Nhãi Con

Chương 18




Lâm Tri Vi cuối cùng cũng không lên xe của Tần Nhiên.

Đồng ý để anh ta đưa về nhà, cũng có nghĩa là trên đường phải nói chuyện nhưng trong lòng cô đã chất chứa tâm sự đến căng tràn rồi, không còn sức đâu mà chia ra để đối phó anh ta nữa.

Cũng may là Tần Nhiên chưa bao giờ làm khó người khác, sau khi cô lịch sự từ chối, anh ta cười bất đắc dĩ, hẹn gặp lần sau.

Sau khi Lâm Tri Vi về đến nhà phát hiện Lục Tinh Hàn gọi điện, lập tức gọi lại ngay, nhưng gọi mấy lần cũng không có ai trả lời. Đợi đến sáu giờ, bình thường giờ này đã đến giờ cậu tan học, cô đã đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần từ phòng khách đến cửa sổ ban công, nhưng Lục Tinh Hàn vẫn chưa quay về.

Đợi nữa cô phát điên mất.

Cô chỉ có số điện thoại của cô Triệu nên đành mạo muội đánh tiếng, cô Triệu rất nhiệt tình, trực tiếp đưa cho cô số điện thoại của giáo viên dẫn đội bóng rổ, thật không ngờ sau khi nối máy lại nghe được thanh âm vô cùng trẻ trung: “Thầy ra ngoài rồi, em là học sinh của thầy ấy, muộn chút nữa chị gọi lại đi.”

Lâm Tri Vi vội hỏi: “Cho hỏi em là học sinh trong đội bóng rổ trường Tam Trung phải không?”

“Đúng vậy, chị...” Nam sinh kia giật mình nghe ra giọng của Lâm Tri Vi, hỏi thử: “Là chị Lâm ạ?”

Tìm được người có liên quan, Lâm Vi Tri Vi thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, tổng kết sau trận đấu xong chưa vậy, Lục Tinh Hàn không ở cùng mọi người sao?”

Nam sinh có chút mờ mịt: “Anh Hàn vốn không có về cùng bọn em, anh ấy rời đi một mình lúc ở trường thể thao rồi.”

Lâm Tri Vi choáng váng, đầu óc ong ong.

Cậu trai trẻ đối với chị gái xinh đẹp luôn có lòng theo đuổi, không nhịn được mà nói thêm một chút, chủ động bổ sung: “Đúng rồi, lúc bốn giờ hơn hình như anh Hàn tìm đồng đội bọn em muốn lấy số điện thoại đội trưởng trường thể thao…”

Tảng đá treo cao trong lòng Lâm Tri Vi vì câu nói này mà hoàn toàn rơi xuống, không còn ôm tâm lý may mắn gì nữa, biết chắc xảy ra chuyện rồi.

Cô vội vàng cúp máy, cầm lấy điện thoại và chìa khóa, vội vàng nhét một đống tiền vào ví rồi nhanh chóng lao xuống lầu. Trời đã bắt đầu nhá nhem tối, mặt trời lặn cuối cùng sắp khuất hẳn lúc nào không hay.

Cô đứng dưới nhà mờ mịt nhìn xung quanh nhưng lại phát hiện mình không biết phải tìm cậu ở đâu.

Từ khi Lục Tinh Hàn lên cấp ba, cô bận rộn làm bên ngoài để kiếm tiền. Cô đối với tình hình của cậu ngày càng hiểu ít hơn, mỗi lần gặp mặt cậu đều là tốt khoe xấu che, làm nũng trêu đùa giống như thường ngày, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng cậu sẽ luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn nằm cạnh chân của mình, nhưng không phải, bây giờ cô rốt cuộc cũng hiểu, không phải vậy!

Gió đêm trở nên lạnh hơn, hơi lửa từ bữa cơm của nhiều nhà phảng phất khắp nơi trong tiểu khu.

Lâm Tri Vi quên mặc áo khoác dày nên đành siết chặt vạt áo mỏng. Cô ổn định tinh thần, vừa rồi cô vừa đọc tin nhắn vừa chạy ra ngoài tiểu khu, lúc nãy cô đã gọi đến số của đội trưởng trường thể thao, nhưng không liên lạc được, vì thế cô quyết định gọi lại.

Hai tiếng bíp, cuối cùng cũng trả lời.

So với lúc chiều gặp thì giọng càng dữ dằn hơn nữa truyền đến: “Mày là ai đấy! Chưa xong gọi gì mà gọi! Ông đây đang ở bệnh viện…”

Bệnh viện?

Tâm trạng khẩn trương của Lâm Tri Vi chợt nhảy lên một cái, đang định hỏi tiếp thì dưới ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo vừa mới thắp sáng phía trước, một bóng người cao lớn từ từ xuất hiện.

Khoảng cách quá xa, cô không nhìn rõ có bị thương hay không.

Cô từ từ buông tay xuống, người bên đầu dây bên kia hét lên vài lần không có ai đáp lại, tức giận đến thở hổn hển cúp máy.

Quần đồng phục học sinh màu xám của Lục Tinh Hàn đã xắn lên, giày thể thao đã bẩn, áo khoác còn nguyên trên vai, vành mũ kéo xuống rất thấp.

Cậu lạnh lùng nhìn đống gạch đá bạc màu dưới chân, tự giễu cười cười, so với đám gà yếu ớt không dậy nổi cần đưa đi bệnh viện, cậu có thể coi là chẳng hề hấn gì.

Chỉ có điều lồng ngực hơi nhức, trên vai có vài vết thương nhẹ, bên thái dương có vài vết rách, còn chảy ra một ít máu.

Trong vòng tròn nhỏ ở thành phố Giang này, quy định coi như vẫn được thiết lập tốt, chỉ cần hai bên quyết định dùng vũ lực để bàn chuyện, kẻ thua phải thừa nhận và tuân theo vô điều kiện, không ai dám làm thủ đoạn sau lưng. Do không gánh nổi người kia trả thù, cũng không gánh nổi chuyện phá vỡ quy củ chung.

Sau đêm nay, uy thế của cậu bởi vì tạm thời rời đi mà suy yếu được thiết lập lại, kẻ có ý đồ thêu dệt chuyện đều thành thật lại, ko ai dám nhai lại mấy lời khó nghe, càng không ai dám đánh chủ ý lên Lâm Tri Vi.

“Về nhà về nhà! Đi nhanh chút…” Bên trái hai đứa trẻ đi học chạy qua, đuổi theo nhau lao về phía trước.

“Tối nay anh muốn ăn gì?” Đôi tình nhân bên phải cúi đầu khẽ hôn nhau, nhàn nhã đi qua cậu.

Cổ họng Lục Tinh Hàn vừa khô lại vừa ngứa, ho khan một tiếng, bước đi càng lúc càng chậm, làn gió mát lạnh khiến cậu đau thấu xương, một bụng chua xót run run như muốn ngấm vào trái tim.

Những người khác về nhà, nhưng cậu không có nhà.

Lâm Tri Vi lên xe của người đó, chắc chắn chưa về nhà, cô không có ở đó, vậy đó cũng không phải là nhà…

“Lục Tinh Hàn!”

Là… Ai?!

Trong đêm tối mịt mờ, Lâm Tri Vi từ cổng tiểu khu chạy vội về phía cậu.

Lục Tinh Hàn kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn trở tay không kịp trước tình huống không hề nằm trong kế hoạch này.

Phản ứng đầu tiên là nhìn người mình đầy bụi bẩn chật vật, quay đầu muốn chạy, nhưng hình ảnh Tri Vi nhào về phía cậu mà nói chính là trí mạng, cậu chịu không nổi khát vọng, theo bản năng đứng lại, mở rộng hai tay.

Giây tiếp theo, cái ôm biến mất, cậu bị cô kéo đến bên góc tường không có ai, Lâm Tri Vi nâng mũ cậu lên, ánh mắt tìm tòi nhìn kỹ trên mặt cậu, rồi dán lên vết thương đang rỉ máu trên trán, cổ tay cô run rẩy: “Đi bệnh viện với chị!”

“Em không sao, vết thương nhỏ ấy mà.”

Cậu không ngờ cô sẽ ở nhà, nếu không cậu sẽ không thể buông thả chính mình như thế này, cậu sẽ phủi sạch bụi, lau sạch vết máu rồi mới quay trở lại.

Lần này thì hỏng thật rồi.

Chưa nói đến việc đánh nhau bị lộ, dáng vẻ bây giờ của cậu cũng nhếch nhác khó coi.

“Phải đi!” Trong mắt Lâm Tri Vi lóe lên chút ánh nước: “Có phải đến lời của chị em cũng không nghe nữa rồi không?”

Một ánh mắt mong manh hiếm có chọc thẳng vào nơi đau đớn và mềm yếu nhất của cậu.

Trái tim của Lục Tinh Hàn như bị bàn tay cô bóp lấy, những hình ảnh sống động ở cổng trường thể thao đột nhiên hiện lên, bao trùm cả sự hoảng sợ, cậu quên hết tất cả, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, khi cô nhìn người đàn ông đó, có phải cũng dùng ánh mắt như vậy? 

Lạnh lẽo cùng đau đớn thi nhau bò lên bao phủ tâm can giống như một tấm lưới lớn, càng ngày càng siết chặt, cậu cúi đầu: “… Vâng, đi.”

Lúc đón xe ở ven đường, bầu trời đã tối đen, hơi lạnh tràn ngập, Lâm Tri Vi cắn môi ôm cánh tay, Lục Tinh Hàn khoác chiếc áo khoác sạch sẽ lên vai cô, tự mình lặng lẽ lấy từ trong túi ra một chiếc khẩu trang nhàu nát đeo cẩn thận.

Lâm Tri Vi quay đầu nhìn, ồ, thì ra còn nhớ mình đã ra mắt rồi! Cậu cũng biết chương trình giải trí sắp phát sóng, cậu chẳng mấy chốc đã là người của công chúng! 

Bệnh viện trung ương vẫn còn mở cửa, các bác sĩ trực ban xử lý ngoại thương đặc biệt thích tám chuyện, cô ấy cầm nhíp trong tay, miệng không nhịn được mà nói: “Tối nay làm sao vậy chứ, đám trẻ đánh nhau lắm thế, vừa xử lý một đám trường thể thao, ai ai cũng cao lớn vậy mà bị đánh cho thành ra khó coi như vậy, cậu còn đỡ đấy.” Cô ấy không khách khí ấn ấn vào trán Lục Tinh Hàn: “Không nghiêm trọng, đợi lát nữa đi kiểm tra cả chỗ khác xem sao.”

Lục Tinh Hàn không nói gì.

Lâm Tri Vi nghe thấy mà sợ hãi trong lòng.

Kiểm tra kỹ càng trong ngoài một lần, cũng may vết thương của Lục Tinh Hàn thực sự rất nhẹ, vết bầm trên vai đã được kê đơn thuốc bôi, sáng tối dùng một lần trong năm ngày, khoang ngực cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng. Muốn hồi phục thì phải tĩnh dưỡng thật tốt.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lục Tinh Hàn đi theo Lâm Tri Vi như cái đuôi, lặng lẽ cụp mắt xuống.

Lâm Tri Vi dứt khoát không nói chuyện với cậu.

Im lặng trở về nhà, đã hơn chín giờ tối.

Cô cúi xuống thay giày, rồi bước vào phòng khách, khó mà bỏ qua được thân hình nóng rực như cái đuôi ở đằng sau. Hồi lâu cậu vẫn không chịu lên tiếng, cô không nhịn nổi quay người lại, ngước đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen đỏ ngầu của thiếu niên.

“Em… Nhìn chị như vậy làm gì.”

Lục Tinh Hàn khàn giọng mở miệng, hỏi chuyện không đâu: “… Tri Vi, mấy giờ chị về nhà.”

Lâm Tri Vi cau mày, trả lời trong vô thức: “Sau khi từ trường thể thao trở về liền ở nhà đợi em, có chuyện gì vậy?”

Lông mi cậu run lên: “Về bằng cách nào?”

“Đi xe buýt.”

“Không đi ăn sao?”

“…”

“Về đến nhà rồi, không đi đâu nữa sao?”

“Lục Tinh Hàn, rốt cuộc em muốn hỏi gì?”

Lục Tinh Hàn ngước mắt, ánh sáng lạnh lẽo của ngọn đèn tường nhỏ trong huyền quan chiếu lên mặt cậu, hiện lên sắc mặt tái nhợt lạnh lẽo: “Người đó, em thấy rồi.”

Không hiểu sao trong lòng Lâm Tri Vi lại cảm thấy căng thẳng.

Lục Tinh Hàn tiến đến gần một bước: “Anh ta ở ngoài cổng trường thể thao, mời chị lên xe, em nhận ra được, đó là người đàn ông đã gửi cho chị bức ảnh trên wechat lần trước, nói chị đừng quên anh ta.” Sâu thẳm trong mắt cậu như sôi trào vô số gai độc nhỏ li ti, nói những lời từng chữ đều giống như tự ngược bản thân, đau đến không chịu nổi: “Anh ta về nước tìm chị sao? Còn theo đến tận nhà?”

Cậu không tiếp tục nói nữa, hàm răng cắn môi đến rướm máu, ép mình hỏi: “Chị thích anh ta sao?”

Khoảng cách quá gần, Lâm Tri Vi đẩy cậu ra phía sau một chút: “Em nên hỏi những chuyện này sao? Chẳng lẽ em không giải thích trước về những gì xảy ra hôm nay, còn cả những chuyện em giấu diếm lúc trước nữa...”

Cậu không chịu từ bỏ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, khăng khăng đòi một câu trả lời: “Tri Vi, chị có thích anh ta không?”

Điên rồi à? Chuyện này có gì mà hỏi chứ?

Nhưng nhìn dáng vẻ như gặp ma của cậu.

Lâm Tri Vi thốt ra câu trả lời: “Không thích! Không thích! Bọn chị bàn chuyện công việc, không liên quan gì đến chuyện khác nữa!”

Lục Tinh Hàn dừng lại, vai cậu căng chặt: “… Thật sao?”

“Chị thích ai ghét ai còn cần nói dối em nữa sao?” Ngực Lâm Tri Vi phập phồng: “Em nói chuyện chính một chút được không!”

Lục Tinh Hàn nhìn cô chằm chằm, xác thực hết lần này đến lần khác. Cuối cùng đuôi mắt cậu hoàn toàn đỏ lên, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ mong manh nghẹn ngào, giống như một con dã thú nhỏ bị thương nặng sắp chết. Cậu không nói gì mà bổ nhào lên người cô, thái dương có gạc chen vào cần cổ ngọt ngào của cô, giọng nói kịch liệt run rẩy: “Chị không được lừa em đâu đấy!”

Tâm trạng tràn đầy nôn nóng của Lâm Tri Vi vì cái ôm của cậu mà tiêu bớt hơn phân nửa.

Cánh tay cường tráng của cậu mặc kệ tất cả ôm lấy thắt lưng cô, tựa như tường đồng vách sắt đẩy cũng không ra.

Biết rằng trái tim cô vẫn còn đó, mọi sự tra tấn dồn dập đều biến thành sự nghẹn ngào mềm yếu nhất, cậu chỉ muốn dính lấy cô không rời một tấc.

“Tri Vi, em biết lỗi rồi, tất cả đều là lỗi của em… Chị đừng tức giận, em không muốn lừa chị đâu! Những chuyện đó ở trường học nói ra, ngoại trừ việc khiến chị lo lắng ra thì chẳng có tác dụng gì cả.” Cậu ôm ngày càng chặt hơn, e sợ mình bị cô chán ghét vứt bỏ: “Em đảm bảo, sau này sẽ không để chị nghe thấy những lời đáng ghét đó nữa, chị muốn hỏi gì, em cũng nói hết với chị.”

Lực của cậu quá mạnh, Lâm Tri Vi không đứng vững bất giác lùi một bước nhỏ về phía sau.

Cánh tay và lồng ngực thuộc về người thiếu niên, hơi thở nóng bỏng gần trong gang tấc, trong lòng cô bỗng nhiên hoảng hốt, xiềng xích mang tên “chị gái” luôn gắn trên người cô, trong chốc lát lung lay như muốn sụp đổ.

Cô bất giác đỏ mặt, đỡ lấy vai cậu nhưng lại vô tình ấn vào vết thương, tiếng rên rỉ trầm thấp của cậu khiến cô nhanh chóng thả lỏng ra, đẩy không đẩy được, lùi cũng không lùi được, cô cố gắng dùng âm thanh cứng ngắc hỏi: “Em… Rốt cuộc là từ khi nào mà ở trước mặt chị thì giả vờ ngoan ngoãn, ra ngoài thì làm đại ca hả?”

Lục Tinh Hàn quấn lấy cô, bên môi mấy lần chạm nhẹ vành tai non mềm của cô, dòng điện tê dại run rẩy mạnh mẽ đánh thẳng vào đáy lòng: “Em không giả vờ, ngoan ngoãn với chị là thật, hung dữ với người khác cũng là thật.”

Rất nhiều chuyện cậu không muốn nói đến, nhưng mà để giải thích cho Tri Vi hiểu, vẫn mập mờ: “Lúc trước còn bé em ngày nào cũng quấn lấy chị, đã có người ở sau lưng nói này nói kia, sau này chị đón em từ chỗ cậu về, lời khó nghe còn nhiều hơn nữa…”

Trước đây hai người đều có cha mẹ ruột, người khác nói lời đùa cợt thô tục nhưng cũng không thể nói quá phận.

Nhưng sau khi Lục Tinh Hàn mười ba tuổi, hai nhà xảy ra biến cố, cậu và Tri Vi đều trở thành cô nhi sau một đêm. Tri Vi lớn rồi, cậu lại là đứa trẻ choai choai trong thời kỳ phát dục, không thân chẳng quen đến cùng sống với nhau. Một thời gian sau, dù là trường học hay hàng xóm, lời khó nghe hơn bỉ ổi hơn nữa cũng đều nói ra được.

Vì không để Tri Vi bị tạt nước bẩn, vì không muốn Tri Vi hối hận khi đón cậu về. Từ đó trở đi, Lục Tinh Hàn về nhà thì nở nụ cười ngọt ngào ngoan ngoãn, ra ngoài đập gạch vung gậy, liều mạng trở thành sát tinh mà mọi người ai ai cũng biết.

Cậu thiếu niên mười mấy tuổi, cũng chẳng nghĩ ra được cách nào khác, nên đành dùng cách thô sơ, thô bạo nhất dựng lên mái hiên mỏng manh ngây ngô, che chở cho người duy nhất cậu yêu thương cho đến tận hôm nay.