Nhẫn Cỏ

Chương 54: 54: Anh Thương Em





Cánh tay nhỏ ôm rịt lồng ngực Lâm Chấn Phong.

Hắn nghiến chặt răng, dồn hết tốc lực mà đạp nhanh về nhà mình.

Tầm nhìn mỗi lúc một nhoà đi.

Giữa màn mưa xám xịt, căn nhà cấp bốn cuối cùng cũng hiện ra.
Hắn gấp gáp phóng xe vào trong hiên nhà.

Mái tôn phía trên che đi cơn mưa lớn như trút nước.

Nhảy khỏi xe, Lâm Chấn Phong quay ngoắt người lại rồi vội cúi xuống nhìn cô.

Cô nhóc của hắn đã chết lặng, chỉ ngồi im trên chiếc yên sau.

Cánh tay buông thõng.

Đôi mắt vô hồn.

Gương mặt đờ đẫn.

Tóc tai và thân thể ướt nhẹp run lên.

Vẻ đẹp xinh xắn đến đau lòng ấy khiến Lâm Chấn Phong phải bàng hoàng.
Hắn túm lấy bờ vai gầy của cô mà xốc mạnh:
- Này! Tỉnh lại đi Vân Du! Anh xin em! Đừng như vậy mà!
Châu Vân Du vẫn lặng thinh như thế.

Đáy mắt trống rỗng của cô phản chiếu rõ mồn một hình ảnh Lâm Chấn Phong đang nhăn nhó và đau xót tột cùng.

Trái tim cô bức bối quá.

Nó đập từng nhịp rời rạc.

Cô cứ chìm, chìm sâu và mắc kẹt mãi trong hố đen của những chấn thương tuổi thơ.

Giọng nói hắn vẫn chỉ dừng lại ngoài tai cô.
Lâm Chấn Phong nhíu mày đầy hoang mang.


Hắn dường như thấy chính mình của những năm tháng trước kia trong bóng hình của cô nhóc.
Lúc đó hắn đã tự mình thoát ra bằng cách nào?
Lâm Chấn Phong vò đầu và cố gắng nhớ lại.
Rồi hắn bất chợt ôm chầm lấy cô, theo cách mà hắn ước mình từng được đối xử trong cơn khủng hoảng.

Để mái đầu Châu Vân Du tựa vào lòng mình, hắn vụng về xoa dịu cô nhóc.

Bàn tay chai sạn của Lâm Chấn Phong vuốt ve mái tóc cô, tấm lưng cô, ấp ôm cô trong vòng tay.

Hắn hạ giọng, thì thầm thật khẽ:
- Đã có anh ở đây mà.

Em cứ khóc đi.

Chẳng phải em đã dạy anh đau thì khóc hay sao? Sao em lại không khóc...
Đôi mắt vô hồn của Châu Vân Du vẫn khô khốc, nhìn chằm chằm vào cơn mưa.

Cô không thể khóc.

Những nỗi đau cứ dồn tụ và giày xéo sức chịu đựng của cô.

Khi cô càng cố tỏ ra mạnh mẽ, dìm xuống hết tất thảy hồi ức kinh hoàng và chối bỏ chính cảm xúc của mình, nỗi đau lại càng ở đó.

Nó không hề tan biến như Châu Vân Du từng nghĩ.

Chỉ là do cô phớt lờ đi.

Chừng nào cô còn chưa dám đối diện với sự thật và cho phép bản thân được yếu đuối, vết thương sẽ vĩnh viễn không được chữa lành.
Lâm Chấn Phong đã hiểu ra mọi chuyện.
Hắn đột ngột nắm lấy cổ tay cô và kéo mạnh ra khỏi hiên nhà.

Để cô đứng đối diện với mình, giữa trời mưa giông đang gầm thét, Lâm Chấn Phong nói lớn:
- Nhóc con cứng đầu, nhìn vào mắt anh này!
Mưa xối xả rơi xuống hai bóng người ấy.

Châu Vân Du run run ngước mắt lên và bắt gặp một ánh nhìn đầy kiên định.

Đã đến lúc Lâm Chấn Phong cần đưa ra lựa chọn.

Nếu hắn thật lòng thương cô, hắn buộc phải để cô tự đối mặt, vấp ngã bà trưởng thành.


Đó là cách duy nhất giúp giải thoát đứa trẻ trong Châu Vân Du khỏi chấn thương quá lớn ấy.
- Mưa đây, sấm đây, nỗi sợ đây, em dũng cảm nhìn thẳng vào tất cả đi! Đừng trốn tránh nữa.

Đừng lờ nó đi.

Anh biết em làm được mà!
- Nhớ lại điều đã làm em tổn thương mà xem.

Em phải tự hỏi chính mình, em cảm thấy thế nào và điều gì em thật sự mong muốn?
- Em không ổn, trước giờ luôn là vậy.

Em nghĩ nụ cười của mình sẽ che giấu được điều đó sao?
- Chấp nhận đi, Vân Du, em buộc phải chấp nhận và học cách tha thứ.

Tha thứ cho số phận, cho những người tổn thương em, và cho chính em! Em luôn yêu thương người khác, vậy bản thân em, tại sao em lại không yêu?
- Cô bé năm đó không có lỗi.

Em không có lỗi.

Vậy hà cớ gì em lại nỡ giam giữ chính tâm hồn mình mãi trong nỗi đau như thế?
- Quá khứ đã xa rồi.

Nếu không thể thay đổi, tại sao em lại cố chấp dằn vặt vì nó? Tỉnh mộng đi nhóc con! Quên đi tất cả và tập trung vào chính mình.

Ngay tại đây.

Ngay lúc này.

Tự giải phóng chính mình đi!
- Anh vẫn sẽ ở đây và chờ em khóc...
Lồng ngực Lâm Chấn Phong phập phồng thở gấp.

Hắn vẫn cúi xuống, nhìn cô chằm chằm, cổ họng đã khàn đặc sau hàng loạt câu nói dứt khoát và dồn dập.

Cứ thế đối diện với đôi mắt của cô, Lâm Chấn Phong sốt sắng chờ đợi dù chỉ là một tia hy vọng.
Mi mắt Châu Vân Du khẽ giật.


Da mặt cô tê rân rân.

Toàn thân nóng bừng lên và uất nghẹn tột cùng.

Cảm giác phải đối đầu trực diện với chính quá khứ mình cố quên thật đáng sợ.

Từng lời hắn nói đã dội thẳng vào tâm hồn cô và vực nó dậy khỏi cơn hoang mang lạc lối.

Lúc này đây, cô như nhìn thấu chính mình.

Trước mắt cô là một bé gái đang bó gối đơn độc trong phiên toà đã vãn.

Không cha mẹ, không người thân, không hạnh phúc,...!Lần đầu tiên, Châu Vân Du nghẹn ngào tự thương lấy bản thể nhỏ bé bên trong.
Sấm chớp vẫn đùng đoàng gầm vang.

Cô đưa tay tự ôm lấy lồng ngực và vỗ về trái tim đã chằng chịt vết thương sâu thẳm.

Một cảm giác đau đớn đến nghiệt ngã bật trào, cứ thế cuồn cuộn dâng lên và giải thoát nơi khoé mắt cô.

Hàng lệ long lanh hoà cùng màn mưa trắng.

Cuối cùng, Châu Vân Du đã dám khóc rồi.
- Anh nói đúng.

Em thương em...!- Cô nhóc nghẹn ngào.
- Anh cũng thương em.
Lâm Chấn Phong mừng rỡ cong khoé môi.

Hắn một lần nữa ôm chặt cô vào lòng.

Lấy tấm thân vững chãi của mình che đi những giọt mưa nặng hạt.

Chính lúc này đây, hắn cảm thấy như điều gì trong mình cũng được giải phóng.

Quả thật là đau đớn, song cũng nhẹ nhõm, bình yên đến lạ.
Trái tim cô còn một nửa.

Trái tim hắn còn một nửa.

Ghép lại bỗng quyện hoà thành trọn vẹn.

Những chắp vá đau thương, những hồi ức, tương lai và hiện tại, chẳng còn gì quan trọng nữa.

Hai đứa trẻ sinh ra trong hai gia đình đổ vỡ đã tìm thấy nhau, để rồi cùng dựng xây nên một mái ấm mới bằng tình yêu thương và lòng bao dung thuần khiết.
Tiếng gào khóc nức nở của Châu Vân Du ngân lên theo từng nhịp rung động nơi cõi lòng hắn.


Hắn vỗ về cô trong vòng tay cứng cáp, điềm đạm chở che, lắng nghe và thấu hiểu.
Mưa vẫn rơi mãi, phủ khắp trời khuya.

Ánh đèn đường vàng vọt chiếu rọi một khoảng nhỏ nơi cả hai đang đứng.

Gục đầu trên vòm ng.ực Lâm Chấn Phong, Châu Vân Du cứ thế giải toả mọi xúc cảm yếu đuối nhất của mình.
Khi tiếng thút thít đã lặng dần, hắn bỗng lên tiếng:
- Lêu lêu đồ khóc nhè.
Châu Vân Du đang mếu máo cũng phải bật cười.

Gương mặt nhăn lại giận dỗi.

Cô đấm nhẹ vào ngực hắn.

Là do hắn ép cô khóc, vậy mà giờ còn dám mở miệng trêu chọc cô.
Cả hai vẫn còn cuốn lấy nhau.

Tựa vào tấm thân ướt sũng của hắn, cô bắt đầu giở tính trẻ con mà lắc lư như muốn làm nũng.

Hắn cũng khẽ chuyển động theo.

Mưa rơi lộp bộp trên mái hiên tựa hồ đang gõ nhịp.

Lúc này, mọi cử chỉ của cả hai bỗng trở nên thật nhịp nhàng.
Tay đan tay, Lâm Chấn Phong ôm lấy vòng eo cô, Châu Vân Du cũng giữ chặt bờ vai hắn.

Điệu khiêu vũ tùy hứng dưới cơn mưa thời niên thiếu đã bắt đầu một cách tự nhiên như thế.
Những bước chân đồng điệu lướt qua từng vũng nước đọng lại.

Không ai trong cả hai biết khiêu vũ sao cho đúng, chỉ thả lòng cơ thể mà nương theo nhịp chuyển động của đối phương.

Những bước nhảy tiến, lùi, hay xoay vòng thật vụng về, song lại tràn trề niềm say mê và hứng khởi.
Hắn nắm tay cô nhóc đưa lên cao rồi nhìn cô xoay tròn đầy tinh nghịch.

Đèn đường là hào quang sân khấu.

Màn mưa là phông nền lãng mạn.

Tiếng cười của hai cứ thế khúc khích hoà vào nhau.

Niềm đau thương tan dần vào dĩ vãng.

Ướt sũng, nổi loạn và say sưa, khoảnh khắc thanh xuân này có lẽ sẽ ngưng đọng mãi trong hồi ức của cả Lâm Chấn Phong lẫn Châu Vân Du.