Nhầm Ký Hiệu

Chương 4




Đoàn Sơn Nhu nhìn chữ alpha chính giữa mà ngẩn người.

Cậu mất khoảng bốn tiếng để tiếp thu được sự thật dở khóc dở cười này: Cậu là alpha, một alpha đích thực.

Mẹ Đoàn Sơn Nhu có vẻ khó chấp nhận hơn, có lẽ vì mấy mẹ omega đã liên hệ với cô: “Cái này… Không phải hồi bé…” Cô quay đầu, nhướng mày: “Con bị mùi của Long Cảnh làm ngất xỉu sao?”

Cô nhìn chồng mình: “Long Cảnh là alpha mà, hai alpha làm sao mà…”

Cha Đoàn Sơn Nhu giật mình, suy nghĩ, lấy điện thoại ra định liên hệ với cha mẹ Long Cảnh: “Lỡ như Long Cảnh…”

Long Cảnh chính là cái lỡ như kia.

Cơ thể cường tráng, thể lực siêu khỏe, khả năng vận động kinh người, khả năng tấn công cực kỳ mạnh mẽ nhưng định tính là omega.

Lúc này Long Cảnh cũng đang ngồi xem hồ sơ với cha mẹ ở trên ghế sô-pha.

“Anh xem này, quả nhiên là…” Mẹ Long Cảnh thở phào: “Dù sao thì Long Cảnh nhà chúng ta cũng chưa bao giờ ngứa răng mà.”

Cha Long Cảnh nghiêm túc gật đầu khẳng định lại: “Mẹ Long Cảnh lúc bé nhai nát cả cái gối.”

Mẹ Long Cảnh tức giận: “Em đã đoán thằng bé kia là alpha rồi. Lần nào ra ngoài chơi với nó, lúc về Long Cảnh lại ngẩn ra một lúc, em biết ngay mà.”

Cô ngồi bật dậy, nắm vai Long Cảnh: “Tức là hôm đó con về là bị sốt là không phải bị cảm hả?”

Rồi lại thì thầm vào tai con: “Có phải ngày đó thằng nhóc họ Đoàn kia đi chơi với con không?”

Vành tai bị thổi vào, đỏ ửng nhưng vẻ mặt Long Cảnh vẫn bình tĩnh, đẩy mẹ mình ra: “Không hề.”

Hai nhà lập tức liên hệ nhau.

Hôm sau Long Cảnh dậy muộn, đi học cũng muộn. Không hiểu sao Long Cảnh không muốn gặp bạn chơi từ nhỏ, cũng không muốn gặp Đoàn Sơn Nhu nên tránh đi cùng. Mẹ Long Cảnh thúc giục phía sau còn mở cửa ra sẵn: “Đi đi, không phải con thích tìm thằng nhóc đó nhất hả?”

Đoàn Sơn Nhu đứng ngay ngoài cửa.

Sắc mặt cậu vẫn tái nhợt, vừa thấy Long Cảnh trước mặt mình lại nuốt nước bọt.

Cậu mở miệng, giọng như máy móc lâu ngày mới khởi động: “Long… Long Cảnh ơi.”

Mẹ Long Cảnh cười, đẩy vai con trai ra ngoài.

Hai người sóng vai đi trong im lặng. Người đi đường không đông lắm, chỉ có cây cỏ đứng nhìn.

Cuối cùng Đoàn Sơn Nhu cất lời.

“Long Cảnh, tớ… tớ là alpha…”

Bước chân Long Cảnh không ngừng lại: “Biết rồi.”

Mặt Đoàn Sơn Nhu đỏ lên: “Hôm ấy tớ chạy mất nhưng mà tớ…”

Long Cảnh chợt nhớ tới tối hôm ấy, bước chân thoáng dừng lại.

Giọng Đoàn Sơn Nhu nhỏ đi: “Tớ thật…”

Long Cảnh thuận miệng tiếp lời: “Thật cái gì?”

Đoàn Sơn Nhu không nói. Long Cảnh liếc nhìn cậu, phát hiện đối phương cúi gập người, gương mặt đỏ bừng dưới nắng, tay bịt mũi.

“Cậu làm sao đấy? Chảy máu mũi à?” Dường như quên mất không khí căng thẳng lúc nãy, Long Cảnh giơ tay kéo tay Đoàn Sơn Nhu ra.

Đoàn Sơn Nhu nhanh chóng quay đi, mặt đỏ bừng, lắc đầu quầy quậy.

Cậu không bị chảy máu mũi.

Long Cảnh nhíu mày: “Vậy cậu bịt mũi làm gì?”

Vành mắt cậu đỏ ửng, giọng nói như đang xin tha: “Long Cảnh, cậu ở gần tớ quá, hôm nay mùi của cậu…”

Long Cảnh bật cười: “Vớ vẩn, làm gì có chuyện trùng hợp thế? Vừa mới kiểm tra xong cậu làm gì đã ngửi được…”

Nửa câu còn lại, hình như nhớ ra điều gì đó, Long Cảnh không nói nên lời nữa.

Bị Đoàn Sơn Nhu hôn một cái, chỉ một cái thôi, đã khiến Long Cảnh sốt cả đêm.

Nếu như là omega, vậy lần sốt đó là lần đầu động d*c. Sau lần đầu động d*c, mùi sẽ trở nên nồng hơn, nhưng cũng không… không đến mức Đoàn Sơn Nhu phải biểu hiện thế này.

Long Cảnh quay sang nhìn Đoàn Sơn Nhu.

Thật ra Long Cảnh cũng chẳng thấy xấu hổ gì vì mình là omega.

Nhưng quan trọng là người làm Long Cảnh động d*c lại là Đoàn Sơn Nhu. Đoàn Sơn Nhu mà gầy gò ốm yếu, còn giống omega hơn cả bản thân lại là một alpha. Đúng là thiên hạ to lớn chuyện đéo gì cũng xảy ra được. Đóng vai vệ sĩ mấy năm, bảo vệ được cái gì, hóa ra chính mình mới là đối tượng cần được bảo vệ!

Long Cảnh cầm tay cậu: “Đến phòng y tế rồi lấy thuốc.”

Đoàn Sơn Nhu cúi đầu, sợ hãi theo sát đối phương.

Long Cảnh đi đến nửa đường lại nghe thấy Đoàn Sơn Nhu nói nhỏ: “Long Cảnh, hình như tớ…”

Long Cảnh quay đầu lại, định trách cứ mấy câu, trách Đoàn Sơn Nhu lắm lời lại còn lề mề nhưng khi quay lại nhìn thì thấy người kia nhíu mày thật chặt: “Hình như tớ không nhịn được nữa.”

Long Cảnh không nắm được trọng điểm câu: “Cái gì cơ?”

Động tác của Đoàn Sơn Nhu chậm chạp, đầy vẻ mệt mỏi. Cơ thể cậu kề sát Long Cảnh, tay quàng lên cổ bạn, ngón tay che kín vùng gáy.

Bờ môi cậu dán lên vai Long Cảnh. Như thể chẳng chống chọi được với d*c vọng đang trào dâng nữa, Đoàn Sơn Nhu cắn lên vai đối phương một cái.

Lần hạ miệng này cậu dùng nhiều sức nên đã khiến áo đồng phục của Long Cảnh hiện lên bốn dấu ấn.

Long Cảnh thực sự muốn đánh nhau với Đoàn Sơn Nhu.

Không cảm nhận được cái gì là áp lực mạnh mẽ do alpha tỏa ra, Long Cảnh đấm thẳng vào mặt Đoàn Sơn Nhu, lại thành thạo mà kéo tay cậu lại bắt chéo sau lưng, đẩy cậu trai alpha vừa thức tỉnh đang hết hơi hết sức vào trường.

Giờ thì chảy máu mũi thật rồi.