Nhà Giàu Sủng Hôn Ông Xã Phúc Hắc Bà Xã Ngốc Manh

Chương 3: Yêu Đương Là Một Loại Ma Chú




Nhuận Lăng vừa hỏi, bí thư Trường liền cảm thấy lạnh cả người.

Cậu ta chỉ có thể đón khí lạnh của anh, lớn tiếng nói:

- Báo cáo Nhuận Đổng, chúng tôi không dám ngăn mẹ của anh.

Nói xong, cậu ta dưới ánh mắt hiền lành của mẹ Nhuận, nhanh như chớp chạy và còn cẩn thận đóng cửa lại.

- Có chuyện gì vậy mẹ?

Nhuận Lăng chỉ liếc mắt nhìn mẹ Nhuận một cái, sau đó vùi đầu tiếp tục phê duyệt văn kiện.

Anh thật sự không có tấm tình khoản đãi, mẹ của anh chẳng có quy củ gì cả.

- Con trai à, mau yêu đương đi! Mẹ giúp con chọn vài cô gái, cô thì tuyệt, cô thì tốt.

Con xem một chút nào, xem qua thật quá duyên luôn.

Mẹ Nhuận không hề ý thức được mình bị vắng vẻ.

Bà ngồi vào ghế dựa đối diện con trai, rất nhiệt tình mà lấy từ trong túi ra một chồng ảnh chụp.

Một tay bà đem văn kiện trước mặt con trai lấy ra, rồi một tay đem xấp ảnh để vào trước mặt anh.

Mặt Nhuận Lăng kết sương, khí lạnh phóng ra ngoài.

Trên đời này duy nhất một người luôn đúng lý hợp tình, anh nhẫn!

- Mẹ, việc này mẹ có thể chờ con về nhà rồi nói được không?

Nhuận Lăng không đi xem ảnh đủ các kiểu mập ốm cao thấp trên bàn, mà nhìn thẳng mẹ đang nóng lòng muốn lo liệu:

- Con sẽ suy nghĩ, mẹ mau về đi.

Mẹ Nhuận không nhụt chí chút nào, con trai là như vậy, làm lơ là ổn.

Bà cười tiếp tục khuyên giải:

- Con trai bảo bối, con đã hai năm không về nhà đó.

Năm nay con cũng hai tám rồi.

Nhắc tới cái này, mẹ Nhuận vô cùng đau đớn.

Đó là hương khói Nhuận gia của bà đấy.

- Trước con hãy nhìn một cái đi.

Đây là hình khó lắm bạn bè mẹ mới chụp được đó, mẹ lựa chọn kĩ càng rồi.

Mẹ còn lên mạng tìm bạn đời trăm năm cho con và chọn ra cô gái tốt nữa.

Nghĩ đến việc mẹ đem ảnh của anh đăng lên tìm bạn đời trăm năm, Nhuận Lăng cảm thấy không thể nhịn được nữa.

Tình trạng bức hôn đến mức này, anh có suy nghĩ vĩnh viễn không muốn trở về nhà.

- Con không có thời gian, mời mẹ về.

Nhuận Lăng nói xong liền ấn xuống điện thoại, cho người đem tôn Phật này rời khỏi văn phòng.

- Con trai à, có việc thương lượng mới ổn.

Mẹ biết con bận, mẹ cũng không cần con đi gặp hết một đám.

Mẹ tổ chức yến hội, rồi mời hết các cô gái tới khách sạn, đến lúc đó con chỉ cần tham dự, chọn một người là được.

Mẹ Nhuận biết tính cách của con trai, nếu khiến anh dành thời gian đi yêu đương với một đám thì hiển nhiên là không có khả năng.

Vì vậy bà mới nghĩ ra chủ ý mới lạ này.

Thân là mẹ của Nhuận Đổng, bà vẫn phải có giác ngộ điểm này.

"Dù sao ánh mắt của con trai như điện vậy, nói không chừng rất nhanh sẽ đối với cô gái nào đó vừa gặp đã yêu thì sao."

Mẹ Nhuận tự tin nghĩ thầm.

- Từ từ, mẹ mang ảnh chụp đi luôn đi.

Nhuận Lăng cúi đầu nhìn một loạt ảnh chụp, lạnh lùng gọi mẹ lại.

Sau đó, anh sửng sốt một chút.

Trong số hình chụp đó có một người, tóc dài thẳng đen nhánh, làn da tuyết trắng, tươi cười thuần tịnh, khuôn mặt thanh tú làm người ngẩn ngơ một khắc.

Ngày đó chẳng sợ nước bùn làm dơ mặt cô, anh vẫn là nhận ra.

Nhớ tới cô gái điên cuồng ngồi trên mặt đất dưới mưa chửi ầm, khóe miệng Nhuận Lăng trừu trừu.

"Cô ấy cũng tìm bạn đời trăm năm sao?"

- Ảnh chụp con giữ đi, có thời gian rảnh rỗi phải xem đó.

Mẹ Nhuận thong thả chạy lấy người, để lại một bàn ảnh chụp.

Nhuận Lăng ngẩng đầu nhìn cửa đóng lại.

Bàn tay to liền đẩy từ phải sang trái ảnh chụp lại một chỗ, sau đó bỏ vào thùng rác, cầm văn kiện lên tiếp tục xem.

Anh là thanh danh hiển hách - Nhuận Đổng, hai mươi tám tuổi đã trở thành người nối nghiệp của tập đoàn, không cần tưởng tượng, liền biết anh trả giá nhiều hay ít thời gian cùng nỗ lực.

Anh nhiệt tình yêu thương công tác, thích hoàn cảnh này, bận rộn làm anh đối với tình yêu trai gái trở nên lạnh nhạt.

Trước mắt yến hội, cứ xem như thuận tiện đi ngang qua sân khấu vậy.

Chỗ Giang Tiểu Vũ, khi cô nghe đến "Tìm bạn đời trăm năm", thì có cảm giác như sét đánh ngang tai..