Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 205




Toàn bộ hành trình cuộc thi Marathon thành phố lần này chỉ hơn 20km, người không chuyên thích chạy bộ có thể tham dự, cũng có thể kiên trì chạy được đến đích.

Chương trình Marathon sẽ tổ chức ba đợt, lần lượt là ngày 5 tháng 9, ngày 9 tháng 9, và ngày 13 tháng 9, tổng cộng gần nửa tháng.

Thư ký phụ trách đăng ký hộ Đoạn Dịch và Minh Thiên.

Lúc thư ký xác nhận lịch trình cho Đoạn Dịch, cố ý tìm Minh Thiên hỏi thăm.

Sáng sớm Minh Thiên đã hoàn thành công tác mình phụ trách ở khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch, sau đó mở laptop bận xử lý hạng mục mình mới thêm. Hắn thình lình ngẩng đầu, thấy thư ký đang ngượng ngùng nhìn mình.

Thư ký nhờ hắn hỗ trợ quyết định lịch trình công việc.

Minh Thiên quét mắt qua lịch trình Đoạn Dịch cô đưa, chọn cho mình và Đoạn Dịch đợt thứ hai, cũng chính là ngày 9 tháng 9 thi chạy Marathon, sau đó nói thư ký: “Mặt khác, phiền cô nghĩ cách chừa ra ít nhất nửa ngày thứ sáu tuần sau cho anh ấy.”

Thư ký chần chờ, hỏi: “Nửa ngày đó dùng để…”

Minh Thiên mỉm cười nhìn cô đáp một câu.

Thư ký đỏ mặt, bởi vì cô nghe hắn nói: “Tôi và Đoạn tổng hẹn hò.”

Vì thế, sau khi thư ký cười hí hí rời đi, hớn hở nhắn tin WeChat cho giám đốc nhân sự: “Hình như trợ lý Minh không bị quy tắc ngầm! Em nghĩ cậu ấy tự nguyện!”

Lý do Minh Thiên chọn thi đấu Marathon ở đợt thứ hai, đương nhiên là vì trước khi hai quân giao chiến, quen thuộc địa lý hoàn cảnh sẽ giúp ích cho chiến đấu… Minh Thiên quyết định tham gia đợt đầu thử xem.

Để bảo tồn thể lực, ngày đó hắn sẽ không dùng tốc độ nhanh chạy hết hành trình, hắn chỉ làm quen lộ tuyến và địa hình.

Sau khi thư ký rời đi, Minh Thiên nhận được một tin WeChat, là mẹ hắn nhắn. “Thứ hai tranh thủ về nhà cha con ở Lịch Sơn Gia. Ba chúng ta nói chuyện.”

Minh Thiên nhìn thoáng qua WeChat, không để ý, trực tiếp xóa tin nhắn, tiện tay mở app mua sắm, lựa cho mình và Đoạn Dịch quần áo thể thao để chạy bộ.

·

Đại học Ngoại ngữ thành phố Cẩm Ninh, dốc tình yêu.

Ánh mặt trời rắc lên mặt cỏ xanh, nhóm sinh viên trẻ tuổi hoạt bát đi qua đi lại, vài người lẳng lặng ngồi bên hồ nước đọc sách.

Khang Hàm Âm ngồi bên hồ, đang cầm một quyển sách “Tâm lý học đại cương Zimbardo”.

Bạn cùng phòng ngồi cạnh cô chơi di động một lát, hỏi cô: “Cậu nghĩ được chủ đề luận văn tốt nghiệp chưa?”

Khang Hàm Âm thầm nghĩ, nếu cô có thể coi người chơi trong trò chơi làm đối tượng nghiên cứu, dùng góc độ quan sát của mình làm tì/nh huống thực tế, chắc sẽ viết được một bài luận văn tốt nghiệp cực kỳ xuất sắc.

Đáng tiếc, trước khi rời địa ngục bọn họ đã ký một hiệp ước:

Tự tiện tiết lộ bí mật địa ngục, chết bất đắc kỳ tử.

Khang Hàm Âm lắc đầu, bị bạn cùng phòng kéo cánh tay. “Vậy cậu theo tớ tham gia tình nguyện Marathon thành phố đi! Tớ phục vụ ở trạm nghỉ ngơi giữa chặng. Công việc siêu đơn giản, phân phát đồ ăn nước uống cho người dự thi.”

“Hừm… giữa chặng, là lúc người dự thi chạy được khoảng 10km. Đa số người tham gia không vì thi đấu, mà để trải nghiệm. Chạy 10km không dễ dàng gì, cậu làm t/ình nguyện tại trạm đó, đa số sẽ mệt mỏi và nghỉ ngơi ở đó một khoảng thời gian dài…”

Nói tới đây, Khang Hàm Âm liếc bạn cùng phòng: “Nghĩa là khi nào đàn anh Vương chạy đến đó nghỉ ngơi, cậu có thể bưng trà rót nước chứ gì? Không có tiền đồ.”

Bạn cùng phòng đỏ mặt, làm nũng. “Dạo này không biết cậu bị sao nữa, càng ngày càng nhạy bén. Vậy cậu đi với tớ đi, tiện thể giúp tớ nghiên cứu tâm lý đàn anh!”

“Cũng được. Tớ đi cùng cậu.”

Khang Hàm Âm đáp ứng, ngồi thêm chốc lát rồi đứng dậy cất sách, theo bạn cùng phòng về ký túc xá.

Trong phòng ký túc xá bốn người có một giường không trải chăn đệm, phía trên chất đủ loại thùng giấy, bị mọi người biến thành nơi để tạm thùng chuyển phát nhanh.

Có thể thấy giường này không có ai dùng.

Phòng Khang Hàm Âm không đủ người, chỉ có ba cô gái.

Mỗi khi vào phòng ký túc xá trông thấy giường này, Khang Hàm Âm thường ngẩn ra một chút.

Cô vẫn còn nhớ khi mình vừa trở về, biết Ôn Như Ngọc chưa từng tồn tại đã sốc thế nào.

Lắc đầu, chung quy không nên nghĩ nhiều, Khang Hàm Âm ngồi vào bàn học, tiếp tục đọc sách.

·

Bộ phận kinh doanh dược phẩm Khánh Thụy.

Giám đốc kinh doanh Ổ Quân Lan dẫm giày cao gót cực cao, đi như bay đến phòng tiếp khách. 

Cô mau chóng gặp mặt khách hàng, hai bên lịch sự bắt tay, ngồi xuống bắt đầu đàm phán.

Ổ Quân Lan khiêm tốn lễ độ, nhưng một bước cũng không nhường.

Một lát sau khách hàng nói: “Giá bên cô quá cao. Nói thật, tôi có thể mua sản phẩm tương tự bên LS Pharmaceuticals, nhưng bên họ báo giá cho tôi thấp hơn hai số, điều kiện trả tiền cũng thoải mái hơn. Không giống bên cô yêu cầu dự chi.”

Ổ Quân Lan ung dung cầm lấy di động: “Trần tổng, tôi vừa gửi cho anh một bài báo, anh xem đi.”

Khách hàng cầm di động nhìn, kinh ngạc nói: “Tiến… Tiến sĩ Lưu là người Khánh Thụy…”

“Là giám đốc R&D của chúng tôi.” Ổ Quân Lan nói, “Loại thuốc này dự kiến sẽ được đưa ra thị trường vào đầu năm sau. Về kênh tiêu thụ, thật ra chúng tôi cũng có rất nhiều…”

Khách hàng lập tức nói: “Này này, Ổ tổng, chuyện này chúng ta cứ từ từ bàn thêm.”

Ổ Quân Lan mỉm cười vươn tay: “Loại thuốc mới mà Khánh thụy nghiên cứu phát minh có đầu vào cao, vốn lưu chuyển thật sự không dư dả nên cần dự chi. Nhưng chúng tôi nhất định sẽ cho khách hàng kết quả tương xứng. Nếu anh ký đơn này, bên chúng tôi sẽ ưu tiên hợp tác loại thuốc mới. Mọi người cùng nhau kiếm tiền là tốt nhất, không phải sao?”

Một lát sau, thuận lợi ký xong hợp đồng, Ổ Quân Lan trở lại văn phòng, trợ lý đến xác nhận lịch trình tuần sau với cô.

Ổ Quân Lan xem qua, nói: “Chừa ngày 5 tháng 9 giúp chị.”

Trợ lý hiểu ý. “Chị muốn tham gia thi Marathon?”

“Ừ, các em cũng nên tham gia. Làm kinh doanh cần nhiều thể lực lắm. Đến rèn luyện.” Ổ Quân Lan liếc trợ lý nhỏ, “Em nhỏ tay nhỏ chân, lỡ ngày nào đó bị cuốn vào không gian bất thường, phải chém giết để sống sót thì biết làm sao bây giờ?”

Trợ lý nhỏ chớp mắt: “Ủa, chị Lan cũng xem manga anime hả?”

“Không xem manga anime, nhưng…” Ổ Quân Lan quay đầu lại nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu chỉ nói, “Gần đây hay gặp ác mộng, áp lực lớn. Chạy bộ giải tỏa một chút cũng tốt.”

·

Đại học Cẩm Ninh, Nam Hoa.

Bành Trình cởi trần xách một đôi giày chơi bóng trở lại ký túc xá.

Một phòng ký túc xá tiến sĩ chỉ có hai người.

Bạn cùng phòng Bành Trình bị cận nặng đang nhìn máy tính. Nghe tiếng tiếng Bành Trình, cậu ta nói nhanh: “Cậu nhỏ giọng thôi, tôi đang tra văn hiến. Lần này lại trượt tốt nghiệp chắc tôi nhảy lầu.”

“Đừng đừng, trời… Thật ra tui cảm thấy… Lịch sử mà chúng ta nhìn thấy chắc gì đã là thật…” ngữ khí Bành Trình rất trầm trọng.

Bạn cùng phòng: “Đương nhiên không hoàn toàn là thật. Đa phần lịch sử cậu nhìn thấy đều đã bị người thống trị chỉnh sửa, tất nhiên…”

“Ý tui không phải thế. Ý tui là… Khụ khụ, thôi…” Bành Trình thở dài, lại gãi đầu. Nhưng sự nặng nề trên mặt mau chóng bị tươi cười thay thế.

Nhấc giày khoe với bạn cùng phòng, hắn ta thần bí hỏi: “Giày này không tồi chứ? Mới ra, hàng limited!”

Bạn cùng phòng đẩy mắt kính: “Không biết. Trong mắt tôi chỉ có văn vật.”

Bành Trình khuyên nhủ: “Đây là giày thể thao tui chuẩn bị cho cuộc thi Marathon thành phố! Nghe nói có rất nhiều em gái năm nhất tham gia. Thôi thôi, đừng ở lì trong phòng nữa! Cậu trạch riết có tìm được bạn gái không? Cậu theo tui chạy Marathon đi!”

Bạn cùng phòng lại đẩy mắt kính, không quay đầu lại, nói: “Ừ, tôi trạch, tôi không có bạn gái. Cậu không trạch, nhưng cậu tìm được bạn gái không?”

Bành Trình: “…”

Một lát sau, Bành Trình tự cổ vũ bản thân. “Kệ! Tui phải chạy Marathon! Tui có dự cảm! Tui sẽ được gặp nữ thần đời tui!”

·

Trường trung học Cẩm Ninh. Hôm nay cuộc thi viết văn cấp thành phố được tổ chức tại đây.

Thi xong, Doãn Oánh Oánh đeo cặp sách đi ra sân trường.

Sân trường sạch sẽ xinh đẹp, hàng cây ngô đồng cao lớn hai bên che nắng mặt trời, màu xanh lục xào xạc trên đầu.

Giữa các cây ngô đồng treo biểu ngữ to, cho biết đường chạy Marathon sẽ đi qua đường này. Lúc này có không ít tình nguyện viên tới sắp xếp chướng ngại vật, cũng thông báo với các học sinh: “Trong lúc tổ chức Marathon mong các em phối hợp, đi bên trong lối đi bộ, đừng tụ tập ngoài quốc lộ, tránh ảnh hưởng người dự thi nhé!”

Tò mò nhìn các poster tranh chữ vài lần, phía sau Doãn Oánh Oánh truyền đến một giọng nói. “Oánh Oánh!”

Quay đầu nhìn, người tới là Tra Tùng Phi.

Tra Tùng Phi học ở trường trung học cách không xa. Trường hai đứa gần nhau, đã gặp nhau từ sớm.

“Hôm nay mình cũng tới trường cậu tham gia thi viết văn. Đang nghĩ không biết có được gặp cậu không.”

Doãn Oánh Oánh hỏi cậu: “Cậu đổi phương tiện giao thông công cộng?”

Tra Tùng Phi ngáp một cái: “Ừ. Mấy hôm sau hơi phiền, chỉ có thể ngồi xe điện ngầm, sau đó đi bộ thêm một đoạn.”

Doãn Oánh Oánh chỉ chỉ biểu ngữ: “Vì cuộc thi Marathon?”

Tra Tùng Phi gật đầu: “Ừ, do tổ chức Marathon thành phố, xe bus công cộng đổi tuyến đường vòng. Mình thấy ngồi xe điện ngầm đi nhanh hơn.”

Doãn Oánh Oánh liền nói: “Vậy là cậu phải đi qua trường tớ. Đến lúc đó chúng ta có thể đi cùng nhau!”

“Được. Có gì chúng ta gặp nhau ở cửa vào trạm điện ngầm.” Tra Tùng Phi cười nói.

·

Công ty TNHH tiếp thị sản phẩm thể thao Ích Hoa. Bộ phận marketing thị trường.

Là đơn vị tài trợ Marathon, Vân Hạo đang xem xét kế hoạch tiếp thị liên quan đến dự án marathon trong tuần tới, nói với cấp dưới: “Dọc đường chạy marathon là chưa đủ. Trừ các trạm phục vụ, cậu nhìn mấy chỗ ngoặt tuyến đường chính kia, có thể đặt thêm banner cuốn, biểu ngữ và bảng quảng cáo.”

“Mấy chỗ này đều là khu vực đông đúc, dù sao cũng ít người chạy đến cuối. Những nơi tôi khoanh tròn đều gần điểm xuất phát và sẽ bị lạc một lượng lớn người. Vì vậy, trong vòng năm km tính từ điểm xuất phát, biển quảng cáo các chỗ này phải nhiều, bắt mắt, chuẩn bị quà tặng các loại. Nhớ để ý truyền thông địa phương phỏng vấn, tôi sẽ đến hiện trường quan sát.”

Cấp dưới nói: “Dạ sếp. Em đi chuẩn bị liền.”

“Ừ. Đến lúc đó công ty chúng ta đều mặc đồ thể dục đi. Mọi người nâng cao tinh thần vào. Nhân tiện, các ngôi sao thể thao của chúng ta ở đâu? Cụ thể sẽ tham gia chặng nào? Cho tôi xem lịch trình.”

Cấp dưới: “Em gửi anh lịch trình hiện tại. Nhưng sếp ơi, anh đến phòng họp 302 đi. Buổi phỏng vấn sàn lọc thực tập sinh cho bộ phận marketing sắp bắt đầu. Bên HR kêu anh phải tham gia.”

“Ừ. Tôi phải tham gia chứ. Năm trước bận quá không tham gia, toàn mấy người không dùng được.” Đứng lên, Vân Hạo lập tức đi đến phòng 302.

Cùng HR liên tục phỏng vấn ba người, Vân Hạo đều không vừa lòng.

Hắn ta nhíu mày nhìn HR: “Đừng nói người tốt đều bị mấy phòng ban khác cướp hết rồi chứ. Bộ phận của chúng ta quan trọng như vậy, chẳng lẽ lần nào cũng nhặt mót?”

HR nói: “Không không không, đương nhiên không phải. À… Có một người rất ưu tú, các phòng khác đều tranh nhau. Nhưng tôi không cho qua bên marketing, chủ yếu do chuyên ngành không phù hợp. Người ta học tài chính.”

“Làm marketing không để bụng xuất thân chuyên ngành. Đưa sơ yếu lý lịch cho tôi xem.”

Vân Hạo nói xong, nhận tập hồ sơ HR đưa.

Rồi sau đó hắn ta nhìn thấy một tấm ảnh thẻ quen thuộc, cùng một cái tên quen thuộc:

Bạch Tư Niên.

Vân Hạo cười, hỏi HR: “Cậu ấy đang phỏng vấn ở phòng nào?”

“Bên bộ phận đầu tư kiểm soát rủi ro.” HR nói, “Khoảng 20 phút nữa kết thúc.”

Vân Hạo nói: “Giúp tôi liên hệ. Tôi ở phòng 302 chờ cậu ấy.”

·

Thời gian trôi đến ngày 9 tháng 9.

Đoạn Dịch và Minh Thiên đi tới vạch xuất phát cuộc thi Marathon thành phố.

Trước khi thi đấu khởi động tay chân, Đoạn Dịch nghe người bên cạnh nói: “Đây là đợt thứ hai tôi tham gia. Đợt đầu tôi có tham gia. Năm nay bọn họ tổ chức không tồi, trạm phục vụ giữa chặng có nhiều món ngon lắm!”

Ngay sau đó anh nghe thấy Minh Thiên hỏi bên tai: “Lát nữa anh Tiểu Dịch muốn ăn gì?”

“Ăn cái rắm. Tập trung chạy bộ.” Đoạn Dịch lườm hắn, “Tôi thấy em nghe nói dọc đường có đồ ăn là bắt đầu âm mưu thì có? Đừng hòng giở trò.”

Minh Thiên quy củ lắc đầu, vừa xoay cổ tay cổ chân vừa nói: “Không mà. Chỉ là em cảm thấy, cơ hội lần này hiếm có. Bình thường chúng ta ít khi hẹn hò, cùng nhau chạy Marathon càng chưa. Coi như hẹn hò cũng tốt.”

Đoạn Dịch nhướng mày: “Hẹn hò?”

“Đúng vậy.” Minh Thiên nhìn anh, “Không ôm lòng hiếu thắng tham gia thi đấu, coi chạy bộ như một lần hẹn hò, quá trình sẽ rất vui.”

Đoạn Dịch nghe mà bật cười.

Anh chẳng kiêng dè chung quanh đông người, trực tiếp giơ tay nâng cằm Minh Thiên, mang chút kiêu ngạo mà nói: “Người khác nói lời này thì tôi tin. Đa số người dự thi không phải vì phá kỷ lục, thậm chí không cố gắng chạy đến đích, chủ yếu tham gia cho vui. Nhưng riêng em nói, tôi không tin.”

Sau một lúc lâu, Minh Thiên nói: “Chúng ta đều lui một bước nhé.”

Đoạn Dịch với vẻ mặt “Biết ngay mà”, hỏi hắn: “Đều lui một bước là như thế nào?”

“10km đầu, tức là nửa đầu chặng đường, chúng ta xem như hẹn hò, không bận tâm tốc độ, sóng vai chạy chậm cùng nhau. Marathon đợt này đi qua nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng, chúng ta có thể vừa chạy chậm vừa thưởng thức phong cảnh thành phố. Sau đó chúng ta đến trạm phục vụ dừng chân, bổ sung calo nước uống. Nghỉ ngơi đầy đủ rồi chúng ta bắt đầu chính thức so tài ở 10km tiếp theo.”

Đoạn Dịch cẩn thận cân nhắc đề nghị của Minh Thiên, tạm thời không thấy sai chỗ này.

Khi chạy bộ, mọi người thường tăng tốc và chạy nước rút ở đoạn cuối.

Mặc dù Đoạn Dịch cảm thấy Tiểu Thiên đang âm mưu gì đó, nhưng anh vẫn đồng ý.

Cuộc thi bắt đầu.

Chạy được một lúc, Đoạn Dịch vứt nghi ngờ của mình sang một bên.

Bởi đây quả là một trải nghiệm hẹn hò hiếm có.

Họ bắt đầu chạy men theo hồ Huyền Hoa, hồ nước lớn nhất thành phố. Chạy được nửa vòng, họ quẹo vào con đường ngô đồng, chạy dọc theo đường này tới đường xanh lên núi Tử Vân Sơn.

Bên hồ hoa nở rộ, hương hoa quế thơm nồng, mặt hồ xanh bích, bầu trời xanh lam, muôn hoa đủ màu sắc, cây ngô đồng cao chót vót che khuất ánh mặt trời… Thật sự khiến Đoạn Dịch phải kinh ngạc. Anh chạy chậm sóng vai cùng Minh Thiên, cảm thấy không giống cuộc thi, mà như một trải nghiệm hẹn hò hoàn toàn mới.

Tử Vân Sơn được xưng là lá phổi thành phố Cẩm Ninh, chiếm diện tích cực lớn. Nhìn từ trên cao, một nửa màu xanh thành phố Cẩm Ninh do ngọn núi này cung cấp. Trên núi có khu phong cảnh và đông đảo kiến trúc cổ. Cuộc thi Marathon đặt một đoạn đường ở chỗ này quá thích hợp.

Trạm tình nguyện phục vụ giữa chặng nằm ở chân núi.

Đường lên đỉ.nh núi hẹp và dốc, không thích hợp để chạy, vì vậy đường chạy marathon không đi qua đỉnh núi, chỉ vòng quanh lưng chừng núi rồi dẫn xuống khu phục vụ dưới chân núi. 

“Sao tôi ngửi thấy mùi lẩu nhỉ. Thèm ăn ghê.” Lúc chạy đến chân núi, Đoạn Dịch huých bả vai Minh Thiên, “Chặng sau hai ta mới thi đấu thật, không nên ăn nhiều. Nhưng có thể nếm một chút. Qua xem thử không?”

“Vâng. Qua xem thử đi.” Minh Thiên nói, mắt thấy Đoạn Dịch chạy hướng chân núi.

Hắn nhìn theo bóng anh cười cười, thả chậm bước chân.

Đoạn Dịch thầm nghĩ, thi chạy marathon mà ăn lẩu cay không tiện chút nào. Không thể vừa ăn vừa chạy, chắc chắn không ai muốn chạy.

Nhưng Đoạn Dịch lại thành thật chạy tới hướng có mùi lẩu.

Anh không ngờ mình sẽ thấy Ổ Quân Lan mặc quần áo thể thao đứng cạnh đường cách đó không xa.

Thành phố Cẩm Ninh là đô thị cấp 1, thành phố lớn. Bởi vậy mặc dù đồng đội tham gia trò chơi đều ở cùng một thành phố, nhưng thực sự không dễ tình cờ gặp nhau.

Đoạn Dịch vô cùng ngạc nhiên, lập tức vẫy tay với Ổ Quân Lan.

Ổ Quân Lan đội mũ lưỡi trai, quay đầu thấy Đoạn Dịch, cũng mỉm cười vẫy tay với anh.

Chẳng qua biểu tình cô chỉ có vui sướng, không có kinh ngạc.

Đoạn Dịch cảm thấy biểu cảm của cô sai sai, nhưng chưa kịp nghĩ sâu đã bị một tên đàn ông to như con gấu nhào lên người… Người tới đương nhiên là Bành Trình.

Ôm Đoạn Dịch, Bành Trình nhiệt tình kéo anh tới khu phục vụ. “Tôi nói mà vận mệnh đều do ý trời, ông trời bảo tôi phải tham gia Marathon. Quả nhiên! Ha ha ha… Tới đây anh Đoạn, bọn tôi chờ anh hơn nửa ngày rồi.”

Chúng tôi? Nhiều người?

Tại sao nói chờ mình?

Bọn họ biết mình sẽ tới?

Nhưng Đoạn Dịch không kịp hỏi nhiều.

Bởi vì Bành Trình nhanh chóng kéo anh tới một đình hóng gió phía sau khu phục vụ.

Lúc này, trong đình hóng gió đang nấu lẩu bằng bếp điện từ.

Doãn Oánh Oánh, Tra Tùng Phi đang ngồi cạnh nồi lẩu.

Vân Hạo và Bạch Tư Niên đang đi đến đình hóng gió. Một người bê thùng bia, một người bưng đồ ăn và thịt.

Từ chỗ lều che nắng có một cô gái mặc áo tình nguyện chạy tới, là Khang Hàm Âm. “Tôi chỉ cùng mọi người ăn hai miếng, còn phải qua bên kia hỗ trợ. Bằng không bạn cùng phòng sẽ đuổi giết tôi.”

“Chậc, Tiểu Khang vẫn lạnh lùng như ngày nào. Gặp bạn cũ thì cười một cái đi chứ!” Bành Trình cười chào cô.

Khang Hàm Âm vốn muốn banh mặt, nhưng cuối cùng không nhịn được, lộ ra ý cười.

Ý cười này quay đầu nhìn thấy Ổ Quân Lan và Đoạn Dịch thì biến thành cười lớn. Cô chạy tới gần họ vẫy tay: “Tới đây, mọi người mau tới đây ngồi!”

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đoạn Dịch có hơi cảm khái.

Ở trong trò chơi chém giết nhau, anh thật sự không nghĩ sẽ có một ngày còn sống sót trở về, cùng những người bạn ngồi dưới ánh mặt trời, uống bia lạnh, ăn miếng lẩu nóng hôi hổi cay nồng.

Thế giới trò chơi luôn phủ một lớp sương mù trắng xoá, giả dối, hoang vu, vô vị.

Cảnh náo nhiệt nhân gian trước mắt mới làm Đoạn Dịch một lần nữa nhận thức được rằng, anh thật sự đã thoát khỏi trò chơi, chân chính trở lại.

Nghĩ đến đây, hốc mắt anh nóng lên.

Thở phào một hơi, Đoạn Dịch quay đầu lại: “Đi nào Tiểu Thiên, chúng ta ăn lẩu cùng mọi người. Lần sau lại so…”

Không có người trả lời Đoạn Dịch.

Vì Minh Thiên đã chạy mất tiêu.

Đoạn Dịch sửng sốt, sau đó phản ứng lại, có chút dở khóc dở cười.

Bành Trình kéo anh đến cạnh nồi lẩu ngồi xuống, lại nói: “Nãy anh gọi đại ca Minh Thiên hả. Cậu ấy hả, mấy ngày trước chúng tôi đã gặp nhau, ở đợt đầu Marathon.”

Đoạn Dịch nhíu mày: “Đợt đầu?”

“Ừ.” Ổ Quân Lan ngồi xuống, nhìn Đoạn Dịch nói, “Tôi vốn chỉ nghỉ một ngày, tham gia thi đấu ngày 5 tháng 9. Ai biết lại gặp Bành Trình ở vạch xuất phát. Sau đó hai bọn tôi gặp Khang Hàm Âm làm t/ình nguyện viên ở khu phục vụ… Hai chúng tôi ngồi nghỉ ngơi một lát thì thấy Minh Thiên. Nói chung, Minh Thiên đề nghị chúng tôi cùng tạo bất ngờ cho anh, vì thế chúng tôi thương lượng với nhau, chuẩn bị bữa lẩu chào mừng anh.”

Bành Trình cười “Hê hê” chà xát tay, nói với Ổ Quân Lan: “Tiểu Lan hay ghê á, không nhắc vụ chúng ta ở lại luôn khu phục vụ, không chạy nốt đoạn cuối Marathon. Hê hê…”

Biết đều là Minh Thiên sắp đặt, Đoạn Dịch dở khóc dở cười, nhưng được gặp đồng đội cũ, trong lòng anh sớm đã bị cảm động lấp đầy, nào còn tâm tư so đo.

Đoạn Dịch nhìn Tra Tùng Phi và Doãn Oánh Oánh hai học sinh trung học, cùng Bạch Tư Niên và Vân Hạo. “Mấy người còn lại gặp Minh Thiên như thế nào?”

“Anh Minh Thiên chạy rất nhanh. Trên đường đi học bọn em đụng trúng anh ấy. Ngay chỗ đường lớn ngô đồng! Sau đó bọn em trao đổi phương thức liên hệ. Hẹn hôm nay gặp mọi người!” Tra Tùng Phi giải thích.

Vân Hạo tiện đà nói: “Bạch Tư Niên nhận offer tới công ty tôi, hiện tại thuộc bộ phận của tôi. Mọi người nhìn quần áo chúng tôi này, tôi phụ trách mảng Marketing công ty, vừa lúc tài trợ chương trình Marathon lần này. Tôi kéo Bạch Tư Niên tới đây cùng xét duyệt phương án marketing, không ngờ gặp được Minh Thiên.”

Bành Trình không khỏi cảm thán: “Tóm lại là nhờ duyên phận! Tuy anh Đoạn đăng ký đợt thứ hai, tôi và Tiểu Lan ở đợt đầu, lẽ ra là lỡ nhau. Nhưng đại ca Minh Thiên tham gia đợt đầu! Nên chúng ta mới gặp được nhau!!! Á đúng rồi, sao hai người không tham gia cùng lúc? Cậu ấy chạy hai đợt! Đại ca không hổ là đại ca, trong khoảng thời gian ngắn có thể chạy Marathon tận hai lần!”

Về nguyên nhân mình và Minh Thiên tham gia Marathon, Đoạn Dịch nói không nên lời.

Cơ mà chuyện này đúng là khéo thật.

Anh không ngờ thuận miệng tham gia Marathon sẽ làm mình gặp lại nhiều bạn cũ đến vậy?

Huống chi việc đã đến nước này, Đoạn Dịch cũng không nỡ trách… Minh Thiên tham gia đợt đầu và lén sau lưng mình chuẩn bị một bất ngờ. 

Ăn xong nồi lẩu, uống hết một thùng bia, đám người Đoạn Dịch rủ nhau leo núi Tử Vân Sơn.

Cùng các bạn cũ leo núi, lên đỉ.nh núi ngắm cảnh đẹp hoàng hôn phủ toàn thành phố hiện đại. Đối với những người từng đi một chuyến đến địa ngục, thật sự rất có ý nghĩa.

Buổi chiều đi được nửa đường, Đoạn Dịch nhận được ảnh chụp Minh Thiên gửi.

Ảnh chụp do Minh Thiên tự chụp.

Trong ảnh là đường Thanh Vân, điểm đích cuộc thi Marathon thành phố.

Kèm ảnh chụp là một tin nhắn: “Anh Tiểu Dịch, em tới rồi. Anh ở đâu?”

Một câu hai nghĩa.

Vừa quan tâm hỏi thăm Đoạn Dịch ở đâu, vừa ẩn ý “Em tới đích trước anh, anh thua rồi”.

Đoạn Dịch nghiến răng hàm, nhưng vẫn nhắn trả một câu: “Ở trên núi Tử Vân Sơn. Em tới không? Còn sức không?”

Minh Thiên trả lời hai chữ: “Chờ em.”

Cất di động, Đoạn Dịch tiếp tục đi theo các bạn lên.đỉnh núi.

Trong lúc leo núi anh nghe mọi người bàn với nhau buổi tối đi đâu tụ tập.

“Hát karaoke?”

“Ai da, tôi cảm thấy mình đã qua cái tuổi thích hát rồi.”

“Tiệm net thâu đêm?”

“Sáng mai còn phải chạy khách, tha cho chị.”

“Hay là chơi boardgame? Ma Sói!”

“Đm không!!!”

Câu cuối đương nhiên là tất cả đồng thanh trả lời. 

Trên đường bàn bạc, Ổ Quân Lan đột nhiên hỏi: “Những người còn sống trong nhóm chúng ta đều ở đây, không tính Minh Thiên lát nữa tới… Trừ Bạch Lập Huy. Có ai biết tin tức anh ta không?”

Đa số đều trả lời “Không”. Vân Hạo mở miệng: “Hồi ở trong trò chơi, anh ta từng đề cập tên công ty của mình. Công ty của tôi và anh ta chung một tòa nhà, nhưng tôi chưa từng gặp anh ta.”

“Trong khoảng thời gian này tôi bị áp lực tâm lý, rất muốn tìm một người trò chuyện, vì thế có tìm anh ta. Nhưng anh ta đã từ chức. Nhân sự công ty cũng không biết anh ta đi đâu.”

Ổ Quân Lan thở dài. “Chỉ sợ không ổn. Anh ta muốn chết vì Hứa Nhược Phàm. Nhưng cuối cùng Hứa Nhược Phàm chết, ngược lại anh ta sống sót. Âm dương sai lầm, đúng là châm chọc…”

“Được rồi. Đừng nghĩ mấy cái đó nữa. Hôm nay là ngày vui.” Khang Hàm Âm vỗ vai cô, “Em cùng mọi người leo núi dưới cái nhìn tràn ngập sát khí của bạn cùng phòng nè, mọi người phải vui chứ.”

“Ừ.” Ổ Quân Lan nắm tay cô, ngẩng đầu nhìn thái dương ngả về tây, “Được nhìn thấy mặt trời là đủ vui rồi.”

Còn được nhìn thấy mặt trời, đúng là quá đủ để ăn mừng.

Thời điểm đoàn người leo đến đỉnh núi, mặt trời phía tây dần lặn.

Đoạn Dịch đi tới nhìn xuống, liền trông thấy cảnh tượng tuyệt vời bao la hùng vĩ.

Mây bay chuyển động dưới chân, màu cam ráng chiều bao trùm thành phố. Cùng ánh hoàng hôn dần đậm, thành phố tục lục sáng đèn, mang theo ồn ào náo nhiệt thuộc về ban đêm.

Một cabin cáp treo rẽ mây chạy lên đỉnh núi. Có bóng người bước ra khỏi cabin, chậm rãi đến gần Đoạn Dịch.

Lần này, hắn vẫn đạp lên con đường màu đỏ đi đến phía trước.

Nhưng màu đỏ không tạo từ máu tươi, mà là ráng màu trời.

Cuối con đường không còn trời đất màu đen vô tận, mà là màu nắng của đời hắn, Đoạn Dịch.

Nhìn Minh Thiên cười, Đoạn Dịch vươn tay về phía hắn.

Minh Thiên bước ra từ ráng màu, nắm lấy tay Đoạn Dịch, rồi xoay người cùng anh sóng vai nhìn về phía biển mây tía động lòng người.

Nắng hoàng hôn rải đầy Tử Vân Sơn, cùng những ngọn đèn trong thành phố giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, cũng chiếu sáng cầu lớn Trường Giang phía tây.

Đoạn Dịch nhìn về phía cầu vượt lớn.

Anh đã từng trơ mắt nhìn cơ thể mình và cầu lớn hóa thành bụi.

Nhưng giờ đây anh vẫn còn nguyên vẹn đứng ở chỗ này, cầu lớn cũng đứng vững trên mặt sông Trường Giang, như thể dù trải qua bao nhiêu sóng gió bão táp, nó vẫn mãi sừng sững không ngã.

Tôi cho rằng đó là kết cục, thì ra chỉ là bắt đầu.

·

Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, khu A phòng số 3.

Bạch Lập Huy hai mắt đờ đẫn nhìn hoàng hôn chìm nghỉm ngoài cửa sổ.

Hắn ta nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói. “Anh nghĩ thần có tồn tại trên đời không?”

Là giọng của bạn chung phòng bệnh Bạch Lập Huy.

Nghe tiếng hỏi chuyện, Bạch Lập Huy gật đầu bừa, không trả lời.

Người nọ tự hỏi tự đáp: “Tôi cũng nghĩ là có. Rất nhiều truyền thuyết thần thoại đều là thật. Thần tiên có đủ loại kiểu dáng bản lĩnh, rất có thể là người ngoài hành tinh; hoặc là địa cầu từng tồn tại nhân loại tiên tiến. Họ sở hữu công nghệ cao hơn chúng ta, tuổi thọ dài hơn chúng ta, ngoại hình quái dị hơn chúng ta. Chẳng qua không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, bọn họ bị diệt sạch.”

Bọn họ không hoàn toàn bị diệt sạch.

Tôi đã thấy Thi Hồ. Hoặc ít nhất từng gặp một phần ý thức.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Bạch Lập Huy vẫn không nói chuyện.

Nhưng khi người nọ đi tới gần mình, Bạch Lập Huy không thể không quay đầu lại nhìn. Dù sao người vào đây đều có bệnh tâm thần, Bạch Lập Huy đề phòng hắn, kẻo hắn đột ngột tấn công mình.

Đây là lần đầu tiên Bạch Lập Huy nhìn thẳng vào hắn.

Người này khoảng 23 tuổi, da dẻ cực kỳ trắng, ngoại hình đẹp xuất sắc, mặc quần áo bệnh nhân mà cứ tưởng đang cosplay. Hắn như nhân vật ảo bước ra từ truyện tranh, chẳng qua hơi suy sút. Ngoài ra không biết vì sao, biểu cảm của hắn có chút tố chất thần kinh.

Hoàng hôn ngoài cửa sổ nồng đậm, chiếu vào tròng mắt hắn thêm vài phần yêu dã.

Hắn mở miệng hỏi Bạch Lập Huy: “Nếu anh tin thần tiên ma quái tồn tại, tôi sẽ nói thật.”

Không biết tên này phát bệnh thần kinh gì nữa. Bạch Lập Huy gật đầu có lệ, rồi nghe thấy hắn thần bí hỏi: “Tối qua có rồng bay ngoài cửa sổ. Anh thấy không?”