Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 45




Qua buổi chiều.

Trong hẻm nhỏ yên ắng, ba người Đoạn Dịch, Minh Thiên, Cố Lương đang ngồi trên băng ghế dài ăn hotdog.

Đoạn Dịch ngồi chính giữa, Minh Thiên và Cố Lương ngồi hai bên.

Ăn hotdog xong, Đoạn Dịch mở miệng nói: "Mỗi lần nhóm nhà ngoại cảm xuyên qua, ít nhiều sẽ thay đổi lịch sử một chút, ví dụ lần đầu em và Minh Thiên tới ngày 1 tháng 10, nhặt hết tất cả vỏ đạn ở hiện trường Bảo Lâm tử vong. Thay đổi nhỏ bé xảy ra rất nhiều, trước tiên chúng ta bỏ qua mấy việc nhỏ không đáng kể, trực tiếp phân tích vụ việc lớn."

Xoay quanh trình tự tử vong của sáu cô gái điếm, Đoạn Dịch tạm thời chia thời không thành hai nhánh.

Thời không đầu tiên, là thời không có lịch sử chưa bị thay đổi.

Hai người chết sớm nhất là Mary và Anne, hung thủ giết hai cô rốt cuộc là ai tạm thời không nói tới.

Từ ngày 1 tháng 10, bắt đầu từ cái chết của Bảo Lâm, các vụ án giết người hàng loạt xảy ra liền mạch rõ ràng:

Tịch Phi giết Bảo Lâm, A Gia giết Tịch Phi, Thụy Y giết A Gia, cuối cùng Thụy Y tự sát.

Bốn người phụ nữ như đánh trống truyền hoa, người này giết người kia cho đến khi người cuối cùng tự sát.

Thời không thứ hai là thời không bị nhóm Đoạn Dịch thay đổi lịch sử.

Tạm thời không nhắc đến hai người chết sớm nhất, bắt đầu từ cái chết của Bảo Lâm: Tịch Phi giết Bảo Lâm, A Gia giết Thụy Y, Tịch Phi giết A Gia, cuối cùng Tịch Phi tự sát.

Khác với tình huống đánh trống truyền hoa người này giết người kia, lần này Tịch Phi giết hai người Bảo Lâm và A Gia, cuối cùng cô ta tự sát.

Tổng kết đến đây, Đoạn Dịch nói: "Hôm nay em đã cẩn thận hỏi thăm A Gia. Nói ra thì... Tom tiêu tiền của các cô vì nhu cầu bản thân. Còn các cô tiêu tiền cho Tom, chỉ vì tìm kiếm chút an ủi về mặt tình cảm."

"Các cô gái biết rõ, quan hệ giữa các cô và Tom là giao dịch. Các cô ấy thích Tom, nguyện ý ở bên hắn, thậm chí nguyện ý tiêu tiền cho hắn để mua cảm giác yêu đương... Các cô yêu Tom sâu nặng bao nhiêu, ôm ấp ảo tưởng ngây thơ đến mức nào thì không biết. Nhưng hầu như các cô đều tự hiểu hiện trạng của bản thân."

"Cũng bởi vậy..." Đoạn Dịch nhíu mày, "Các cô không đến mức nói là ghen ghét nhau, càng không đáng để tàn sát lẫn nhau. Ban đầu em nghĩ rằng, có khi nào do các cô yêu Tom quá nên mới giết nhau. Hiện giờ xem ra động cơ này không được chắc chắn lắm."

Minh Thiên gật đầu: "Đúng vậy. Theo lời A Gia nói, có thể giả thiết rằng giữa cô ta và Tịch Phi có thù riêng chưa biết, vậy nên cô ta định nhân lúc Tịch Phi tham dự lễ tang để giết người. Nhưng khi giết Tịch Phi thất bại, cô ta lập tức về nhà giết Thụy Y. Điều này hơi đột ngột, cũng không hợp lý. Thoạt nhìn giống như..."

"Cô ta tự giao nhiệm vụ cho mình, trong ngày hôm đó cần phải giết một người, nếu không giết Tịch Phi, thì giết Thụy Y cũng được. Cô ta chỉ cần đảm bảo tạm thời mình không bị coi là hung thủ và bị bắt là được."

"Đúng vậy, chính là cảm giác đó. Việc các cô tàn sát lẫn nhau cứ như kiểu chọn bừa."

Đoạn Dịch gật đầu tán thành, "Loại trừ động cơ các cô tàn sát lẫn nhau, giờ chúng ta điểm qua các manh mối khác. Em đã xem thử bàn tay A Gia, không giống tay người biết dùng súng. Về phần lý lịch các cô gái khác, chúng ta có thể đến phòng hồ sơ Cục Cảnh Sát kiểm tra. Nhưng theo em nhớ, các cô đều không giống người dùng súng."

Đoạn Dịch kết luận, "Vậy nên hiện giờ em cho rằng, thoạt nhìn các cô đang tàn sát lẫn nhau, nhưng chưa chắc các cô là hung thủ. Khả năng cao là các cô bị ai đó khống chế."

"Tính tùy cơ mà vừa rồi chúng ta phân tích cũng rất quan trọng. A giết B, nếu không giết được thì đổi sang giết C. Tóm lại, các cô bị ai đó dắt mũi, tàn sát lẫn nhau, đến khi chỉ còn một người thì tự sát... Thế là hung thủ đạt được mục đích."

"Nói cách khác, chỉ cần các cô chết hết, vụ án liền kết thúc. Việc cô nào chết trước, cô nào chết sau, ai giết ai, quá trình đó không quan trọng."

"Em đồng ý. Để suy đoán cần chứng cứ, nhưng chúng ta không tìm thấy bất cứ động cơ nào khiến các cô tàn sát lẫn nhau. Ngoài ra, cách A Gia chọn đối tượng giết chóc rất nặng tính ngẫu nhiên." Minh Thiên mở miệng nói, "Em cũng có khuynh hướng cho rằng, không có nhiều hung thủ cùng tồn tại, mà chỉ có một người duy nhất."

Suy nghĩ một lát, Đoạn Dịch nói: "Người quét rác trước cửa giáo đường từng nói có tà ma tồn tại đúng không? Có phải các cô bị ai đó khống chế chăng? Ai có năng lực đó nhỉ?"

Cố Lương nãy giờ chưa nói chuyện, vì anh ta ăn hotdog rất chậm.

Chậm chạp gặm xong miếng bánh, anh họ tiếp lời Đoạn Dịch: "Theo hiểu biết của anh về trò chơi này, không có khả năng nó bảo chúng ta mò kim đáy biển tìm hung thủ giữa cả đống NPC. Hung thủ phải tìm từ nhân vật mấu chốt."

"Nhân vật mấu chốt? Nghĩa là ngoài sáu người bị hại, còn một người bị coi nghi phạm không biết thật hay giả – Nicole, chồng của Nicole – Tom... cùng lắm là thêm bà chủ khách sạn Lisa. Hung thủ chỉ quanh quẩn trong số đó. Kể thêm thì... Thật ra Lisa cũng có chút liên quan. Trước mắt bà ấy không liên quan trực tiếp đến cốt truyện phó bản."

Đoạn Dịch nhíu mày nói, "Tại thời không chưa bị thay đổi lịch sử, Thụy Y đã chết, vụ án giết người không còn xảy ra nữa. Bây giờ chúng ta thay đổi lịch sử, hẳn là mọi việc sẽ ngừng lại khi Tịch Phi tự sát."

Nói đến đây, Đoạn Dịch ngồi trên ghế dài nhíu mày trầm tư một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy. "Em nghĩ đến một chuyện. Em đến khu nghĩa địa xem thử đã." Nhìn sang Cố Lương, anh hỏi: "Đi cùng không?"

Minh Thiên đứng lên theo Đoạn Dịch.

Cố Lương bị Đoạn Dịch nhìn lại mở cuốn sách ra đọc, bất động như núi.

"Anh, anh không đi hả?" Đoạn Dịch hỏi anh họ.

Cố Lương nói: "Anh ở đây nghiên cứu mấy quyển sách này, có lẽ sẽ phát hiện manh mối mấu chốt. Các em tới nghĩa địa đi, lát nữa tập hợp ở chỗ này."

Đoạn Dịch suy tư, hỏi anh họ: "Anh không muốn đến chỗ nghĩa địa. Anh sợ quỷ à?"

Cố Lương nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Đoạn Dịch.

Đoạn Dịch cười, xoay người chạy mất.

Chạy theo Đoạn Dịch vài bước, Minh Thiên tò mò hỏi anh: "Vụ sợ quỷ, giữa hai anh có chuyện gì sao?"

Đoạn Dịch cười nói: "Hồi nhỏ không hiểu chuyện, nên anh ấy suốt ngày quản việc học của tôi. Tôi không thích bị anh ấy quản, bèn nghĩ ra trò giả quỷ nhát ma ảnh sau tiết tự học buổi tối. Trường học thường lưu hành truyền thuyết ma quỷ, anh trai tôi lại thường xuyên học đến khuya, đêm khuya tĩnh lặng giả quỷ bao dọa người. Ha, ảnh bị tôi dọa đến mức bị bóng ma tâm lý."

Nói tới đây, Đoạn Dịch hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn Minh Thiên, phát hiện hắn đang mỉm cười nhìn mình không chớp mắt.

"Cậu cười cái gì?" Đoạn Dịch hỏi hắn.

Minh Thiên nói: "Chỉ là em không ngờ, thì ra anh Tiểu Dịch cũng từng có lúc nghịch ngợm như vậy."

Bị cậu nhóc nhỏ hơn sáu tuổi đánh giá mình "Nghịch ngợm", Đoạn Dịch cảm thấy không dễ chịu lắm, bất giác nhíu mi.

Liếc Minh Thiên một cái, Đoạn Dịch định nói gì đó, đột nhiên ngậm miệng, xoay người đi về phía Cố Lương đang ngồi trên ghế dài cách đó không xa.

"Sao thế?" Minh Thiên hỏi anh.

Đoạn Dịch không quay đầu lại: "Tôi có chút việc muốn hỏi anh tôi. Cậu chờ tôi một lát."

Trở lại bên cạnh Cố Lương, Đoạn Dịch ngồi xuống, ghé bên tai anh họ: "Rốt cuộc Ôn Như Ngọc chết như thế nào? Có thật là giống như lời Minh Thiên nói, cậu ta bảo Ôn Như Ngọc trở lại cửa hàng quần áo chờ, và cậu ta không biết tại sao Tịch Phi đột nhiên tới cửa hàng quần áo giết người? Hồi nãy anh nói anh mượn được sách ở giáo đường rồi về đây từ sớm. Anh, anh có gạt em cái gì không?"

Ngón trỏ Cố Lương lướt qua góc trang sách, nhìn Đoạn Dịch: "Chuyện này, tối anh sẽ tìm em nói chuyện sau."

"Được."

Đoạn Dịch không rối rắm nhiều, đứng dậy khẽ vẫy tay với Cố Lương, trở lại bên cạnh Minh Thiên. "Đi thôi, đến nghĩa địa."

·

Nghĩa địa nằm ở phía bắc khu đèn đỏ.

Nghĩa địa xóm nghèo thiếu nhân viên chuyên nghiệp xử lý, xung quanh cỏ dại lan tràn, bụi cây đủ loại vô tư sinh trưởng, nhìn qua rất lộn xộn. Các bia mộ bị cỏ dại che khuất, trông cứ như nghĩa địa bị bỏ hoang.

Đi tiếp về phía bắc nghĩa địa, là đến một rừng cây.

Sau khi Nicole bị treo cổ, thi thể bị ném ở nơi này.

Đoạn Dịch và Minh Thiên từng bước đi đến nơi lần trước Nicole bị vứt xác, thấy xương cốt cô ta nằm rải rác ở chỗ cũ.

Tra xét xung quanh thi cốt Nicole, Đoạn Dịch nhặt một nhánh cây, gạt cỏ dại tìm manh mối liên tay.

"Chậc, có. Một cái bánh vòng mốc, một chai rượu vỡ." Đoạn Dịch nói.

"Chai rượu?" Minh Thiên nghĩ đến gì đó, "Liệu ở đây có thi thể của mấy tên lang thang không?"

"Có lẽ." Đoạn Dịch nói, "Tôi nghĩ rằng, ngoại trừ sáu cô gái điếm vẫn còn người khác bị giết, vậy nên tới đằng sau nghĩa địa thử vận may. Dù sao thì ở bản đồ phó bản này, chỉ có nơi này thích hợp để vứt xác nhất."

"Xem ra tôi đoán trúng rồi. Chẳng qua bọn họ bị vứt xác ở nơi hoang dã, hơn nữa tên lang thang không có tên họ, nên Cục Cảnh Sát không có ghi chép."

Đi thêm chừng 3 dặm về phía bắc, Đoạn Dịch tìm được thứ anh muốn tìm: hai cái xác.

Cả hai đều không còn hoàn chỉnh, giống như Nicole, xác bọn họ bị chó hoang gặm đến mức vụn nát, chỉ còn thừa hai khung xương không thể gặm.

Sở dĩ nhận ra bọn họ là kẻ lang thang, ngoại trừ chai rượu bên cạnh xác bọn họ, thì còn mấy vải vụn quen thuộc sót lại trên người bọn họ.

Đoạn Dịch nhặt một chai rượu lên, quan sát tỉ mỉ. "Tôi biết chai rượu này. Hắn ta là... Tên lang thang đã làm chuyện đồi bại với thi thể Nicole."

"Ừm, em cũng nhận ra hắn. Ngày 1 tháng 10 lúc em tìm mấy tên lang thang gần đài phun nước để hỏi chuyện, trùng hợp đã gặp hắn ta."

Minh Thiên nói xong, ngồi xổm xuống vạch một cái xác, chỗ xương ngực có một vết đạn xuyên thủng. "Hắn chết do bị súng bắn."

Dịch sang bên cạnh vài bước, tìm một thân cây, Đoạn Dịch cong chân dựa thân cây suy nghĩ một lúc lâu.

Một lát sau, anh nhìn Minh Thiên, tay chống cằm nói: "Có thù oán với mấy tên lang thang, theo những gì chúng ta biết, hẳn là chỉ có một mình Nicole. Chẳng qua..."

Nghiêm mặt hơn, Đoạn Dịch nói tiếp: "Nicole hận bọn họ, là việc xảy ra sau khi cô ta chết. Sau khi cô ta chết, thi thể mới bị bọn họ giày xéo."

Minh Thiên gật đầu: "Hai tên lang thang cũng chết do súng bắn. Dựa theo manh mối có hạn, khả năng cao cũng là do Jack Đồ Tể gi/ết chết."

Đoạn Dịch nhíu mày: "Như vậy suy ra, chúng ta có thể mạnh dạn suy đoán... Sau khi chết Nicole vẫn có ý thức, biết xác mình bị xúc phạm. Hơn nữa, cô ta có thể giết người dù đã chết."

Giọng nói trầm xuống, Đoạn Dịch lại nói: "Có lẽ cảnh sát vốn không hề bắt nhầm hung thủ. Hung thủ đúng thật là Nicole."

"Nicole chết, vụ án giết người vẫn cứ tiếp tục. Ban đầu chúng ta cho rằng, hoặc Nicole không phải Jack Đồ Tể, cô ta bị oan; hoặc là, phía sau có người bắt chước cô ta để gây án. Nhưng bây giờ hai khả năng này đều bị bác bỏ."

"Trên thực tế vẫn còn một khả năng thứ ba bị chúng ta xem nhẹ: Từ đầu đến cuối hung thủ đều là Nicole. Điều duy nhất mà chúng ta không rõ là, làm thế nào cô ta thực hiện được những việc đó dù đã chết."

Minh Thiên nhìn về phía Đoạn Dịch, hỏi: "Anh còn nhớ bài hát kia không? Jack Đồ Tể bị giết, Bảo Lâm và Tịch Phi đi trong giáo đường trắng, tiếng bước chân của tay súng bắn tỉa vang lên, Jack Đồ Tể tới..."

"Đúng vậy, ca từ của bài hát này." Mắt Đoạn Dịch sáng rực, "Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, ca từ bài hát không khớp hiện thực. Tại sao Jack Đồ Tể đã bị giết, câu chuyện vẫn tiếp diễn. Rõ ràng ở hiện thực, lúc đồ tể bị nhốt, Bảo Lâm vẫn bị giết. Thì ra... Hóa ra là thế. Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi."

Minh Thiên quay đầu, mặt hướng về phía giáo đường trắng: "Ừm. Jack Đồ Tể bị giết, là khởi đầu cho tất cả."

·

Một giờ sau.

Đoạn Dịch và Minh Thiên trở lại ghế dài nơi Cố Lương đang ngồi.

"Anh, có phát hiện gì không?" Đoạn Dịch vừa hỏi, vừa đi đến cạnh Cố Lương ngồi xuống.

Minh Thiên cũng đi tới, tự nhiên ngồi xuống cạnh Đoạn Dịch.

Cố Lương khẽ gật đầu, lật sách đến một trang, nói: "Tìm được một số thứ liên quan đến nhà ngoại cảm. Để anh đọc cho các em nghe."

"Ngọn nguồn sức mạnh của nhà ngoại cảm nằm ở đôi mắt. Đôi mắt quan sát vạn vật, đồng thời hấp thu năng lượng trời đất."

"Nhà ngoại cảm mạnh mẽ dưới tác dụng của bùa chú có thể xuyên qua thời không trở lại quá khứ. Nhà ngoại cảm trở lại quá khứ có thể thay đổi lịch sử. Khoảnh khắc lịch sử thay đổi, nhiều không gian thời gian sẽ hình thành chồng lên nhau; mỗi đêm lúc 12 giờ khuya, nhiều thời không chồng lên nhau sẽ chuyển biến thành một trạng thái duy nhất... Tức là trạng thái sau khi nhà ngoại cảm thay đổi lịch sử."

"Cho nên, sau khi nhà ngoại cảm xuyên qua, cần phải trở lại dòng thời gian bình thường trước 12 giờ đêm hôm đó, nếu không sẽ rơi vào vòng xoáy thời không hỗn loạn. Ngoài ra, bởi vì nhà ngoại cảm gian xảo, bọn họ sẽ dùng pháp lực xóa bỏ dấu vết của bản thân trong lịch sử. Ký ức bị viết lại, không ai biết bọn họ đã từng xuất hiện."

Nghe xong đoạn này, trong đầu Đoạn Dịch và Minh Thiên đồng thời hiện lên một khái niệm: Con mèo của Schrödinger*.

Con mèo của Schrödinger, là một thí nghiệm của nhà vật lý học Erwin Schrödinger.

Nói một cách đơn giản, ông nhốt một con mèo trong một cái hộp bị bịt kín, cùng một mẩu vật chất phóng xạ có thể gi/ết chết con mèo. Vật chất phóng xạ này có 50% tỉ lệ phát ra tia phóng xạ. Cũng tức là, con mèo có bị chất phóng xạ gi.ết chết hay không, là một sự kiện ngẫu nhiên.

Từ góc độ vật lý lượng tử, trong lúc đóng hộp, con mèo ở trong hai trạng thái "Sống" và "Chết" chồng lên nhau. Nếu chúng ta không mở hộp ra, thì vĩnh viễn không biết con mèo còn sống hay đã chết, như vậy nó sẽ luôn luôn trong trạng thái sống chết chồng lên nhau.

Nhưng một khi mở hộp, vào khoảnh khắc nhìn thấy nó, trạng thái chồng lên nhau lập tức kết thúc, con mèo chỉ còn một trạng thái duy nhất: Chết, hoặc sống.

Theo một ý nghĩa nào đó, hành động mở nắp hộp kín và nhìn con mèo, giống như thượng đế ném xúc xắc, quyết định con mèo này sẽ sống hay chết.

Giả thiết xuyên thời không của phó bản này, tương tự như thế.

Giả thiết hai người Đoạn Dịch và Minh Thiên xuyên đến ngày 2 tháng 10, thay đổi lịch sử vào lúc 2 giờ chiều, dẫn tới việc A Gia không giết Tịch Phi, mà giết Thụy Y.

Như vậy bắt đầu từ sau 2 giờ ngày 2 tháng 10, sẽ xuất hiện hai thời không chồng lên nhau: Thời không chưa bị thay đổi lịch sử và thời không đã bị thay đổi lịch sử, tồn tại song song.

Cũng vì nguyên nhân này, hai người Bạch Lập Huy và Tô Chương Nhạc đi đến ngày 3 tháng 10 không bị ảnh hưởng gì, bởi vì bọn họ đang ở thời không chưa bị thay đổi lịch sử, cảnh bọn họ nhìn thấy vẫn là A Gia bị Thụy Y gi.ết chết, cuối cùng Thụy Y tự sát.

Về phần mỗi 12 giờ đêm, khoảnh khắc mở chiếc hộp chứa con mèo của Schrödinger, đúng hơn là thời khắc thượng đế ném xúc xắc.

... Các thời không chồng lên nhau kết thúc trạng thái chồng, chuyển thành một trạng thái duy nhất.

Nếu phó bản hoàn toàn giống thí nghiệm con mèo của Schrödinger, có nhiều thời không song song chồng lên nhau, thì thời không cuối cùng tồn tại, cũng giống con mèo chết hoặc sống, là một kết quả ngẫu nhiên.

Nhưng hiện tại do giả thiết pháp thuật từ các nhà ngoại cảm, thời không còn lại không phải sự kiện ngẫu nhiên, mà sẽ do nhà ngoại cảm lựa chọn. Nói cách khác, nhà ngoại cảm có thể lựa chọn nhánh thời không muốn giữ lại, và thời không đó sẽ tiếp tục tồn tại với thế giới này.

"Nhìn giả thiết này, nghi vấn lúc trước của em cuối cùng cũng được giải đáp. Em nói chứ, sao thế giới này tồn tại các thời không song song, mà lại tồn tại như không tồn tại. Thì ra là do nguyên nhân này..."

Đoạn Dịch không kìm được cảm thán, "Thời không song song tồn tại, mỗi lần chúng ta xuyên qua thay đổi lịch sử, sẽ sinh ra một thời không song song khác. Nhưng pháp lực của nhà ngoại cảm mỗi 12 giờ khuya, sẽ tạo thành một hiệu quả cùng loại với "sự sụp đổ hàm sóng", chúng sẽ cộng đồn dẫn tới việc kết thúc trạng thái thời không song song chồng lên nhau."

"Nói cách khác, mỗi 12 giờ đêm, tất cả thời không song song dư thừa đều sẽ biến mất, chỉ để lại một thời không duy nhất được nhà ngoại cảm lựa chọn. Tương đương với việc nhà ngoại cảm trực tiếp viết lại lịch sử."

Cố Lương vui mừng nhìn Đoạn Dịch: "Vật lý học không đến nỗi tệ."

"Vật lý lượng tử em không rành, chỉ biết da lông thôi." Đoạn Dịch cười cười, "Không ngờ nhà ngoại cảm chúng ta lại mạnh thế, không những có thể thay đổi lịch sử, còn có thể ngăn người khác nhớ mình. Tất cả những người từng gặp chúng ta, đều bị viết lại ký ức."

Nhà ngoại cảm trở lại quá khứ, có thể thay đổi lịch sử.

Mỗi một lần bọn họ thay đổi lịch sử, dù là sự kiện nhỏ bé cỡ nào, cũng sẽ sinh ra một thời không song song.

Nhà ngoại cảm khác nhau tới các thời gian khác nhau, sẽ thay đổi rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, từ đó sinh ra vô số thời không song song.

Nhưng mỗi đêm khuya, tất cả thời không song song sẽ sụp đổ, chỉ còn lại một thời không duy nhất tồn tại.

Dưới tác động pháp lực của nhà ngoại cảm, thời không đó sẽ là thời không được nhà ngoại cảm lựa chọn.

Có thể hiểu là, nhà ngoại cảm muốn giữ lại thời không nào, thời không đó sẽ trở thành sự tồn tại duy nhất sau 12 giờ đêm.

Cùng lúc đó, nhà ngoại cảm sẽ xóa ký ức của những người từng gặp mình.

Đó là bí mật thay đổi lịch sử của các nhà ngoại cảm.

Sau khi làm rõ điểm này, giả thiết thời gian phó bản liền trở nên rõ ràng.

Tiếp theo chỉ còn lại một vấn đề: Nicole làm cách nào để tiếp tục hại người sau khi đã chết.

Duỗi người, Đoạn Dịch nhìn về phía quyển sách đang đặt trên đầu gối Cố Lương. "Ngoại trừ vấn đề thời không, anh còn nhắc đến một tin tức quan trọng, năng lực nhà ngoại cảm nằm ở con mắt. Điều này có nghĩa là, nếu người biết chuyện nhìn thấy đôi mắt nhà ngoại cảm, là có thể nhận ra nhà ngoại cảm?"

Cố Lương gật đầu tỏ vẻ đồng ý. "Ngày đầu tiên bọn anh đi là ngày 2 tháng 10. Bọn anh bị A Gia tấn công vì đã nhìn thẳng vào mắt cô ta."

"Bọn em cũng vậy."

Đoạn Dịch nhớ lại lần đầu tiên xuyên đến ngày 1 tháng 10, bắt gặp đôi mắt xanh lục của Tịch Phi.

Ngày hôm đó, Tịch Phi và Bảo Lâm nắm tay nhau đi tới, gặp thoáng qua nhóm Đoạn Dịch, đi về phía giáo đường trắng.

Chính vào lúc ấy, Đoạn Dịch chạm mắt với cô ta.

Khuôn mặt dịu dàng, lại có một đôi mắt lạnh lẽo.

"Vậy là, dù bọn em có ngụy trang hay không... Cũng vô dụng." Đoạn Dịch tự giễu, cười bất đắc dĩ, "Bọn em không được để kẻ đó nhìn vào mắt mình. Nhà ngoại cảm và nhân vật mấu chốt chạm mắt nhau, là điều kiện kích phát tử vong của phó bản này."

Nói đến đây, trong đầu Đoạn Dịch hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Đầu tiên là ngày 1 tháng 10, bản thân từng nhìn thoáng qua đôi mắt xanh lục lạnh băng của Tịch Phi.

Tiếp theo là buổi chiều ngày 2 tháng 10, tại lễ tang Mary và Anne, Đoạn Dịch đoán được nơi A Gia mai phục ngắm bắn, chạy đến chỗ rừng cây sau nghĩa trang, dưới gốc cây đối diện với A Gia trên cây, nhìn thấy cặp mắt màu lam kia của cô ta, đôi mắt độc ác chứa đầy sát ý...

Cuối cùng là sáng ngày 2 tháng 10, lúc Nicole bị xử tử treo cổ, từ phía xa cách một đài phun nước, Đoạn Dịch thấy Nicole nhìn về phía mình... Ánh mắt âm độc tựa rắn độc.

Màu xanh lục, màu lam... Những đôi mắt chồng chéo lên nhau, cuối cùng ngưng tụ thành một đôi mắt ác độc.

Vào khoảng khắc ấy, các cô gái không còn là bản thân mình.

Linh hồn trong xương cốt đã biến thành một người khác.

Im lặng một lúc lâu, Đoạn Dịch nhìn về phía Cố Lương: "Em chợt nhớ tới câu anh hỏi vào ngày đầu tiên tới Cục Cảnh Sát."

Khi đó bọn họ vừa đến phó bản này, xem ảnh chụp hiện trường tử vong của sáu người trong phòng hồ sơ Cục Cảnh Sát.

Trong sáu bức ảnh chụp hiện trường, chỉ Thụy Y là có trạng thái tự sát.

Lúc ấy Cố Lương đã tò mò hỏi tại sao lại thế.

Hung thủ giết liền sáu người, nhưng chỉ động tay động chân một người cuối cùng, tạo dáng nạn nhân thành tư thế tự sát. Điều này không phù hợp với đặc điểm hung thủ của vụ án giết người liên hoàng.

Nhẽ ra hung thủ nên sắp đặt cả sáu người thành tư thế tự sát, hoặc dứt khoát không làm gì cả.

Đoạn Dịch nói tiếp: "Chúng ta cảm thấy hung thủ làm như vậy là không hợp lý, bởi vì hung thủ không có lý do gì để ngụy trang cái chết Thụy Y thành tự sát. Bây giờ em mới biết, Thụy Y tự sát không phải là ngụy trang."

"Tất cả đều giống chúng ta đã thấy, cô ấy thực sự tự sát, chẳng qua có người nhập vào cơ thể cô ấy, điều khiển cô ấy tự sát."

"Sáu cô gái chết hết, vụ án liên hoàn liền kết thúc. Jack Đồ Tể cũng không cần dùng súng nữa, thế là cô ta dùng phương thức tự sát, kết thúc mạng người cuối cùng. Tại thời không chưa bị thay đổi lịch sử, cô ta làm Thụy Y tự sát, khẩu súng bỏ lại hiện trường. Tại thời không đã bị thay đổi lịch sử, khẩu súng nằm trong tay người chết cuối cùng Tịch Phi."

"Mà nhất định phải gi.ết chết sáu cô gái. Từ động cơ, thói quen dùng súng, cùng lời khai của những người chứng kiến Mary và Anne bị giết... Hung thủ chỉ có thể là Nicole."

"Cảnh sát ở thế giới này không điều tra nhầm, nhưng vụ án này bọn họ không xử lý được. Thế nên cảnh sát mời nhà ngoại cảm tới, chứ không phải thám tử."

"Anh nghi ngờ Nicole là quỷ?" Minh Thiên hỏi anh.

"Đúng vậy." Đoạn Dịch nói, "Sau khi bị treo cổ, cô ta biến thành lệ quỷ, thông qua cách nhập hồn để giết người."

Minh Thiên hỏi lại: "Vậy anh giải thích như thế nào về việc, Nicole chết vào ngày 2 tháng 10, Bảo Lâm lại chết vào ngày 1 tháng 10?"

Đoạn Dịch nói: "Chúng ta có thể xuyên qua, có lẽ ma quỷ cũng thế."

Nói xong, Đoạn Dịch xoay người đối mặt với Cố Lương, vỗ vai anh họ, nghiêm mặt nói: "Anh, em không ngờ lại gặp phải phó bản ma quỷ thần quái. Em sẽ bảo vệ anh!"

Cố Lương: "........."

- --

*Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra: Một con mèo được nhốt vào trong hộp, cùng với các thiết bị sau (mà con mèo không thể tác động vào): một ống đếm Geiger và một mẩu vật chất phóng xạ nhỏ đến mức trong vòng một tiếng đồng hồ chỉ có 50% xác suất nó phát ra một tia phóng xạ. Nếu có tia phóng xạ phát ra, ống đếm Geiger sẽ nhận tín hiệu và thả rơi một cây búa đập vỡ lọ thuốc độc hydrocyanic acid nằm trong hộp và con mèo sẽ chết. Nếu trong vòng một tiếng vẫn không có tia phóng xạ nào phát ra, con mèo vẫn sẽ sống. Hàm sóng của hệ thống sẽ là sự chồng chập của cả trạng thái con mèo sống và con mèo chết, và cả hai trạng thái chồng chập có biên độ như nhau.

Thí nghiệm nhắc đến trong truyện là phiên bản rút gọn và dễ hiểu hơn.