Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 64: Anh xác định là em




"Đây là nhẫn kết hôn...... em thích không?"

Lâm Miểu Miểu ngẩn ra, cuộc hôn nhân này chưa đến một tiếng đồng hồ đã hoàn thành, không có áo cưới ảnh cưới, không có lời cầu hôn, không có hôn lễ, không có sự chúc phúc, trừ hai tờ giấy đăng ký kết hôn được đóng dấu, còn lại cái gì cũng không có, lúc Mễ Chân đến Trung Quốc, đã nói cô không có nhẫn kết hôn, sau đó cô còn liên tục gặp phải những câu hỏi kiểu như vậy.

Lúc kết hôn, cô không hề cảm thấy có gì không ổn, chỉ mong càng đơn giản càng tốt, nhưng sau khi quan hệ cùng Tông Chính thay đổi, lúc cô nhận được chiếc vòng ngọc màu lam của Tông Chính, cô đã muốn tặng lại anh một món quà, món quà này cô nghĩ rất lâu, quyết định tặng một đôi nhẫn cưới, nhưng mà cô còn chưa kịp mua đã xảy ra biến cố.

Ánh mắt Lâm Miểu Miểu rơi vào trên chiếc nhẫn, ngón tay chuyển động, ánh sáng hắt lại.

"Đây là nhẫn kết hôn ư?"

Anh nâng tay trái của cô, đặt ở bên môi: "Thời gian cụ thể của hôn lễ cả nhà đang bàn bạc, trong hai ngày này sẽ quyết định, ảnh cưới em muốn chụp lúc nào?"

"Em......" Lâm Miểu Miểu vẻ mặt lại ngớ ra, trái tim trong lồng ngực bỗng đập thình thịch thình thịch, cô nghĩ, nếu bọn cô còn chưa kết hôn, thì đây coi như là cầu hôn ư?

Cô nhìn xuống, khuôn mặt nóng lên, im lặng mấy giây mới hỏi: "Sao đột nhiên......"

Đột ngột khiến cô trở tay không kịp, khiến lòng cô dâng lên một niềm vui khó tả, vào trong khoảnh khắc này, cô giống như đập trúng may mắn từ trên trời rơi xuống.

"Đột ngột ư?" Anh hỏi ngược lại, "Chúng ta đã kết hôn hơn một tháng, em muốn kéo dài đến khi nào?"

Cô có kéo dài sao? Chỉ là cô thấy thế nào cũng được mà thôi.

Tông Chính thấy cô cúi đầu cười, tâm trạng vui vẻ vô cùng, anh đứng dậy ôm cô từ trên ghế bên cạnh sang chân mình, cô không hề muốn từ chối thân mật của anh tẹo nào, vào lúc này, cô cũng rất muốn dựa sát vào anh, gò má của cô áp vào lồng ngực anh, loại cảm giác đó tựa như hòa làm một thể. Lúc này đây, mặc dù hình ảnh trên sân khấu thay đổi liên tục, âm nhạc rung động lòng người, cũng không cách nào thu hút hai vị khán giả duy nhất này.

Giọng nói của anh mang theo vài phần áy náy: "Gần đây công ty tương đối bận, cho nên tuần trăng mật có thể phải hoãn lại, em muốn đi đâu?"

Lâm Miểu Miểu nghiêm túc suy nghĩ, nếu mà nói về phong cảnh, nơi cô muốn đi có rất nhiều, trong lúc nhất thời cũng khó mà quyết định được, bèn hỏi: "Thế còn anh? Anh muốn đi nơi nào?"

"Đâu cũng được." Anh ngừng lại giây lát, hiếm khi nói được một câu tình tứ đàng hoàng, "Chỉ cần nơi đó có em."

Lâm Miểu Miểu ngẩng mặt lên, ngờ vực nhìn anh: "Hôm nay hình như anh hơi khang khác?"

"Có sao?" Anh thong thả hỏi.

Quả thật không giống, không hằm hằm như trước, đương nhiên lời này cô không thể trực tiếp nói ra.

Tông Chính không để ý dùng cằm cọ cọ trên đỉnh đầu của cô, đến cùng có chỗ nào khác đương nhiên anh cũng rất rõ, từ lúc gặp lại Lâm Miểu Miểu, anh liền phát hiện trạng thái tâm lý của mình mất thăng bằng, dễ bị cô làm cho tức giận, sẽ vì một câu nói của cô mà tâm trạng không ổn định, còn có thể phạm một số sai lầm ngớ ngẩn, như biến thành một người khác.

Tối hôm đó nhìn thấy cô ăn cơm cùng Lý Minh, cơn giận của anh gần như khó mà kiềm chế được, chẳng qua lúc uống rượu vào, cơ thể anh bị chất cồn gây tê, thần kinh cũng chậm chạp, nhưng ý thức lại càng tỉnh táo, giúp anh bắt đầu suy nghĩ về hành vi của mình, anh cảm thấy bản thân giống như một đứa con nít không chiếm được kẹo ấy.

Có lẽ anh vì Lâm Miểu Miểu cho nên mới dẫn đến mất cân bằng tinh thần, đã hơn một tháng rồi cũng nên điều chỉnh lại.

"Em mới ở cùng anh hơn một tháng, cảm thấy anh thay đổi, chẳng qua em còn chưa hiểu hết về anh."

Mọi người đều nói lòng người là khó nắm bắt nhất, Lâm Miểu Miểu trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Chỉ chung sống hơn một tháng, anh đã xác định là em ư?"

"Anh biết rõ thứ mình cần là gì, thời gian một tháng đã đủ để anh xác định." Anh nở nụ cười, giọng nói nghiêm túc hơn, "Anh xác định là em."

Trong cuộc đời hơn hai mươi năm của anh, vào lúc cô xuất hiện, đã đánh thức tất cả cảm giác của anh, khiến anh say mê cử chỉ phong thái của cô, khiến anh vì nó mà mất cân bằng, cũng chỉ có một người phụ nữ như vậy.

Anh dừng lại một chút, hỏi ngược lại, "Thế còn em?"

Lâm Miểu Miểu cũng mỉm cười theo: "Một tháng cũng đủ để em xác định."

Tông Chính nâng tay giữ lấy khuôn mặt của cô, nhìn mấy giây, giọng điệu ghét bỏ: "Mặt của em thật bẩn."

Lâm Miểu Miểu há miệng đang muốn đáp trả một câu, thì nụ hôn của anh đã hạ xuống môi cô, cô ngồi trong lòng anh, bất luận là nhiệt độ cơ thể hay là hơi thở đều quấn quít một chỗ, trước đó còn có lúc thân mật hơn, nhưng giờ khắc này, Lâm Miểu Miểu mới cảm thấy anh và cô gần nhau hơn bao giờ hết.

Phần sau vở nhạc kịch diễn gì đó, hiển nhiên đã không còn quan hệ với hai người, rời khỏi nhà hát trung tâm, Lâm Miểu Miểu vuốt chiếc váy bị vò nhăn nhúm, đứng ở cổng chờ Tông Chính đi lái xe qua đón.

Cổng nhà hát trung tâm, người đi đường tấp nập, đèn đuốc sáng trưng, cô ngửa đầu nhìn bầu trời đen kịt, không nhịn được nở nụ cười vui vẻ.

Cô ra đời ở một bệnh viện nào đó trong thành phố này, lớn lên ở một nông thôn thuộc thành phố này, nhưng từ đáy lòng không hề thích nó, cho dù ngày hay đêm, nơi đây vĩnh viễn nhộn nhịp, bất kể lúc nào cũng là cảnh tượng phồn hoa sáng lóa như ngọc lưu ly, nó hoàn toàn xa lạ với cô, ở trong bóng tối cô không nhìn thấy, nó còn giấu những điều tối tăm không bao giờ biến mất.

Ánh mắt của cô bám theo những người đi đường qua lại, có nam nữ trẻ tuổi, cũng có những đôi vợ chồng trung niên chín chắn, xen lẫn quang cảnh nhộn nhịp, ở trong mắt cô, cảnh tượng này dường như có một loại sắc thái dịu dàng khác.

Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, về sau, cô sẽ ở lại nơi này, vì một người đàn ông, cô cảm thấy thích thành phố này.

Hôm trước Tông Chính nói với cô chuyện hôn lễ, ngày hôm sau Lý Trân đã gọi cô đến Thiên Hà Viên để bàn bạc thời gian cụ thể của hôn lễ, đương nhiên đề tài này Lâm Miểu Miểu không phát biểu ý kiến gì, Khưu Thục Thanh vừa nhìn vẻ mặt mờ mịt ấy của Lâm Miểu Miểu, cũng không hỏi ý kiến của cô nữa, vẫn nên cùng Lý Trân và một cụ bà khác bàn bạc.

Bà cụ xa lạ là em gái của Khưu Thục Thanh, kém Khưu Thục Thanh chừng mười tuổi, tính cách hoàn toàn khác với Khưu Thục Thanh, Khưu Thục Thanh là một người tính cách sôi nổi, trong lúc bàn bạc có chủ kiến của riêng mình, vì vậy không tới nửa tiếng, đã chọn ra được một ngày trong số những ngày chọn sẵn.

"Miểu Miểu, con còn có ý kiến gì không?" Lý Trân hỏi.

Lâm Miểu Miểu lắc đầu, Khưu Thục Thanh phóng khoáng phất phất tay: "Được rồi, đừng hỏi nó, hỏi nó cũng như không." Bà quay sang dặn dò Lý Trân, "Con nói thời gian với bên Lâm gia một tiếng, xem bên ấy còn ý kiến gì không."

Ánh mắt Lâm Miểu Miểu nhìn đến ngày được khoanh mực đỏ, ngày mùng năm tháng sau, cách hôm nay chưa đến một tháng, thời gian xem ra rất gấp, nhưng trên thực tế lúc cô và Tông Chính nhận giấy đăng ký kết hôn, Tông gia đã bắt đầu chuẩn bị, bây giờ chỉ cần thông báo thời gian kết hôn, chụp một bộ ảnh cưới nữa là xong.

Hơn mười giờ sáng, Lâm Thế Quần gọi điện thoại tới cho cô, rõ ràng đã biết chuyện hôn lễ, giọng điệu ôn tồn cảm khái mấy câu, sau đó hẹn cô ăn cơm trưa, cô trả lời mình ở Thiên Hà Viên, Lâm Thế Quần cũng không gò ép, chỉ là thở dài.

Buổi trưa, Tông Chính cũng tới Thiên Hà Viên, sau khi ăn cơm trưa xong, dào dạt hứng thú kéo cô ra vườn sau, Thiên Hà Viên rất lớn, chỉ riêng hồ sen đã chiếm hơn mười mẫu, dĩ nhiên Tông Chính không phải đưa cô đến xem hoa sen, mà là đi sang khu vườn cây phía khác.

Anh kéo cô ngồi xuống ghế dài dưới một tán cây, quay sang nhìn cái cây bên cạnh, hỏi cô còn nhớ hay không.

Lâm Miểu Miểu hiển nhiên không nhớ, song khi mới kết hôn, Tông Chính có nhắc qua với cô, bây giờ thấy cây này, đương nhiên biết đây chính là cái cây cô trèo lên năm đó.

"Em trèo lên để anh xem đi."

Lâm Miểu Miểu: "......"

Anh liếc nhìn cô: "Tưởng rằng mặc váy vào đã thành thục nữ ư?"

"Muốn trèo thì tự anh trèo!" Lâm Miểu Miểu hất tay anh ra, cho dù hồi nhỏ cô thích leo cây, thì bây giờ cô cũng đã trưởng thành rồi! Huống chi cô còn mặc váy. Coi như nhớ lại quá khứ, cũng không cần phải trèo lên cây để hồi tưởng lại.

Tông Chính liếc nhìn cô mấy lần, thấy cô không muốn cũng không cố ép, mà nói đến chuyện tránh thai.

Lâm Miểu Miểu rất ngạc nhiên, bọn họ vẫn luôn không tránh thai, lẽ ra với cách nghĩ của Khưu Thục Thanh, nhất định muốn cô có thể lập tức mang thai.

Tông Chính ho nhẹ một tiếng: "Anh cảm thấy tháng chín tháng mười mang thai là thích hợp nhất."

Anh chống lại ánh mắt nghi hoặc của Lâm Miểu Miểu: "Tháng sau cử hành hôn lễ, khoảng tháng tám chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, mang thai sẽ không tiện cho lắm."

Lâm Miểu Miểu gật đầu, quả thật có chút bất tiện, mặc dù cô không tránh thai, nhưng trên thực tế, cô còn chưa chuẩn bị tốt để mang thai.

"Vậy bà nội......" Cô nhíu mày hỏi.

"Không sao, em không cần lo lắng, thân thể bà nội vẫn khỏe, đợi được mà." Anh không có chút nào hổ thẹn nhướng mày, hôn lễ và tuần trăng mật là một nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu nhất là ngày hôm nay anh nhận được điện thoại của Cố Khải, Tiêu Tiêu mang thai, Cố Khải vừa hưng phấn vừa hậm hực, bởi vì ba tháng đầu không thể sinh hoạt vợ chồng.

Tông Chính vừa nghe lập tức tự mình tính toán, ba tháng? Ba ngày anh cũng không thể nhẫn. Anh cưới vợ, bản thân còn chưa làm gì được, sao có thể để cho con trai của mình chiếm dụng.

"Tháng mười đẹp, cuối thu thời tiết dễ chịu, khí hậu mát mẻ."

Lâm Miểu Miểu không nói gì: "Chuyện thế này còn có thể tính trước được ư?"

Tông Chính cười xấu xa kề sát bên tai cô: "Anh ngày gieo đêm trồng, một ngày gieo mấy lần, còn sợ không có được hay sao?"

Khuôn mặt của cô lập tức nóng lên, sắc mặt không thay đổi nhìn chằm chằm về phía hư không.

Buổi tối hôm đó khi Tông Chính muốn tiến hành giao tiếp sâu, phát hiện quên mua áo mưa, anh đang buồn bực cân nhắc ra bên ngoài cơ thể, đột nhiên nhớ tới lúc nhận giấy đăng ký kết hôn, hình như được tặng áo mưa.

Lúc đó khi nhận giấy, được tặng không ít thứ, Lâm Miểu Miểu nhét hết vào trong túi xách, sau đó đặt tất cả trong một cái túi, lúc này lục ra, Tông Chính lấy đĩa CD trường học tân hôn ra xem, tiếp đó để vào trong ổ đĩa phát lên, sau đó mở giấy kết hôn của anh và Lâm Miểu Miểu ra xem.

Lâm Miểu Miểu cũng là lần đầu tiên xem, hai người trong hình, nụ cười của cô cứng ngắc, Tông Chính sa sầm mặt, đằng đằng sát khí.

Cô tò mò hỏi: "Lúc đó vì sao anh muốn kết hôn với em?"

Tông Chính nghiêm mặt, anh làm sao dám nói lúc đó ôm ý nghĩ muốn báo thù kết hôn cùng Lâm Miểu Miểu chứ, anh "À" một tiếng, trả lời qua loa, "Vì anh thích em."

Lâm Miểu Miểu hoài nghi nhìn anh, Tông Chính sắc mặt không tốt hỏi ngược lại, "Ngẫm lại nguyên nhân em muốn gả cho anh đi!"

Lâm Miểu Miểu cúi đầu, khẽ hừ một tiếng, nhìn đĩa CD trường học chiếu trên ti vi, cảm thấy không thú vị, anh đang muốn tắt, bỗng nhiên trong lòng kích động.

"Ưm...... Ya phút bay bướm ... mở rộng khóa ... dập lửa....."

Mới vừa nãy quả không ăn nhập gì, hình ảnh động giảng dạy nghiên cứu khoa học, đột nhiên chuyển thành hai cơ thể trần truồng quấn quít, Lâm Miểu Miểu bị chuyển biến đột ngột này làm cho ngây ngẩn cả người.

Tất cả đồ đạc trong phòng Tông Chính, cái nhỏ cũng là cực lớn, kể cả TV LCD, cũng chiếm cả nửa mặt tường, chất lượng hình ảnh cực kỳ rõ nét, dường như ngay cả lông mi của nữ chính cũng soi rất rõ.

"Đây là đĩa CD dạy học? Vừa rồi còn...... " Cô có chút không dám tin hỏi, không phải nói Trung Quốc rất bảo thủ sao?

"Đoạn kia là lý thuyết, anh vượt qua rồi." Anh trả lời mặt không đỏ tim không đập nhanh, quay sang đẩy cô ngã xuống giường, vừa cởi quần áo của cô vừa dặn cô phải học tập thật tốt.

"Đây không phải là tiếng Trung sao?"

"Ờ, tiếng địa phương của nơi nào đó ý mà."

"Em......"

"Em nói nhiều quá......" Anh cởi xong trói buộc cuối cùng của cô, giữ hai tay của cô, nụ hôn liền rơi xuống.