Nhầm Ký Hiệu

Chương 1




Trong quá trình trưởng thành, cha mẹ cậu đoán rằng hẳn cậu là omega qua các tiêu chuẩn phụ.

Ví dụ như tính cách ngoan ngoãn, bề ngoài trắng trẻo, dáng vóc cao nhưng lại gầy, nhìn không cường tráng.

Cha mẹ còn đặt tên cho cậu là Đoàn Sơn Nhu.

Hồi còn nhỏ chơi trò gia đình, Đoàn Sơn Nhu cũng thường được mọi người đề cử là “mẹ”, vì tính cách hiền là phụ còn vì xinh là chính.

Đoàn Sơn Nhu luôn đồng ý, mắt nhìn xuống, im lặng.

Còn khi chọn người đóng vai “cha”, các bạn nhỏ tranh luận mãi không ngã ngũ nên chọn đánh nhau.

Bạn nhỏ Long Cảnh tháng trước vừa chuyển đến khu này. Tên của nhóc chẳng khác gì tính tình, tóc húi cua, da ngăm ngăm, năng động hoạt bát, sở trường là gây sự.

Cha mẹ nhóc đều là alpha, rất hiếm thấy. Bởi vậy mà bạn nhỏ Long Cảnh có thể chất cực kỳ nổi trội.

Lần chơi trò gia đình này cũng là lần đầu tiên mà Long Cảnh tham gia, cũng là lần đầu nhận được vai “cha”.

Nhóc cũng chẳng quan tâm ai là “mẹ”, chỉ ấu trĩ muốn thắng để chứng minh bản lĩnh của mình. Long Cảnh khác hoàn toàn so với Đoàn Sơn Nhu. Nhóc cảm thấy thằng bé này gầy quắt queo, cười lên là mặt ửng đỏ, giống omega.

Long Cảnh cũng chưa đóng vai “cha” bao giờ.

Nhóc bắt chước cha mình, đẩy cánh cửa giả, nói với Đoàn Sơn Nhu: “Anh về rồi đây.”

Đoàn Sơn Nhu ngồi ở cửa, hai chân khép lại, ngoan ngoãn thẳng lưng. Cậu chẳng học ai cả vì vốn dĩ bản thân vẫn thế.

Cậu nhìn Long Cảnh đẩy ngã các bạn khác, đi về phía mình, máu dính ở khóe môi, đỏ sẫm.

Đoàn Sơn Nhu ngước nhìn, mắt chớp chớp.

Cậu thấy Long Cảnh đang mồ hôi đầm đìa giống chó nhỏ vừa chơi bùn.

Phép so sánh ấy thật khôi hài khiến Đoàn Sơn Nhu mỉm cười với Long Cảnh.

Long Cảnh thấy lạ: “Em cười cái gì? Giờ em là mẹ, anh là cha, em phải nói chuyện theo anh.”

Đoàn Sơn Nhu nhỏ giọng đồng ý. Cậu bắt chước người lớn, đứng dậy, định nắm tay cha Long Cảnh vừa bước vào.

Tay Long Cảnh cũng ôm hờ lấy cậu, sờ ngang véo dọc nhưng cặp mày đen lại nhướng lên, thắc mắc: “Em có phải là omega không? Sao không mềm tí nào vậy?”

Đoàn Sơn Nhu không đáp. Bạn nhỏ bên cạnh lên tiếng thay cậu: “Cậu nói ít thôi! Không chơi nữa thì đi ra!”

Long Cảnh giơ tay quàng lấy cổ Đoàn Sơn Nhu, kéo về phía mình, định ghé lại ngửi.

Hành động này khiến tất cả ồ lên.

Ngửi gáy người khác, hành vi này đối với mấy bạn nhỏ có vẻ gần gũi thái quá.

Nhưng Đoàn Sơn Nhu ngốc nghếch, chẳng nói chẳng rằng cũng không phản kháng. Cậu không ý thức được, mình cách Long Cảnh gần quá, mùi hương ở đâu tỏa ra.

Long Cảnh kéo cổ cậu lại, thử ngửi nhưng chưa ngửi được gì đã bị bạn nhỏ phía sau kéo áo: “Cậu không được ngửi cậu ấy!”

Long Cảnh mất kiên nhẫn, buông Đoàn Sơn Nhu ra, quay sang đấm cậu bạn phía sau. Hai người đánh nhau.

Tay đối phương vừa thả ra, Đoàn Sơn Nhu mất thăng bằng, loạng choạng bước về sau, ngã ngồi trên băng ghế.

Tất cả đang trong trận hỗn chiến, chẳng ai để ý cậu.

Đầu Đoàn Sơn Nhu cúi thật thấp, dòng máu đi từ ngực đến cổ rồi nhuộm đỏ gương mặt trắng trẻo. 

Hiện giờ mặt cậu còn đỏ hơn cả mặt Long Cảnh đang đánh nhau. Tất cả bộ phận trên cơ thể cậu như đang đập loạn lên với các tần số khác nhau, chỉ cần ngồi một chỗ thôi cũng hao hết gần như toàn bộ sức lực nhỏ bé của cậu.

Mí mắt của Đoàn Sơn Nhu dần không nâng lên được nữa. Khi đôi mắt sắp khép lại, cậu thấy Long Cảnh vọt tới.