Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 172: Câu đối “Sĩ nông công thương giác trưng vũ?”




Tiêu Trạm đọc theo Thái Khổng Minh một lần, tỏ vẻ khó hiểu bảo, “Thái phu tử à, câu đối này có ý gì vậy ha?”

Thái Khổng Minh cười híp mắt rung đùi đắc ý bảo, “Đây là tổ hợp từ thay thế, cũng có thể gọi là đoạn câu liền, sĩ nông công thương đằng trước là chỉ bốn nghề của nhân dân, trong đó có mượn từ đồng âm, sau đó là năm chữ đó là ngũ âm cung thương giác trưng vũ của đàn cổ, điều này mặt sau tiểu thư Nam Cung hẳn là đã dạy các con rồi chứ?”

Các bạn nhỏ đều gật gật đầu.

Mặ khác Thái Khổng Minh lật mặt sau của tờ giấy lên viết hai tổ hợp từ, vừa viết vừa nói, “Dùng bảy chữ là có thể đem chín từ tập hợp cùng nhau, hơn nữa ở đây còn có hai từ đặt song song với nhau, hẳn còn có hàm nghĩa khác mà ta không biết. Tuyệt thật! Tuyệt quá! Tuyệt hơn nữa là công tử Sanh lại còn có thể đối được nữa! Ta đây cần phải suy nghĩ kỹ mới được”

Anh ta nói xong thì chắp tay sau lưng tách ra đi đến góc lớp bước. Đây chính là cơ hội khiêu chiến gần nhất với công tử Sanh, anh ta nói gì cũng không thể nhận thua được!

Các bạn nhỏ xem câu đối trên giấy rất lâu, mãi cho tới khi Độc Cô Huyền nói thử, “À…Nếu Thái phu tử không dạy nữa, chúng ta cùng chơi cờ nhảy đi!”

“A! Được lắm!” Mọi người cùng phụ hoạ kêu lên, dù sao thì đối với chúng mà nói quá mức tối nghĩa, chơi cờ nhảy vẫn hơn rồi!

Tiêu Tử Y đứng một bên nghe lọt cả vào tai, không khỏi thở dài. Đây là chuỗi liên kết mà ngày hôm qua nàng viết đưa cho Nam Cung Sanh, vừa đúng bốn từ ngày hôm qua hai người ở trong miếu Đông Nhạc đưa ra, còn đuôi đằng sau “Cung thương giác trưng vũ” là vạch rõ thân phận hắn Nhị công tử nhà Nam Cung thích âm nhạc thật sự. Nhưng không biết đối phương có nhận ra nàng đã nhìn thấu thân phận thật của hắn không đây.

“Sạch mạt sáng sinh ly tử biệt? Không phải không phải, là năm tổ hợp từ ở mặt sau…” Thái Khổng Minh lải nhải mãi nghe không rõ, dần dần bị tiếng bọn trẻ chơi trò chơi lấn át hết.

Ánh mắt Tiêu Tử Y lướt ra ngoài cửa sổ theo gió lay cành. Thực ra thì Nam Cung Sanh đưa ra vế đối tiếp theo rất tuyệt. Hắn đối là: Nóng lạnh ôn lạnh cung kiệm làm cho”

“Nóng lạnh ôn lạnh” là tiêu chuẩn phân chia trong thuốc Đông Y, khuya hôm trước cùng nói chuyện phiếm với Nhan Hàn Nguyệt, nàng cũng từng hỏi qua tên của nàng ấy. Nàng nói ba anh em nhà nàng đều dùng bốn từ này làm bài vị, nếu Nhan Hàn Nguyệt không nói ra khỏi miệng, nàng thật đúng là không biết bốn chữ này lại đại diện cho tính năng thuốc đông Y.

Còn đối với từ “lạnh” mặt sau thay chữ “Lương”, thực ra hẳn phải là “Ôn lương cung kiệm làm cho” năm chữ, hai ngày trước khi Lí Vân Thanh đến cũng đã dạy, đây là đại diện cho tiêu chuẩn của Nho giáo.

“Nóng lạnh ôn lương cung kiệm làm cho…” Dùng thuốc Đông Y để trị liệu tư tưởng Nho giáo, chả lẽ hắn là nói cho dù thừa nhận nàng cầm đầu ý tưởng “Sỹ” cũng muốn nói rằng xã hội này đã quá đồi bại rồi, cần hốt thuốc đúng bệnh sao?

Nhưng mà đây là chuyện nàng thật sự tự hỏi sao? Nàng chẳng qua chỉ là một cô công chúa nhỏ bé, chỉ đợi khi nào đến tuổi cập kê, sau đó ngoan ngoãn được cha mẹ gả chồng….Tiêu Tử Y chống cằm, nhìn mây bay trên bầu trời, không biết đang nghĩ ngợi linh tinh gì đó.

Hắn đã sớm có hôn ước….Hắn đã sớm có hôn ước…

Đúng vậy ha. Nàng đã sớm nghĩ đến rồi. Tuổi như thế ở cổ đại không tính là nhỏ nữa, cho dù vẫn chưa xây dựng gia đình, cũng có thể sớm đã định hôn ước rồi. Đây cũng là chuyện rất bình thường mà! Sao nàng lại thấy tin này mà giật mình chứ nhỉ?

Nhưng mà thật sự không cam tâm nha! Thật sự không cam tâm, trong lòng thấy ê ẩm đau xót.

Thực ra thì nếu nàng không thừa nhận chuyện này, chắc nàng không có khả năng nghĩ Nam Cung Sanh có ý nghĩa gì cả. Nhưng một khi đối mặt sự thật này thì trong nội tâm nàng lại nảy sinh cảm tình ghen tị bao trùm trong lòng, làm thế nào cũng không tan.

Thật giống như chính mình phát hiện ra một khối ngọc thô vậy. Vui sướng mãi, chưa cầm được trong tay thì đã phát hiện ra khối ngọc thô này cũng giống như những kẻ khác thôi.

Thôi bỏ đi, sau này để phòng cứ nghĩ mãi chuyện này thì phải giảm bớt tiếp xúc với Nam Cung Sanh đi vậy. Mặc kệ trên người hắn còn nhiều đáp án bí ẩn chưa rõ, mặc kệ lai lịch của hắn cùng mục đích mờ mịt. Mặc kệ cả hắn đã thật sự hấp dẫn nàng đi chăng nữa…Tiêu Tử Y điều chỉnh lại cảm xúc của mình với Nam Cung Sanh chút, bỏ từng ít một vào trong hòm khoá lại, giống như trước đây vậy, chôn sâu tận đáy lòng.

“Nè! Công chúa Điện hạ, đang nghĩ gì đó?” Khuôn mặt xinh đẹpNam Cung Tranh đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa sổ, làm cho Tiêu Tử Y hoảng sợ, toàn bộ suy nghĩ trong lòng bỗng ngừng lại.

“Cô…Cô tới đằng sau làm gì thế?” Tiêu Tử Y phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn nàng ta.

“Dĩ nhiên là có chuyện rồi! Đi ra thư giãn xem nào, ta thấy trong phòng học loạn cả rồi” Nam Cung Tranh kiễng chân lên ngó trong phòng học, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc này Tiêu Tử Y mới để ý thấy một mình Thái Khổng Minh đi đi lại lại trong góc lớp không ngừng, còn bọn trẻ thì đang lôi Thuần Phong sáu người chơi bộ cờ nhảy, tiếng hoan hô náo loạn cả một vùng. Vừa rồi nàng còn có thể đem tình hình này so với chợ huyên náo mà chui mình vào trong thế giới của mình thật đúng là giỏi quá đi.

Thôi cứ để bọn trẻ chơi đi vậy! Tiêu Tử Y đứng dậy trong ánh mắt kinh ngạc không ngờ của Nam Cung Tranh, dẫm lên bậu cửa sổ nhảy vọt ra ngoài. “Sao lại giật mình thế? Vì để tiết kiệm thời gian ta đã vốn làm từ lâu như vậy rồi mà!”

“Phục ngừơi rồi đó, đi nhảy dây đi!” Nam Cung Tranh thở dài, kéo Tiêu Tử Y đi, mỗi người chiếm một chiếc đu dây.

“Nè, Có chuyện gì thế hả? Tiết dạy của cô không phải là buổi chiều hay sao?” Tiêu Tử Y đẩy nhẹ chiếc đu dây lên rồi hỏi.

“Còn chẳng phải là bộ cờ nhảy đó ư? Tiêu Nhi về nhà kể cờ nhảy chơi vui ra sao, ta còn nghe hiện giờ trong cung cũng đang lưu hành, vì thế mới đến sớm chút để đến đây xin người một bộ, đừng có cự tuyệt ta đó nha!” Nam Cung Tranh nói rất chân thành. Nếu có thể lấy được gì đó đang lưu hành trong cung, nàng thật sẽ được nhiều quý tộc tiểu thư của quan viên to hâm mộ mình chết lên được ấy chứ.

“Được, yên tâm đi. Thuần Phong họ cũng làm được khá nhiều bộ, cô có thể lấy hai bộ mang về tặng người khác cũng được” Tiêu Tử Y dựa đầu vào dây trên chiếc đu, cười nhạt bảo.

“Thật hả? Hì hì, công chúa là tốt bụng nhất đó!” Nam Cung Tranh vui sướng đẩy chiếc đu lên thật cao, cười vui vẻ vô cùng.

Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cuối cùng chịu không nổi buột miệng hỏi, “Tiểu Tranh à, …chuyện đó….Nhị ca cô đã có hôn ước rồi sao….” Giọng nàng rất bé hơi khó nghe, thật sự cảm thấy rất ngượng, nhưng mà nàng cũng muốn xác nhận một chút thôi mà! Ai bảo, vừa rồi nàng đã cố điều chỉnh cảm xúc của mình ai ngờ bị cắt ngang luôn chứ? Đang đúng lúc nàng cố thu dọn tình cảm của mình cũng tự cho phép bản thân hạ thấp mình xuống chút, tốt nhất là nên hỏi thăm chút xem tiểu thư nhà nào lại may mắn như vậy chứ.?

Nam Cung Tranh dừng chiếc đu lại, nàng trợn mắt há mồm hỏi lại, “Gì cơ? Công chúa người đang nói gì thế?”

Tiêu Tử Y nghĩ đến nàng ta nghe không rõ, buồn bã ỉu xìu nói lặp lại, “Ta nghe nói nhị ca nhà cô đã có hôn ước rồi, tò mò muốn biết là tiểu thư nhà nào….”

“Hả? Hả? Gì hả? Người nói nhị ca nhà ta cuối cùng đã có cô gái huynh ấy thích sao?” Nam Cung Tranh giật mình nhảy từ chiếc đu xuống đứng ngay trước mặt Tiêu Tử Y, ngẩn ngơ vài giây mở trừng mắt nghi ngờ hỏi lại, “Nhưng vì sao ta lại không biết chứ hả?"