Nhẫn Cỏ

Chương 67: 67: Đủ Tuổi Đi Tù





Xuyên suốt ba tháng hè, Lâm Chấn Phong ngày nào cũng bận rộn.

Hắn phóng xe đạp ra chợ đầu mối lúc sáng sớm và làm việc cho tới khi chiều tà.

Từ một người bốc vác hàng hoá, sau hai năm lao động, cuối cùng hắn cũng được ông chủ cho thăng chức thành quản lí kho, rồi dần dần là quản lí chuỗi phân phối.

Bao nhiêu kiến thức quản trị và logistic, hắn không thừa tiền mua sách, chỉ có thể vừa làm, vừa phạm sai lầm mà học được.

Có những khi sai lầm phải trả giá bằng tiền mặt.

Cắt lương và bán cả chiếc TV của mình, hắn cố gom từng đồng để đền bù mỗi lần tổn thất hàng hoá.
- Còn trẻ, cậu cứ rút kinh nghiệm dần dần.

Nhưng cẩn thận phá quá tay là bán nhà như chơi đấy.

- Ông chủ luôn miệng căn dặn hắn.
Lâm Chấn Phong lại càng miệt mài lao đầu vào làm việc.

Đến khi hoàng hôn buông, hắn mới đạp xe tới nhà Châu Vân Du và tiếp tục làm "anh giáo" của cô nhóc.
Một ngày của Lâm Chấn Phong vì thế mà càng lúc càng ngắn lại, cho đến độ hắn không đủ thời gian để trở về nhà của chính mình nữa.

Hắn quyết định chuyển hết đồ đạc sang nơi cô, mỗi lúc đi làm về liền tắm và dùng bữa cùng bà và cô nhóc.

Thâu đêm hôm đó, cả hai ngồi cặm cụi học bài, học tới khi đôi mắt mỏi mệt muốn ngủ thì thôi.
- Hôm nay làm mệt quá, lại đây cho anh nạp năng lượng nào.

- Lâm Chấn Phong vừa trở về nhà Châu Vân Du đã lập tức dang rộng vòng tay đòi được ôm.

Cô bĩu môi ngay:
- Thôi đi anh giáo, người lấm lem toàn bụi thế kia, mau vào tắm nhanh.
Hắn thích cảm giác sau khi dội sạch thân thể dưới làn nước mát lạnh, liền được ngồi dưới sàn, tựa lưng vào giường cô nhóc, để cô ngồi phía trên sấy tóc giúp mình.

Bàn tay nhỏ của cô vuốt ve trên mái tóc đen đã bắt đầu bồng bềnh phủ ngang hàng lông mày sắc bén, đôi khi còn tặng Lâm Chấn Phong thêm dịch vụ xoa bóp cổ vai gáy rất nhiệt tình.
Đêm, hắn ngả lưng tại sô pha phòng khách mà ngủ.

Đợi trời tờ mờ sáng sẽ lén lên phòng cô, hôn trộm đôi môi mềm của cô nhóc rồi mới chịu rời nhà đi làm.
Đầu tháng tám của mùa hè rực rỡ ấy, Lâm Chấn Phong chính thức bước sang một tuổi mới, trưởng thành hơn, từng trải hơn, và cũng hạnh phúc hơn.

Hắn bận rộn kiểm đơn hàng từ sáng tới chiều muộn mà quên cả ngày sinh nhật mình.
- Ngoài kho bãi đang có một lô hoa quả nặng hai tạ chưa đánh mã số mà cũng không có trong hệ thống.

Xử lí thế nào đây chú?
- Cậu mang về ăn đi, tôi tặng đấy.
- Quý hoá quá, hàng tồn kho nên chú đẩy cho cháu trước khi nó hỏng à?
- Nào, nó cũng là một lí do những không phải lí do chính hiểu chưa? Tôi có lòng thì cậu phải có dạ chứ.
Lâm Chấn Phong đảo mắt nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, chợt nhận ra mình đã mãi làm đến muộn giờ cơm.

Hắn vội vàng quay gót chạy đi, vẫy tay với ông chủ:
- Vậy chú để riêng cho cháu mấy thùng dâu tây, số còn lại chú đi mà giải quyết nhé.
- Lại dâu tây cho cô bạn gái kia chứ gì...thanh niên bây giờ yêu đương cũng ngọt ngào thật.

- Ông chủ chống nạnh lẩm nhẩm.
Lâm Chấn Phong đạp xe thật nhanh về nhà.

Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn vẫn chưa nhận ra hôm nay chính là ngày sinh nhật trọng đại.

Mãi cho đến khi dừng xe trong vườn rồi mở cửa bước vào nhà cô, hắn mới giật mình khi thấy căn phòng tối om vụt sáng đèn lên.

Châu Vân Du, Khiêm Y Thục và Phan Minh cùng xuất hiện ngay trước mắt hắn và vỗ tay cười vang:
- Chúc mừng sinh nhật tuổi mười tám!
Cô nhóc của hắn đứng chính giữa hai người bạn, tay nâng một chiếc bánh kem mà mình đã tự tay làm từ trưa nay.

Những ngọn nến nhỏ lung linh ánh lửa.

Bánh kẹo, đồ ăn và thức uống xếp ngay ngắn trên bàn ăn lớn.

Trong bầu không khí tràn ngập màu sắc của bữa tiệc nhỏ, Lâm Chấn Phong thấy mình như hoá thành trẻ con.
Lần đầu tiên trong đời, hắn được tổ chức tiệc sinh nhật.
Những món quà, những lời chúc và những tiếng nói cười thân thuộc, tất cả đều khiến hắn quên hết mọi áp lực sự nghiệp đang gồng gánh trên vai mà tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc hiện tại.
- Từ bao giờ mà cậu đã coi tôi như bạn bè thế? - Lâm Chấn Phong huých vai Phan Minh, nhép mép hỏi.
Cậu bạn lớp trưởng mỉm cười:
- Ngay từ đầu rồi.

Chỉ là bây giờ tôi đã quên được Vân Du, nên với cậu cũng thấy thoải mái hơn chút.
- Tốt nhất là thế, cậu đừng hòng tơ tưởng đến Du Du của tôi.
- Yên tâm nào, không ai cướp mất của cậu đâu mà lo.


Ngày đó, có lẽ tôi đối với Vân Du chỉ là thích.

Còn thật ra thì...gu tôi giờ là cô gái dịu dàng và tri thức một chút.
Lâm Chấn Phong bỗng nhiên khoác vai Phan Minh, dúi đầu cậu ta xuống mà nói thầm:
- Đơn phương Khiêm Y Thục thì nói mẹ ra đi.

Này, tôi ủng hộ cậu cả hai chân.

Cậu dắt cô bạn mọt sách kia ra xa Du Du hộ tôi, chúng tôi rất cần không gian riêng tư.
Ngay sau đó, hai tên con trai quay trở lại bữa tiệc như chưa có chuyện gì.

Phan Minh ngỏ lời rủ Khiêm Y Thục ra vườn đi dạo, để lại trong nhà Châu Vân Du và Lâm Chấn Phong.

Hắn ngồi trên chiếc sô pha mềm mại, gọi cô tới gần rồi nhanh tay kéo Châu Vân Du ngồi lên đùi mình.

Ôm chặt cô trong lòng, hắn vừa buông lỏng mi mắt, nhìn ngắm gương mặt xinh xắn của cô, vừa nói:
- Nhóc con, em định tặng anh món quà gì đây?
Châu Vân Du cười tươi, lấy từ trong túi ra vật gì và đặt vào lòng bàn tay Lâm Chấn Phong.
- Em đã dành cả tháng trời để làm tặng anh đấy.
Trong tay hắn lúc này là một chiếc móc khoá nhỏ xinh có hình đầu của một chú sư tử được khéo léo móc từ sợi len.

Trông đôi mắt giận dữ của chú mới đáng yêu làm sao.

Châu Vân Du nói đây chính là hình ảnh hắn trong mắt cô, luôn giống như một con sư tử hoang dã, oai phong và cũng rất trung thành.
- Đáng yêu thế không biết.

- Lâm Chấn Phong gật gù.
- Đương nhiên rồi, độ khéo tay của em là miễn bàn.
- Anh không nói móc khoá, anh đang nói em cơ.
Dứt lời, hắn liền nghiêng đầu trấn áp bờ môi cô.

Nụ hôn bất ngờ không báo trước khiến Châu Vân Du tròn mắt, rồi nhanh chóng phải buông lỏng bờ mi, lim dim khép lại để cùng hắn đắm chìm vào cảm giác ngọt dịu.


Đặt tay trên lồng ngực Lâm Chấn Phong, Châu Vân Du có thể cảm nhận được nhịp tim đập thật gấp gáp.

Hai bờ môi càng cuốn lấy nhau mê say, trái tim hắn càng rung lên vụng về.

Và dường như chính cô cũng vậy.
Cứ đắm đuối như thế, trong vô thức chiếc lưỡi tham lam của hắn lại muốn tách hai cánh hoa mềm mịn kia ra.

Vậy mà Châu Vân Du lần này lại chiều theo ý hắn.

Lần đầu tiên, cô cho phép Lâm Chấn Phong tiến vào khoang miệng mình.

Chiếc miệng nhỏ ấm nóng khiến hắn tò mò và càn quét mạnh bạo tựa hồ đang cố gom lấy trọn mật ngọt.

Những mê man, tê dại và rung cảm xuyến xao bỗng hoá thành tấm vải che mắt, đưa hắn lạc lối, trôi dạt vào một miền miên viễn ái tình.
Thời gian ngừng trôi.

Nhịp đập con tim thế chỗ cho tiếng đồng hồ tích tắc.

Không biết bao lâu sau, cả hai mời rời môi, nhìn nhau mơ màng.

Đôi môi cô lúc này đã khẽ sưng bóng lên và gò má thì hồng rực.

Lâm Chấn Phong gục xuống bờ vai cô nhóc.

Hắn trầm giọng lẩm nhẩm:
- Em mau lớn nhanh lên cho tròn mười tám...anh đã đủ tuổi đi tù rồi, không chắc sẽ kiên nhẫn chờ em được bao lâu nữa.