Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1323: Hồi sinh (2)




Những vị với thân hình vĩ đại đó lướt qua người họ, thậm chí họ cảm thấy mình xuyên qua thân thể của những vị kia, cảm thấy một trận tê dại, giống như một quầng sáng xuyên qua người. Rõ ràng đây là thấu ảnh, là dấu ấn trong không gian chứ không phải thực thể.

- Họ là Thần Vương của thời đại hắc ám!

Vị lão thần kia nói lớn.

Những vị Thần Vương bước ra từ thời đại hắc ám vô cùng cường đại, mỗi một vị đều là Tiên Thiên Thần, có sức mạnh khó lòng tưởng tượng!

Trên thuyền, Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên chấn kinh, cúi người nhìn xuống dưới, thấy những vị Thần Vương đó nghiêm túc trang nghiêm, vị nào cũng có thân thể hoàn mỹ do trời đất sinh ra, thần hồn nhất thể, linh nhục nhất thể. Họ đều hoàn hảo như vậy, khiến người ta không tìm được bất cứ khuyết điểm nào.

Hoàn hảo không tì vết, chính là bọn họ!

Cảnh tượng này vô cùng chấn động, khiến Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên quên mất đọc Tiên Thiên Thần Ngữ. Nhưng lúc này, thần quang từ tinh hà tối dần, những vị Thần Vương từ trong thần quang cũng nhạt dần đi.

- Phiền Huyên, đừng dừng lại!

Chung Nhạc vội nói.

Hai người tiếp tục đọc Tiên Thiên Thần Ngữ, đạo ngữ huyền diệu vọng ra, tinh hà tiếp tục chấn động càng ngày càng mạnh, những vị Thần Vương kia cùng dần trở nên chân thực.

Chung Nhạc toàn thân run lên, khó lòng tin nổi nhìn những vị Thần Vương đó, hắn đã thấy Thần Hậu nương nương trong số những vị Thần Vương kia.

Có lẽ phải gọi là Hậu Thổ nương nương!

Hậu Thổ nương nương hồi đó còn chưa bỏ đi cơ thể cũ, nàng ta là một trong các vị Thần Vương.

- Ma khả ba khả tư ba khả, tư trạch mệnh trạch tư ma trạch.

Những vị Thần Vương kia cũng phát ra đạo ngữ, đồng thanh đọc Tiên Thiên Thần Ngữ thần bí. Hàng nghìn vạn tiếng nói kết nối với nhau khiến âm thanh đó trở nên đinh tai nhức óc, tâm thần cũng lay chuyển.

Chung Nhạc chưa từng học loại đạo ngữ này, không biết có ý nghĩa gì, nhưng nhìn những vị Thần Vương này nghiêm nghị như vậy, chắc chắn không tầm thường.

Họ trang nghiêm, hàng nghìn vạn Thần Vương viễn cổ vây quanh con thuyền cổ dưới chân Chung Nhạc, đạo ngữ vang lên lặp lại liên tục.

Đột nhiên trong thân thuyền, Thủy Long Đạo Cốt khẽ động, đầu của bộ long cốt khổng lồ này đột nhiên mở ra, phát ra tiếng đạo ngữ long trời lở đất, trùng với đạo ngữ phát ra từ thấu ảnh các vị Thần Vương, cứ đọc liên tục hết lần này tới lần khác.

- Ma khả ba khả tư ba khả, tư trạch mệnh trạch tư ma trạch.

- Ma khả ba khả tư ba khả, tư trạch mệnh trạch tư ma trạch.

- Ma khả ba khả tư ba khả, tư trạch mệnh trạch tư ma trạch.



Bên cạnh long cốt, Trác Long đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy Thủy Long Đạo Cốt bên cạnh cũng đọc thì không hiểu:

- Chuyện này là sao? Thủy Long đang nói gì? Họ đang nói gì?

Hắn vội bay lên, đáp xuống sàn thuyền đứng với Chung Nhạc, Âm Phiền Huyên. Con thuyền khẽ rung chuyển, những đường văn lý kỳ dị trên thuyền cũng đang phát sáng chói lọi, biến thành một đạo Tiên Thiên thần quang kinh thiên động địa bắn lên trời.

Cột sáng đó xuyên thủng không gian vô cùng, chiếu rọi cả Trấn Thiên Phủ lơ lửng phía trên Tử Vi Tinh Vực.

Đột nhiên, vị lão thần kia hai mắt đờ đẫn, miệng không tự chủ mà phát ra:

- Ma khả ba khả tư ba khả, tư trạch mệnh trạch tư ma trạch.

Trong Trấn Thiên Hùng Quan, các vị thần ma ánh mắt vô hồn, đều không tự chủ mà đọc câu đó. Rất nhanh, Thần Hầu, Thần Hoàng cũng rơi vào tình trạng đó, không tự chủ hét lớn:

- Ma khả ba khả tư ba khả, tư trạch mệnh trạch tư ma trạch! Ma khả ba khả tư ba khả, tư trạch mệnh trạch tư ma trạch!

Các vị Tạo Vật Chủ chân tay luống cuống, sững người nhìn cảnh tượng điên cuồng đó, không biết nên làm sao.

Đạo ngữ kỳ quái càng ngày càng vang vọng, ánh sáng trên cổ thuyền cũng ngày một mãnh liệt.

Lúc này, bên ngoài Trấn Thiên Hùng Quan lóe lên một tia sáng, đột nhiên dừng lại biến thành tòa thánh sơn lơ lửng bên ngoài. Phong Hiếu Trung ngẩng lên quan sát dị tượng, có vẻ kích động, lẩm bẩm:

- Tiên Thiên Thần Ngữ, đạo ngữ trong truyền thuyết. Đúng là dễ nghe! Đây là đạo âm thuần chính nhất. Sư dệ, đây là động tĩnh ngươi gây ra sao?

Phía sau hắn, mấy trăm phân thân của Chung Nhạc bước ra, nói:

- Vừa rồi ta thử đọc chữ Vũ trong đạo âm, kết quả dẫn tới dị tượng này. Nhưng đạo âm họ nói thì ta không hiểu.

- Đạo ngữ của Tiên Thiên Thần không nên học ý của nó. Nếu ngươi học thì rất đơn giản, ngươi nên tìm hiểu bản chất của nó. Ngôn ngữ của họ ẩn chứa đại đạo bên trong, ngươi cảm ngộ ý nghĩa của đại đạo là có thể hiểu họ nói gì.

Phong Hiếu Trung một thân bạch y, nhắm mắt lại lắng nghe đạo ngữ, đột nhiên cười:

- Họ đang thử hồi sinh chúa tể của họ, hai chữ đó nghĩa là phục sinh. Chúa tể thời đại hắc ám, thú vị thật. Chắc là một vị Tiên Thiên Thần rất cường đại? Không biết có thể hồi sinh thật không? Nếu nghiên cứu thấu triệt được họ thì chắc chắn thu hoạch lớn…

- Chúa tể của Thần Vương?

Trên cổ thuyền, Chung Nhạc sắc mặt kịch biến, vội dừng đạo âm lại, hét lên:

- Phiền Huyên, đừng đọc nữa! Biểu huynh, mau cho Thủy Long Đạo Cốt ngậm mồm lại! Tất cả thần ma nghe lệnh, lập tức ngậm mồm! Điện hạ, Phù Lê, bảo họ im lặng ngay, không được đọc loại đạo ngữ này nữa!