Nhà Giàu Sủng Hôn Ông Xã Phúc Hắc Bà Xã Ngốc Manh

Chương 11: Chờ Mong Tuồng Của Nhà Giàu




- Mẹ, mẹ nói ai tới cơ?

Giang Tiểu Vũ ôm hy vọng nhỏ bé hỏi lại một lần nữa.

Có lẽ do cô tự tưởng tượng ra thôi.

- Nhuận Lăng - chồng tương lai của con đấy.

Đừng vô nghĩa nữa, mau chạy ra ngoài chào hỏi đi!

Tính nóng của Mẹ Giang nổi lên, bà nào có thể chịu được Giang Tiểu Vũ ở đây lề mề dây dưa.

Vì thế mà Giang Tiểu Vũ chưa kịp làm gì với hai quầng thâm mắt lớn đã bị đẩy ra phòng rồi.

- Mẹ à, mẹ cho con rửa mặt cái đã chứ.

Giang Tiểu Vũ kéo lại mẹ Giang không chịu đi, cô phải bình tĩnh trước đã.

Không phải cô muốn rửa mặt, chải đầu, trang điểm để lưu lại cho Nhuận Lăng ấn tượng tốt, mà cô chỉ muốn suy xét xem có thể chạy thoát khỏi cửa sổ của lầu bảy hay không thôi.

Đáng tiếc đã chậm, từ quầng thâm mắt chua xót cô thấy được ba mình đang trò chuyện với người nào đó rất sung sướng.

"Ba à, thấy người xa lạ, ba có cần thiết nhiệt tình như vậy không? Mặc một bộ tây trang thôi mà, ba cần gì đem anh ta xem như thủ trưởng chứ? Tuy rằng hắn giống thật, nhưng tính cảnh giác của ba đâu rồi?" Giang Tiểu Vũ cảm thấy ngày tận thế của cô tới rồi.

Mẹ Giang thấy Giang Tiểu Vũ ngơ ngác thì nhéo cô một cái rõ đau.

- A..

Eo Giang Tiểu Vũ tê rần, sắc mặt cô khó coi mà giơ tay lên chào hỏi.

"Mẹ, mẹ không họ Dung, gia bạo làm gì chứ."

Cô nhìn Nhuận Lăng ở phòng khách nhỏ nhà mình đĩnh đạc nói, miệng lưỡi lanh lợi, thì cảm thấy đây quả đúng là một người xã giao rất tốt.

Giang Tiểu Vũ liền có ý nghĩ muốn đem anh quăng ra ngoài.

Người này có nghìn mặt, tổng cộng cô thấy ba lần, tính cách trời nam đất bắc, phúc hắc như cáo già.

"Ô ô, ba mẹ làm sao là đối thủ của hắn được." Trên trán Giang Tiểu Vũ tất cả đều là hắc tuyến.

Nhuận Lăng cũng đã thấy hết biểu tình đại khổ đại nạn của Giang Tiểu Vũ.

Biểu cảm phong phú của vợ tương lai, vô cớ làm tâm tình của Nhuận Lăng càng tốt hơn.

Chẳng sợ tóc dài của cô tán loạn, đôi mắt có quầng thâm đậm, mặt trắng như quỷ trong đêm tối, áo ngủ hồng phấn cũng không thể cản trở dáng người xinh đẹp được.

Nhuận Lăng cảm thấy bộ dáng lôi thôi của Giang Tiểu Vũ thực sự rất đáng yêu.

"Ừm, vợ của mình chính là rất dễ nhìn."

- Ba nó ơi, lại đây phụ làm bữa sáng đi!

Mẹ Giang cười gian xảo, kéo ba Giang đi.

- Các con trò chuyện trước đi nha.

Nói rồi, đem không gian để lại cho hai người.

Giang Tiểu Vũ cảm thấy tay chân đều không phải của chính mình.

- À, tôi đi rửa mặt đã.

Giang Tiểu Vũ nói xong, nhanh như chớp chạy mất.

Mẹ Giang thấy được, bà ở phòng bếp cắn răng.

"Con nhỏ thúi này, không biết nắm bắt cơ hội gì hết."

Giang Tiểu Vũ từ toilet đi ra, liền thấy Nhuận Lăng ngồi ngay ngắn ở mép giường trong phòng của mình.

- Á, sao anh lại có thể vào phòng tôi? Giang Tiểu Vũ thật muốn khóc hỏi.

Nhuận Lăng Giang Tiểu Vũ rửa mặt xong mà dần tỉnh táo.

- Như thế nào, rất kỳ quái sao? Nhuận Lăng híp híp mắt.

Giang Tiểu Vũ run lập cập, rất kỳ quái đó, nhưng cái chính là cô không dám nói.

Nhuận Lăng thực vừa lòng, nhìn Giang Tiểu Vũ váy ngủ:

- Mau thay quần áo đàng hoàng đi, cơm nước xong chúng ta liền đến Cục Dân Chính làm giấy đăng kí kết hôn.

- Hả? "Làm giấy đăng kí kết hôn? Sao có thể chứ?"

- Tôi còn chưa gặp qua cha mẹ của anh mà.

Một ý nghĩ chợt lóe trong đầu Giang Tiểu Vũ, cô làm bộ khó xử mở miệng.

Trong đầu cô trình chiếu các loại tuồng nhà giàu, cô cảm thất cha mẹ chồng, không, là có cha mẹ Nhuận Lăng thiệt sự quá tốt đẹp đi.

- Không gấp gặp cha mẹ đâu, trước hết nhận giấy kết hôn đã.

Lúc này mẹ Giang xông ra.

Dù sao là bạn thân qua mạng, mẹ Giang cũng đã gặp mẹ Nhuận, bà một chút cũng không nóng nảy.

"Hiện tại việc cấp bách, đó là đem con rể soái soái khốc khốc thu phục."

- Mẹ..

Đây xác thật là mẹ ruột cô sao?

Nhuận Lăng chân thành cười làm cho mẹ Giang hoàn toàn lung lay.

Giang Tiểu Vũ thái độ liền biến, không quan trọng..