại bữa tiệc mà còn ở trên sân thượng của quán rượu, điện thoại lại vang lên, là số điện thoại của Lâm Miểu Miểu, anh tưởng rằng dãy số của cô chỉ có thể vào dịp lễ tết mới có cơ hội gửi một tin nhắn chúc phúc.

"Tôi thành thật xin lỗi, anh......có khỏe không?"

Lý Minh cười cười, nhẹ giọng đáp: "Tôi không sao, không cần lo lắng."

Lâm Miểu Miểu ngừng lại một lúc, nếu như Lý Minh nói mình có vấn đề, cô sẽ hỏi tình trạng vết thương, sau đó hẹn thời gian đi gặp anh ta, nhưng anh ta nói không sao, trong khoảng thời gian ngắn cô lại không biết nói gì. Cô luôn không phải một người giỏi nói chuyện.

Lý Minh nghe trong điện thoại im lặng vài giây, chủ động hỏi đến Võ Tòng: "Chó của em đã tìm được chưa?"

Giọng của Lâm Miểu Miểu thấp xuống: "Còn chưa tìm được."

"Đừng gấp, tôi cũng mời người để ý giúp một tay, nhất định có thể nhanh tìm được."

"Cảm ơn."

Tiếng cười của Lý Minh dường như quang ̣đãng hơn: "Không cần phải nói cảm ơn, chúng ta là bạn bè mà."

Vẻ mặt Lâm Miểu Miểu cũng thoải mái hơn, nhận định của cô về bạn bè luôn rất hà khắc,nhưng lúc này cô bỗng nhiên cảm thấy Lý Minh hình như có thể làm bạn, có thể vì cảnh ngộ của cô và anh ta giống nhau chăng?

"Vậy lúc nào anh có thời gian, tôi muốn đích thân đến thăm, như vậy tôi mới có thể yên tâm."

Lý Minh tựa bên thành sân thượng, nhìn xuống Z thị dưới chân đèn đuốc rực rỡ, mỉm cười, anh chưa từng yêu, cho nên không thể nói yêu rốt cuộc có cảm giác gì, nhưng người giống như anh, hôn nhân sẽ chỉ là một cuộc giao dịch, nói đến tình yêu thì quá giả dối.

Anh cầm điện thoại, nhẹ nhàng nói: "Đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho em."

Lâm Miểu Miểu cúp điện thoại, không cần quay sang cũng có thể cảm nhận được cơn giận mà Tông Chính đang kiềm nén, anh cười lạnh hỏi: "Vừa rồi ở nhà giáo sư Trần, sao không thấy em nhiệt tình như thế?"

Lâm Miểu Miểu im lặng, cô và giáo sư Trần không quen biết, hơn nữa bên giáo sư Trần có Tông Chính, bên Lý Minh này, Tông Chính và anh ta rõ ràng không hợp nhau, huống hồ cô thật không thấy mình nhiệt tình tí nào, cái từ nhiệt tình này cực kỳ xa lạ với cô.

Tông Chính đang nghĩ gì, bây giờ cô cũng có thể đoán được hơn phân nửa, cô bất đắc dĩ giải thích: "Anh ta không phải kiểu người em thích."

"Không phải kiểu em thích, cũng nhiệt tình như vậy, nếu như là kiểu người em thích, thì em còn muốn như thế nào nữa?"

Lâm Miểu Miểu không nói gì nhìn anh, nếu như là kiểu cô thích, cô sẽ như thế nào, không phải anh rõ nhất sao? Từ chuyện của Mễ Chân và Lý Minh, cô đã nhận thức rõ, loại chuyện này, bất luận cô giải thích thế nào, Tông Chính đều có lý do tiếp tục bắt bẻ cô, cô dứt khoát không giải thích cho xong.

Trước khi lên xe, Tông Chính liếc nhìn cô, nói: "Anh sẽ đích thân đi gặp anh ta, em không được phép đi."

"...... anh có thể đi cùng với em."

Qua mấy giây, Tông Chính mới không tình nguyện trả lời: "Được rồi, xem như em thêm vào phần của anh."

Lâm Miểu Miểu lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khiêm tốn? Kính cẩn? Lễ độ? Tuổi trẻ đầy hứa hẹn?

Đây mới là bản tính của anh! Bất cứ lúc nào đều là một bộ dạng người khác thiếu nợ mìnhvậy.

Ngồi máy bay mười hai tiếng đồng hồ, vừa về lại có một đống chuyện, về đến hoa viên Thế Kỷ, Lâm Miểu Miểu đi ngay vào phòng tắm tắm rửa, cô mới vừa nằm vào trong nước, Tông Chính đã lắc lư đi vào, đòi tắm uyên ương.

Lâm Miểu Miểu vì chuyện của Võ Tòng, chẳng có chúttâm trạng nào, bộ dạng uể oải trả lời: "Em đau thắt lưng."

Tông Chính vừa cởi quần áo, vừa xem thường nói: "Em nghĩ gì thế? Đã tắm. Đương nhiên em......"

"Em đau thắt lưng." Lâm Miểu Miểu bộ dạng uể oải cắt ngang lời anh.

Tông Chính ánh mắt sâu lắng nhìn chằm chằm cô, sau khi cởi hết quần áo giẫm mạnh vào trong bồn tắm, cố ý làm cho bọt nước văng khắp nơi, sau đó đi về phía Lâm Miểu Miểu."

"Em đau thắt lưng thật mà."

"Đau thắt lưng à, anh tắm cho em......"

"Lưng em......a......"

Sáng sớm hôm sau, Lâm Miểu Miểu phấn chấn rời giường, chuẩn bị đi quanh công viên Đông Ngạn tìm Võ Tòng, Tông Chính ngồi trên giường vô cùng bực dọc gào lên với cô: "Làm tình nói đau thắt lưng, ngủ cùng còn dậy sớm! ! Lâm Miểu Miểu, anh cưới em rốt cuộc có ích lợi gì? !"

Lâm Miểu Miểu nhanh chóng mặc xong quần áo, quay đầu lại rất nghiêm túc trả lời: "Em sẽ nấu cơm, sẽ đeo cà vạt cho anh, cùng anh đi làm, mỗi ngày bị anh hô tới quát lui, anh còn muốn thế nào nữa?"

Tông Chính vừa nghe lập tức từ trên giường nhảy dựng lên: "Lâm Miểu Miểu, miệng lưỡiem lợi hại thật? Em muốn làm phản hả?"

Lâm Miểu Miểu vẻ mặt bình tĩnh chải xong tóc, đi về phía cửa, đợi cô đến phòng khách, ngạc nhiên phát hiện một nhúm lông đỏ rực đang nằm bò ra, ngạc nhiên của cô vừa mới hiện lên mặt, một giây kế tiếp đã thu lại, con chó ngao Tây Tạng này rất giống Võ Tòng, nhưng không phải Võ Tòng, nhìn bộ dạng nhỏ hơn Võ Tòng một chút.

Cô tâm trạng suy sụp đi tới, ngồi xổm dưới đất sờ sờ chú chó, giọng của Tông Chính từ trên cầu thang truyền đến: "Đây là em trai của Võ Tòng."

Cô bất mãn trả lời: "Em vẫn thích Võ Tòng hơn."

Tông Chính đi tới bên cạnh cô, giống cô sờ đầu chú chó nhỏ trước mặt, lại xoa xoa mái tóc cô mới chải mượt, đợi khi xoa tóc cô rối bù, anh mới rút tay về: "Chúng ta nuôi nó trước, từ từ tìm Võ Tòng."

Lâm Miểu Miểu ỉu xìu ừ một tiếng, Tông Chính có chút không vui kéo cô lên, trước đây anh cảm thấy khi Lâm Miểu Miểu bị liệt cơ mặt là đáng giận nhất, nhưng lúc cô không vui, cho dù buồn rầu, hay tinh thần sa sút, cũng càng khiến anh tức giận hơn, anh nhéo mạnh lên mặt cô: "Sáng sớm em đã đánh thức anh, anh không tính toán hiềm khích lúc trước mà tha thứ cho em, còn tặng em một chú chó, em thử xụ mặt nữa cho anh xem!"

Lâm Miểu Miểu ngơ ngẩn một giây, tâm trạng chán nản giống như mây gặp sương, long lanh hẳn lên, Tông Chính quét mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, má trái của cô vừa mới bị anh nhéo đỏ một mảng, tóc cũng có chút lộn xộn, từ lúc ở trong nhà Lâm Miểu Miểu thấy đồ đạc của Mễ Chân, Tông Chính liền thích lưu dấu vết của mình lên người cô, nhưng mà dấu vết anh muốn lưu lại nhất, Lâm Miểu Miểu lấy lý dođau thắt lưng, vô tình từ chối anh.

Anh hất hất cằm, không đếm xỉa tới hừ một tiếng: "Đi thôi, đi công viên Đông Ngạn xemsao."

Vì sáng sớm hôm qua xảy ra sự kiện chó cắn người, nhân viên quản lý công viên canh giữ rất cẩn thận ở cổng, cũng tăng thêm nhân viên quản lý tuần tra, cho nên hôm nay người đến chạy bộ cũng không nhiều, đa số đều là những người tuổi trẻ.

Lâm Miểu Miểu nhìn biển cảnh báo của công viên, mới biết sự kiện chó cắn người xảy ra ở công viên Đông Ngạn hôm qua, cũng không chỉ riêng Võ Tòng, còn có hai con chó khác, cô nghi ngờ nhìn về phía Tông Chính, Tông Chính im lặng mấy giây mới nói: "Chuyện này, hôm qua không nói với em......"

Vở kịch nhỏ >

Một ngày nọ, Tông Chính cầu hoan cầu hoan, Lâm Miểu Miểu từ chối.

Tông Chính sầm mặt nói: "Lý do?"

Lâm Miểu Miểu: "Đau thắt lưng!"

Tông Chính nhịn vài giây, rống lên về phía cô: "Việc xảy ra cũng hơn một năm rồi, em còn không biết ngượng lấy cái này làm lý do?"

Lâm Miểu Miểu bình thản liếc nhìn anh: "Bệnh cũ tái phát."

Tông Chính: "......" Hừ!