Nhầm Ký Hiệu

Chương 20




Bất ngờ là Đoàn Sơn Nhu lại đứng yên trước mặt hắn không hề động cựa.

Cậu giơ tay lên vuốt ve tai Long Cảnh, giọng nói quá mức dịu dàng: “Long Cảnh ạ, anh lúc nào cũng thế…”

Long Cảnh hoang mang ngẩng đầu.

“Tại sao?” Ngón tay Đoàn Sơn Nhu vuốt mái tóc ngắn của hắn về phía sau: “Lúc vui thì quan tâm em, lúc không vui lại chẳng nói chẳng rằng.”

Giọng Đoàn Sơn Nhu càng lúc càng thấp: “Nên hôm nay em cũng không nghe lời anh.”

Máu trên cổ Long Cảnh sôi trào: “Đoàn Sơn Nhu…”

Lời còn chưa dứt Đoàn Sơn Nhu đã nâng mặt hắn lên, đâm thẳng vào khuôn miệng còn đang hé mở.

Giọng cậu đầy oan ức, trái ngược hẳn với hành vi ngang ngược: “Tại Long Cảnh hư.”

Hắn ngồi xổm, tay chống lên sô-pha, túi bìu bên dưới dương v*t đang vểnh lên nhưng không được an ủi rủ xuống đệm mềm.

Ngón tay Đoàn Sơn Nhu đè lên gáy Long Cảnh, hương thơm xộc lên trên mũi cậu.

Long Cảnh bất đắc dĩ phải tự thủ dâm, tỏ ra ý lấy lòng rõ ràng.

Bụng hắn dán sô-pha, eo cong lên, gắng sức mà nuốt vào.

Lẽ ra hắn phải nổi trận lôi đình, chỉ muốn đánh nhau với Đoàn Sơn Nhu.

Nhưng cơ thể hắn lại khác.

“Sơn… Sơn Nhu ơi…” Long Cảnh ngẩng lên, thẳng lưng, đầu v* dựng thẳng cọ lên dương v*t của Đoàn Sơn Nhu.

Cầu hòa hoặc là cầu hoan. Vẻ mặt hắn có vẻ mơ màng lại tủi thân. Mùi hương quẩn quanh Sơn Nhu, nồng nàn lại mập mờ.

Đoàn Sơn Nhu dù có kiên định đến đâu cũng không thể chống đỡ được nữa.

Cậu cúi người, chậm chạp hôn lên đôi môi Long Cảnh.

Long Cảnh ngẩng đầu lên đuổi theo đôi môi người tình. Hắn bị cậu hôn đến mức phải hạ người xuống, cuối cùng phải dựa vào sô-pha.

“Ưm, Sơn Nhu…” Ánh mắt Long Cảnh khẩn khoản.

Hắn mở chân ra. Những khối cơ nơi bắp đùi hơi căng lên, bóng loáng. Tay Long Cảnh đỡ dưới khoeo để hai chân mở rộng hơn, để lộ cửa sau đỏ bừng, ướt át đang khép mở.

dương v*t ép chặt vào bụng khiến các múi cơ ướt át, bị cọ hơi đỏ lên.

Lúc Đoàn Sơn Nhu đâm vào hơi có ý trả thù.

Cậu tinh ý biết Long Cảnh mệt nên để hắn thả lỏng ra. Đoàn Sơn Nhu đè lên, răng nanh nhay cắn từng bên đầu vu" đỏ ửng, ẩm ướt của người kia.

Cậu nghe được tiếng r3n rỉ của Long Cảnh, như được k1ch thích một ít thú tính của alpha.

Cậu cũng biết quãng thời gian nguy hiểm khi mang thai.

Đoàn Sơn Nhu rõ cơ thể của Long Cảnh như trong lòng bàn tay nhưng trong trường hợp này vẫn như lần đầu tiên.

đầu v* và đằng sau của Long Cảnh dường như nhạy cảm hơn.

Hắn thở gấp, kêu lên sợ hãi, bám lên lưng Đoàn Sơn Nhu, nói như sắp khóc: “Ư… Tiểu Nhu, xin lỗi, Tiểu Nhu… Tiểu Nhu ơi… A!”

Tiếng kêu sợ hãi ấy như dầu thêm vào ngọn lửa đang cháy. Ngón tay của Đoàn Sơn Nhu nhẹ nhàng lần vào trong miệng Long Cảnh, đè lên lưỡi hắn.

Giọng cậu trầm xuống: “Không được gọi đâu Long Cảnh. Không được gọi.”

Lại còn thu"c mạnh hơn.

Hương nhài quá nồng cũng thôi thúc bản tính của Đoàn Sơn Nhu dậy.

Cậu biết tấn công chỗ nào thì Long Cảnh không chịu nổi. Sâu thẳm bên trong những nếp nhăn không ngừng chảy nư0"c.

Nơi hai người kết hợp ma sát ra một chút bọt. Mồ hôi chảy từ trên bụng cậu xuống.

Hắn ngậm ngón tay Đoàn Sơn Nhu, ậm ờ: “Tiểu Nhu… đừng… đừng đâm nữa… Không! A…”

Sắc mặt Đoàn Sơn Nhu ửng đỏ vì máu dồn lên. Cậu giơ tay kéo đầu v* của Long Cảnh đến bên miệng mình.

“Cầu xin em nữa đi Long Cảnh…”

Mắt Long Cảnh ầng ậc nước, không dám chối: “Tiểu Nhu ơi, xin… xin em… Hức!”

Mồ hôi đọng trên hàng mi cậu.

Đoàn Sơn Nhu cười. Vì Long Cảnh có cầu xin cũng chẳng có tác dụng gì.