Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 7: Bữa sáng tình yêu




Translator: Nguyetmai

Sau khi dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ, McGonagall nhìn thoáng qua Amy còn đang say giấc nồng, đặt váy, quần tất và đôi giày trắng nhỏ lên giường. Gã thầm tưởng tượng ra vẻ đáng yêu xinh đẹp của cô nhóc khi mặc bộ váy, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên, tiện tay cầm túi đựng vật dụng vệ sinh cá nhân nho nhỏ của cô nhóc, rón rén ra khỏi phòng rồi xuống lầu.

Lúc này đây, gian bếp này đã trở nên quen thuộc với gã đến mức không thể quen thuộc hơn. Mới đêm qua thôi, trên kệ bếp còn chưa có bất cứ dụng cụ làm bếp nào, mà nay đã đầy đủ mọi thứ cần thiết để làm ra món cơm chiên Dương Châu. Gã mở tủ lạnh ra kiểm tra lần nữa, thấy các loại nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn sàng, trong hồ nước bằng thủy tinh cạnh đó còn có mấy con tôm sú đang vui vẻ bơi lội.

"Bây giờ chính là lúc trổ tài nấu nướng, chuẩn bị cho Amy một bữa sáng tình yêu." McGonagall rửa tay, bắt đầu vo gạo nấu cơm.

"Cha ơi?" Chốc lát sau, trong phòng ngủ trên tầng hai, Amy mơ màng trở mình, nhưng mãi không sờ thấy hơi ấm quen thuộc, bèn mở đôi mắt kèm nhèm ra tìm kiếm. Cô nhóc ngồi nhổm dậy, sửng sốt nhìn gian phòng xa lạ hồi lâu, mới sực nhớ ra đây là gian phòng mà cha mới vừa biến ra đêm qua. Chẳng qua, thấy trên chiếc giường lớn gần đó trống không, cha cũng đi đâu mất, cô nhóc hơi hoang mang, bám vào thanh vịn giường định đứng lên.

Tuy nhiên, vừa đứng lên, ánh mắt cô nhóc liền bị thu hút bởi chiếc váy nhỏ màu đen được đặt ở góc giường. Hai mắt cô nhóc sáng lên, ngạc nhiên áp mặt vào chiếc váy cọ khẽ. Cảm nhận được chất vải mềm mại trơn bóng, cô nhóc vui vẻ nhủ thầm: "Chiếc váy này nhất định là do cha chuẩn bị rồi, Amy thích lắm."

McGonagall không biết cô nhóc đã tỉnh, vẫn đang cặm cụi nấu nướng dưới bếp. Gã cắm nồi cơm điện, dưới công suất cực lớn, cơm chín rất nhanh. Gã xới cơm ra, dù chỉ mới nấu, hạt cơm vẫn nguyên vẹn từng hạt, óng ánh trong suốt, tỏa hương ngào ngạt.

"Không biết là loại gạo gì nhỉ, dù chỉ có cơm trắng thôi thì chắc mình cũng phải ăn liền hai bát lớn mới đủ." McGonagall cảm thán, thầm nghĩ, mấy con tôm sú kia chỉ cần luộc qua, không cần chế biến cầu kỳ gì chắc cũng đã ngon lắm rồi.

Sau khi rửa sạch các nguyên liệu cần thiết cho một phần cơm chiên Dương Châu, khoảnh khắc vừa cầm lấy dao, vẻ mặt gã trở nên nghiêm túc hẳn. Kinh nghiệm mà gã thu thập được từ không gian thần bếp chính là, bất kể nấu món ăn gì cũng phải toàn tâm toàn ý, đây cũng chính là thái độ mà một đầu bếp cần có.

Con dao phay kiểu Trung chuyển động linh hoạt nhịp nhàng trong tay gã, từ mấy củ măng mùa đông vừa non vừa giòn đến những con tôm được bọc trong lớp vỏ cứng, tất cả đều dần hóa thành từng hạt nhỏ với kích cỡ đều nhau. Sau hàng trăm hàng vạn lần luyện tập cắt thái, kỹ thuật dùng dao của gã đã trở nên thuần thục vô cùng.

Đương nhiên, không phải đầu bếp nào cũng may mắn được dùng những nguyên liệu xa xỉ như thế để luyện tập giống gã.

Gã đổ dầu vào chảo, sau đó lần lượt trút các nguyên liệu đã sơ chế vào, một mùi thơm nức mũi tức khắc lan tỏa ra xung quanh, len lỏi bay qua khe cửa, chậm rãi lướt qua cầu thang, tràn vào phòng ngủ trên tầng hai.

Lúc này, trong phòng ngủ, Amy đang vừa tự thay váy vừa cười khúc khích. Đây là lần đầu tiên cô nhóc được mặc một chiếc váy xinh đẹp lại thoải mái như vậy, chất vải mềm mại dán lên da như một lớp mây bồng bềnh, nhẹ nhàng lại ấm áp.

Đúng lúc này, cô nhóc bỗng ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn kia, đôi mắt xanh thẳm đang mơ màng lập tức mở to, vội hít hà: "Thơm quá! Chẳng lẽ cha đang làm món gì ngon sao?"

Không kịp mang đôi tất dài thượt kia, Amy leo cầu thang rời giường nhanh như chớp, mang đôi giày trắng nhỏ, vung đôi chân nhỏ ngắn ngủn chạy về phía cửa phòng.

Vừa đẩy cửa phòng ra, mùi thơm lại càng nồng nặc khiến cô nhóc nuốt nước bọt, bụng cũng sôi lên ùng ục. Cô nhóc chưa ngửi thấy mùi thơm này bao giờ, chỉ biết nó còn hấp dẫn hơn mùi ngỗng nướng tỏa ra từ quán ăn cạnh quảng trường. Bước chân xuống lầu của cô nhóc càng lúc càng nhẹ bẫng như bay, hận không thể lập tức chạy ào vào nhà bếp, xem thử cha đang nấu món ngon gì.

"Thơm quá, cha đang làm món gì vậy ạ..." Amy bước vào phòng bếp, nhưng chỉ nói được nửa câu đã im bặt. Đập vào mắt cô nhóc lúc này là bóng lưng McGonagall với trang phục đầu bếp hai màu đen trắng, mái tóc xoăn dài và bộ râu quai nón đã không còn. Đôi mắt xanh thẳm tròn xoe đầy vẻ khó tin, người này thật sự là cha đấy ư?

"Ừ? Amy thức dậy rồi à?" McGonagall nghe tiếng, hơi ngạc nhiên quay đầu về phía cửa.

Cô nhóc đã thay sang chiếc váy lolita phong cách Gothic*, chân mang đôi giày trắng có đính bướm nhỏ màu hồng nhạt, vài sợi tóc bạch kim hơi vểnh lên sau một đêm say giấc, cái miệng nhỏ há hốc, dáng vẻ ngây ra như phỗng trông ngốc nghếch đến đáng yêu. Gã thầm nghĩ, hẳn vẻ ngoài của gã lúc này đó dọa cô nhóc mất rồi, bèn cười nói: "Sao thế? Mới ngủ một giấc đã không nhận ra cha rồi à?"

(*) Phong cách Gothic: phong cách thời trang có phần huyền bí, ma mị với tone đen u ám, hay các gam màu buồn bã, thường được kết hợp với chất liệu ren, nhung quí tộc, tôn lên vẻ đẹp ma quái.

"Đúng là cha rồi!" Amy chớp mắt, vội reo lên. Mái tóc xoăn dài trở thành tóc ngắn đẹp mắt, đám râu xồm xoàm hay đâm vào tay cô nhóc giờ đã biến mất, quần áo trở nên sạch sẽ ưa nhìn, nụ cười trên mặt càng vui vẻ dễ chịu. Hơn nữa, điều quan trọng hơn cả là hôm nay trông cha thật cao lớn, như đột nhiên hóa thân thành một người khổng lồ, thân hình thẳng tắp như một thân cây sum suê cành lá.

"Hôm nay trông cha cao lớn như cây to ấy, còn rất tuấn tú nữa, đẹp trai quá đi." Cô nhóc vui vẻ vây quanh McGonagall.

"Trông cao lắm à?" Gã cúi đầu nhìn thử, có lẽ do bình thường gã hay còng lưng, hôm nay đứng thẳng lên, còn đổi sang trang phục thẳng thớm vừa người, nên mới tạo cảm giác cao lớn hơn hẳn. Đương nhiên, trở nên khôi ngô tuấn tú hơn lại càng là chuyện đáng mừng, quả nhiên các cô gái nhỏ vẫn thích các ông chú sạch sẽ gọn gàng hơn.

Tuy vậy, ánh mắt cô nhóc lại nhanh chóng bị thu hút bởi chiếc chảo đầy ắp đang phát ra từng tiếng xèo xèo trong tay McGonagall. Cô nhóc nhón chân, nhìn vào trong chảo đầy tò mò: "Cha ơi, cha đang nấu món gì thế ạ? Sao lại còn thơm hơn cả ngỗng nướng nữa?! Amy đói lắm..."

"Đây là cơm chiên Dương Châu, là bữa sáng của chúng ta hôm nay. Bên kia có bàn chải đánh răng và ly súc miệng màu hồng, Amy mau đi rửa mặt đánh răng đi, sau đó lại ra ăn sáng, chịu không nào?" Gã khẽ cười, cố khiến giọng trở nên dịu dàng hơn. Kiếp trước, thái độ của gã với người xung quanh hơi lạnh lùng, nói chuyện với người khác cũng hiếm khi nở nụ cười. Nhưng lúc này đây, gã đang cố gắng khiến mình trở thành một người cha hiền lành để thế giới của Amy lúc nào cũng chìm trong cảm giác ấm áp vui vẻ.

"Dạ được ạ." Cô nhóc ngoan ngoãn gật đầu, luyến tiếc nhìn chảo thức ăn lần nữa rồi mới miễn cưỡng đi đến lấy bàn chải đánh răng và ly súc miệng, bắt đầu dùng bàn chải lần đầu tiên trong đời theo lời dạy của cha.

McGonagall chăm chú đảo cơm, tắt bếp, nhấc chảo lên, một đĩa cơm chiên Dương Châu đủ màu sắc vô cùng hấp dẫn đã ra lò.

"Ôi, cơm chiên trông đẹp quá đi mất! Cha thật tuyệt vời!" Vừa đánh răng xong, Amy đã chạy chậm tới, nhìn đĩa cơm chiên Dương Châu đầy màu sắc, mắt cô nhóc sáng bừng, nhiệt tình khen ngợi.

"Ừm, cha cũng thấy vậy." Gã gật đầu, không nhịn được nở nụ cười, lòng tràn ngập cảm giác tự hào.

Cô nhóc tiến lên phía trước, ngửi đĩa cơm, ứa cả nước bọt, sau đó ngẩng đầu nhìn cha, chu miệng nũng nịu: "Thơm quá đi, cha ơi, Amy muốn ăn cơm chiên Dương... Dương Châu."

"Cả đĩa này đều là của con đấy!" Thấy con gái làm nũng, trái tim gã tức thì mềm nhũn, lòng điên cuồng gào thét vì độ đáng yêu của cô nhóc, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng kiềm chế. Gã giơ tay lau chút nước bọt dính bên khóe miệng cô nhóc, lắc đầu, nói: "Nhưng con chưa được ăn đâu, từ nay về sau, con nhớ phải rửa tay trước khi ăn đấy."

"Vậy cha nhanh nhanh lên đi nào." Cô nhóc nắm tay cha kéo về phía hồ nước.

Gã nhíu mày, hình như có điều gì đó sai sai, không ngờ mình lại bị nhóc con này chê bai.

Sau khi cô nhóc rửa tay sạch sẽ, McGonagall bưng đĩa cơm lên chiếc bàn mà hai người cùng dùng cơm hôm qua. Amy đã yên vị ngồi chờ sẵn, tay cầm thìa, ánh mắt mong chờ dán chặt vào đĩa cơm trên tay gã.

"Con ăn đi." Gã đặt đĩa xuống, cười khẽ rồi xoa đầu cô nhóc.