Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 178: Lật ngược tình thế




Tòa Thần Miếu này nhẹ nhàng chấn động một cái, trên mặt tường lưu lại một đạo chưởng ấn. Trong lòng Chung Nhạc cả kinh:

- Kiến trúc thật kiên cố! Không hỗ là miếu điện của Sơn Thần Tộc! Đám văn lộ Đồ đằng chạm khắc trên mặt tường có tác dụng gia cố tường thể, độ cứng so với Hồn binh bình thường còn cứng cỏi hơn rất nhiều!

Một chưởng này của hắn mặc dù không phải là dốc hết toàn lực, nhưng cũng đã không tầm thường. Hồn binh bình thường làm sao có thể thừa nhận một kích này của hắn? Chỉ cần bị hắn nhẹ nhàng vỗ một cái đã sớm tan nát rồi. Nếu là miếu điện chưa từng trải qua văn lộ Đồ đằng gia cố, một chưởng này của Chung Nhạc chỉ sợ đã có thể vỗ sập cả tòa miếu điện rồi.

Mà trên vách tường tòa miếu điện này chỉ lưu lại một đạo chưởng ấn, điều này nói rõ các miếu điện trong Thần cảnh này mặc dù là do Bí cảnh Vạn Tượng mô phỏng tạo thành, nhưng văn lộ Đồ đằng lạc ấn trên miếu điện đều là văn lộ Đồ đằng Sơn Thần Tộc chân chính, có được lực phòng ngự cực kỳ cường đại. Nguyên hình của Sơn Thần Tộc chính là Thạch Nhân bốn tay, trên phương diện phòng ngự cũng có chỗ hơn người. Miếu điện của bọn họ phòng thủ kiên cố, có thể xưng là pháo đài đệ nhất thiên hạ. Sơn Thần Miếu do Bí cảnh Vạn Tượng này phỏng chế ra tự nhiên không thể vững chắc như Sơn Thần Miếu chân chính, nhưng cũng không phải chuyện đùa.

Chung Nhạc không ngừng chạy loạn khắp nơi, vươn tay bốc lấy đá núi, kiểm tra độ cứng của nham thạch, tinh thần lực tiến nhập vào trong bùn đất, cảm ứng độ cứng của bùn đất phía dưới. Sau đó hắn lại bay lên không trung, cảm ứng hướng gió, cuối cùng thân hình hắn lóe lên, lại đáp xuống trên đỉnh chóp một tòa Thần Miếu trong đó.

Hiếu Cẩn nhìn hắn vòng tới vòng lui, trong lòng nhất thời nghiêm nghị, cũng có lòng muốn đi xuống kiểm tra địa hình địa thế, lại không bỏ xuống được mặt mũi. Trong lúc nàng còn đang chần chờ, chợt nghe bên ngoài truyền tới thanh âm của Tế ty áo bào trắng:

- Đã tới giờ! Quyết đấu bắt đầu!

Thanh âm của hắn còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng vang ầm ầm thật lớn, Chung Nhạc và Hiếu Cẩn đã va chạm mạnh với nhau. Hai bàn tay của hai người không ngừng va chạm với nhau, trong Thần cảnh nhất thời nhấc lên một trận phong bạo khủng bố.

Bất đồng với chiến đấu giữa Khâu Cấm Nhi và Hiếu Sơ Ôn, lần này Chung Nhạc đánh một trận với Hiếu Cẩn, vừa mới bắt đầu đã cực kỳ sôi động. Hai đạo thân hình không ngừng va chạm lẫn nhau, lực lượng chất chứa trong nhục thể liên tục ầm ầm bạo phát. Không khí không ngừng chấn động, bị lực lượng của hai người ép tới mức độ dày không đều, khiến cho những người bên ngoài Thần cảnh nhìn về phía thân ảnh của hai người cũng có chút vặn vẹo không rõ ràng.

Cùng lúc đó, Nguyên thần Chung Nhạc thôi động Kiếm Thất Thức, bảy đạo tơ kiếm từ dưới bay lên, cuốn thẳng về phía Hiếu Cẩn, ý đồ thu nàng vào bên trong Kiếm trận giảo sát. Mà Nguyên thần Hiếu Cẩn lập tức thôi động Ngũ Hành Luân trấn áp xuống, trấn trụ Ngũ Hành Kiếm khí trong đó, khiến cho Kiếm Thất Thức nhất thời bị phá.

- Nữ tử thông minh!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động. Lúc hắn vừa mới tới Hiếu Mang Thần Miếu, đã từng sử dụng Kiếm Thất Thức giết chết một gã Hiếu Mang Thần Tộc. Không nghĩ tới nữ tử Hiếu Cẩn này lại dễ dàng nhìn ra sơ hở của Kiếm Thất Thức của hắn như vậy, dùng Ngũ Hành Luân áp chế Ngũ Hành Kiếm khí, phá vỡ tòa Kiếm trận này.

- Một tên tiểu bối không biết vì sao mở ra năm đại Bí cảnh, mở ra Bí cảnh nhỏ như vậy, cũng xứng giao chiến với ta? Vạn Tượng Luân, lực lượng Vạn Tượng!

Hiếu Cẩn hừ lạnh một tiếng, Vạn Tượng Luân ở sau lưng chậm rãi chuyển động. Nhất thời, từ trong Nguyên thần, một cỗ lực lượng vô cùng cường đại tuôn trào ra, tiến nhập vào trong nhục thể. Vóc người của nàng so với những Hiếu Mang Thần Tộc khác vốn dĩ nhỏ gầy hơn một chút, nhưng cỗ lực lượng này vừa dung nhập, nhất thời khiến cho thân thể của nàng liên tiếp bành trướng lên, từng khối từng khối cơ nhục nhô lên. Trên khuôn mặt, cơ nhục không ngừng sinh trưởng ra, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp trở nên dữ tợn hung ác.

Tứ chi của nàng trở nên vừa thô vừa to, lồng ngực tựa hồ như được thổi phồng lên vậy, từng khối từng khối cơ nhục toàn thân giống như những quả cầu thịt lớn chừng nắm tay, ở dưới lớp da thịt không ngừng chạy loạn.

Soạt soạt soạt!

Quần áo trên người nàng soạt soạt nổ tung, trước ngực là tám cái nhũ, sắp thành bốn hàng từ trên xuống dưới. Bộ ngực vốn dĩ căng tròn cực kỳ mê người, lúc này đã bị cơ nhục chen lấn tới mức không thấy hình bóng. Hiếu Cẩn lúc này làm gì còn bộ dáng ôn nhu như lúc ban đầu? Cho dù là nam nhân cơ bắp cường tráng nhất, cơ nhục cũng không hùng tráng được như nàng hiện tại.

Hiếu Cẩn mạnh mẽ oanh tới một quyền, Chung Nhạc giơ tay lên đón đỡ, thân thể bị chấn cho giống như sao băng vậy, bắn thẳng về phía sau, ầm ầm một tiếng, đánh thẳng lên trên vách một tòa Thần Miếu. Vách tường tòa Thần Miếu kia chấn động, bị đập tới nứt nẻ.

Hiếu Cẩn phóng người nhảy lên, ầm ầm hạ xuống đất, mặt đất nhất thời lõm xuống hai cái vết chân sâu hoắm, bốn phía hai cái vết chân đầy vết tích rạn nứt giống như mạng nhện vậy.

- Nhân Tộc, ngươi luôn cho rằng thân thể chính mình mạnh mẽ kinh người, nhưng ngươi biết không? Thân thể Thần Tộc ta mới là thân thể kiêu ngạo nhất, cường đại nhất!

Ba cái đầu của Hiếu Cẩn gầm lên, ba đạo thanh âm nữ tử trọng điệp lại với nhau, cực kỳ quỷ dị. Bên ngoài thân thể nàng lại có từng mảnh từng mảnh lân phiến màu đen từ dưới làn da chui ra, lóe sáng giống như hắc kim vậy, phủ kín toàn thân. Nàng dẫm mạnh hai chân, phóng nhanh về phía Chung Nhạc đang bị khảm nạm trên mặt tường Thần Miếu kia.

- Ở trước mặt ta, thân thể ngươi chỉ là trò cười mà thôi!

Nàng vỗ mạnh xuống một chưởng, Chung Nhạc giơ cánh tay lên ngăn cản. Lại thêm một tiếng ầm vang thật lớn, vách tường Thần Miếu lại bị chấn cho vỡ ra một cái động lớn hình người, toàn thân Chung Nhạc bị một chưởng của nàng đập luôn vào trong Thần Miếu.

- Nhục thể thật mạnh mẽ!

Bên ngoài Thần cảnh, đám Luyện Khí Sĩ Khai Luân Cảnh bọn Lôi Đằng không khỏi sắc mặt kịch biến. Nhục thể của Hiếu Cẩn thật sự quá cường đại rồi, sau khi vận dụng Bí cảnh Vạn Tượng, nhục thể của nàng đã đạt tới trình độ có thể xưng là biến thái. Chung Nhạc tuyệt đối là Luyện Khí Sĩ dùng nhục thể tăng trưởng, nhưng ở trước mặt nàng vậy mà không có một chút cơ hội hoàn thủ nào.

- Âm Dương Luân!

Hiếu Cẩn hét lớn một tiếng, thanh âm vang vọng như sấm. Chỉ thấy Âm Dương Luân sau lưng Nguyên thần chậm rãi chuyển động, ông một tiếng, một đạo lạc ấn đã xuất hiện trong lòng bàn tay và trên mu bàn tay của nàng.

- Ngươi biết cái gì là Âm Dương không?

Hiếu Cẩn cười lạnh, giết thẳng vào trong cái động lớn hình người, chưởng ấn hai tay trở nên cực kỳ cổ quái. Trong lòng bàn tay nàng hiện lên ấn ký một vầng mặt trời, chỗ mu bàn tay lại hiện lên ấn ký một vầng mặt trăng:

- Ta úp tay là sinh, ngửa tay là tử, sinh tử do tâm. Trong lúc ta trở tay, đây chính là diệu dụng của Âm Dương Luân! Âm Dương Ấn!

Bên trong tòa Thần Miếu kia truyền tới một tiếng ầm vang thật lớn, sau đó vách tường ầm ầm đổ sụp, Chung Nhạc bị đánh văng ngược về phía sau. Thân thể hắn liên tục đụng sập mấy bức tường Thần Miếu, cuối cùng mới dừng lại được.

Bên ngoài Thần cảnh, từng tràng kinh hô vang lên. Sắc mặt đám người Tả Tương Sinh, Điền Duyên Tông cực kỳ ngưng trọng, Khâu Cấm Nhi cũng khẽ biến sắc. Khuôn mặt già nua của Phong Sấu Trúc cũng có chút âm tình bất định, trong lòng thầm nghĩ:

- Nghịch khai Bí cảnh Đạo Nhất, cho dù có khai mở toàn bộ năm luân đi chăng nữa, cũng không phải là đối thủ của đám cao thủ Khai Luân Cảnh Thần Tộc sao?

- Ngươi muốn biết uy lực của Bí cảnh Đạo Nhất không?

Hiếu Cẩn bật cười ha hả, đột nhiên phóng người nhảy lên. Năm vầng luân sau lưng Nguyên thần vù vù chuyển động. Từng đạo thanh âm giống như cương thiết vang lên, thanh thúy réo rắt. Toàn thân Hiếu Cẩn phiêu phù giữa không trung, giơ cao cánh tay, hung hăng ấn mạnh xuống địa phương Chung Nhạc vừa rơi xuống. Trong lòng bàn tay của nàng mơ hồ xuất hiện hư ảnh năm đạo quang luân. Năm đạo quang luân lớn lớn nhỏ nhỏ gắn liền với nhau, trọng điệp với nhau. Nàng rõ ràng là mượn dùng lực lượng của Đạo Nhất Luân, chỉnh hợp quy nhất lực lượng của năm đại Bí cảnh.

Đạo chưởng ấn này còn chưa hạ xuống, tòa Thần Miếu phía dưới đã bắt đầu chấn động. Dù sao đây cũng không phải là Thần Miếu Sơn Thần Tộc chân chính, mà chỉ là mượn lực lượng của Bí cảnh Vạn Tượng của Thần Linh biến thành, xa xa không kiên cố bằng Thần Miếu của Sơn Thần Tộc chân chính. Nhưng dù vậy, lực lượng một chưởng này của Hiếu Cẩn cũng cực kỳ khủng bố, uy lực viễn siêu cùng thế hệ. Khiến cho sắc mặt đám cường giả Khai Luân Cảnh bọn Lôi Đằng đồng dạng đã mở ra năm đại Bí cảnh cũng đều kịch biến, hô lớn không xong.

Ầm ầm!

Một ấn này của nàng oanh xuống, miếu điện ầm ầm sụp đổ, đại địa kịch liệt trầm xuống, đột nhiên lõm xuống một cái hố to, đường kính hơn mười trượng, sâu tới hơn một trượng. Nhưng đây chỉ là uy lực đợt thứ nhất. Ngay sau đó, uy lực đợt thứ hai liền bạo phát, lại một tiếng ầm vang thật lớn. Đại địa một lần nữa trầm xuống, lại lõm xuống thêm một trượng, đường kính miệng hố lại mở rộng tới mười tám trượng.

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!

Liên tục năm tiếng nổ vang lên, cái hố một lần khuếch trương lại khuếch trương, một lần lõm xuống lại lõm xuống. Cuối cùng miệng hố mở rộng ra tới đường kính hai mươi sáu, hai mươi bảy trượng, sâu tới hơn bốn trượng. Có thể thấy được lực lượng năm đại Bí cảnh Nguyên thần chất chứa trong một ấn này của nàng rốt cuộc khủng bố tới mức nào. Mặt đất không có nửa mảnh đá vụn bay lên, cũng không có bất kỳ một tia bụi mù nào cả. Toàn bộ đều bị lực lượng một ấn này của nàng ép sát gắt gao trên mặt đất, không thể nào bay lên nổi.

- Chỉ là một đám Nhân Tộc ti tiện, lại dám tranh đấu với Thần Tộc! Không biết tự lượng sức mình!

Hiếu Cẩn cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy, cất bước tiến về phía đáy hố, lạnh nhạt nói:

- Trận chiến này đã kết thúc rồi! Đã tới thời khắc ăn thịt người. Nhục thân ngươi không tệ, bị ta đánh tới như vậy cũng không có bị đánh chết, ăn vào hẳn là rất có khẩu vị!

Nàng vươn tay chụp về phía Chung Nhạc dưới đáy hố, bàn tay vừa mới bắt lấy cần cổ của Chung Nhạc, đột nhiên một bàn tay đã chế trụ cổ tay của nàng. Trong lòng Hiếu Cẩn cả kinh, nhất thời chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khủng bố truyền tới, phốc một tiếng, thân thể bị nhấc lên, đánh văng thẳng ra ngoài.

Thình thịch!

Thân thể của nàng va vào trên một cây cột của một tòa cung điện, mạnh mẽ đụng gãy cây cột thô to mấy người mới có thể ôm hết kia. Ngay sau đó đã thấy một đạo nhân ảnh nhanh như tia chớp xông tới, giơ tay lên, ấn mạnh một chưởng lên trên ngực nàng. Lồng ngực Hiếu Cẩn lõm xuống, bị bàn tay của Chung Nhạc đè mạnh lên trên ngực, hung hăng đẩy về phía sau.

Bành bành bành!

Từng cây từng cây thạch trụ chống đỡ cung điện bị mạnh mẽ đụng gãy, đại điện lắc lắc lư lư, ầm ầm đổ nát, tràng diện vô cùng kinh người.

Tay phải Chung Nhạc vẫn như cũ đè lên lồng ngực Hiếu Cẩn, hai chân phóng như điên, tốc độ phá vỡ bức tường âm thanh, đẩy thân thể Hiếu Cẩn đụng thẳng vào từng tòa Thần Miếu từng tòa Thần Điện. Cánh tay trái của hắn vươn ra, hung hăng chụp lấy cái đầu trung tâm của Hiếu Cẩn.

- Hiếu Cẩn sư tỷ, ta vừa mới tiến vào Khai Luân Cảnh, quả thật không biết cách vận dụng lực lượng Khai Luân Cảnh. Đa tạ chỉ điểm của ngươi! Ngũ Hành Luân, mở! Vạn Tượng Luân, mở! Thần Tài Luân, mở! Âm Dương Luân, mở! Đạo Nhất Luân, mở!

Năm ngón tay trái của hắn rung động, Ngũ Hành Luân ông một cái đã hiện lên trong lòng bàn tay. Ngay sau đó là Vạn Tượng Luân, Thần Tài Luân, Âm Dương Luân, Đạo Nhất Luân. Cuối cùng năm luân hợp nhất, một chưởng đánh thẳng xuống cái đầu trung tâm của Hiếu Cẩn. Ba một tiếng giòn vang, cái đầu này của nàng đã bị một chưởng của hắn đập vào trong lồng ngực, lồng ngực nhất thời nhô lên một cái túi lớn.

Ầm ầm!

Thân thể Hiếu Cẩn bay thẳng xuống dưới, liên tục đụng vỡ hai tòa đại điện, bụi bậm không ngừng lan tỏa, bị chôn vùi dưới một bức tường sụp đổ.

Màn tràng diện này khiến cho rất nhiều Tế ty và Luyện Khí Sĩ bên ngoài Thần cảnh nhìn tới mức trừng mắt cứng lưỡi. Công thủ biến hóa quá nhanh! Trước một khắc, Chung Nhạc vẫn còn bị Hiếu Cẩn mạnh mẽ hành hung. Mà khoảnh khắc này, kẻ bị hành hung lại chính là Hiếu Cẩn. Ai có thể nghĩ tới loại tình huống này?

- Có chút không bình thường a!

Trưởng lão Đại Tế ty của Sơn Thần Tộc nghiêng người về phía Tế ty bên cạnh, nói:

- Theo lý mà nói, Chung Sơn thị vừa mới mở ra năm đại Bí cảnh Nguyên thần, tu vi thực lực không có khả năng quá mạnh, khẳng định không bằng vị cường giả Khai Luân Cảnh chính thống Hiếu Cẩn này. Mà hiện tại Hiếu Cẩn lại bị hắn áp ngược một bậc. Tình huống như vậy, tựa hồ năm đại Bí cảnh của hắn cũng không hề yếu hơn Hiếu Cẩn, trong này có chút vấn đề!

Mấy vị Tế ty bên cạnh cũng nhao nhao gật đầu. So với Hiếu Cẩn, năm đại Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc nhỏ tới mức đáng thương, gần như có thể không đáng kể. Nhưng cổ quái chính là, uy lực mà năm đại Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc chất chứa lại chênh lệch không bao nhiêu so với Hiếu Cẩn. Ánh mắt bọn họ cay độc, các Luyện Khí Sĩ còn lại chỉ có thể nhìn ra Chung Nhạc trong lúc bất chợt chuyển bại thành thắng, chiếm được thượng phong, mà bọn họ lại nhìn thấy càng nhiều hơn một chút.

- Ta biết rồi! Là nghịch khai năm luân!

Đại Tế ty của Quỷ Thần Tộc đột nhiên nói:

- Vạn năm trước, đã từng có Nhân Tộc nghịch khai năm luân, nhất cử tu thành Thần, dẫn theo một đám nô lệ Nhân Tộc giết ra Tây Hoang, chém giết Ma Thần Thiên Tượng Lão Mẫu đang chiếm giữ tại Đại Hoang, sáng lập ra Kiếm Môn. Nhân Tộc này, chính là Môn chủ đời thứ nhất của Kiếm Môn, nô lệ của Tây Hoang ta năm xưa. Tên Chung Sơn thị này, cũng đồng dạng với Môn chủ đời thứ nhất Kiếm Môn, đều là đã nghịch khai năm đại Bí cảnh Nguyên thần. Sau khi nghịch khai, đã đạt được lực lượng siêu phàm thoát tục, cho nên mới có thể áp ngược Hiếu Cẩn một bậc!

Trong lòng mấy vị Đại Tế ty còn lại khẽ động. Quỷ Thần Tộc cực kỳ cổ lão, trong Thần Miếu cất giấu không biết bao nhiêu cổ tịch, đối với những đại sự phát sinh trên Đại lục và hải dương, thậm chí cả hải ngoại đều có ghi chép. Năm xưa, Môn chủ đời thứ nhất Kiếm Môn giết ra Tây Hoang, cũng được tính là một kiện đại sự kinh thiên động địa.

Một vị Tế ty lẩm bẩm:

- Nghịch khai năm đại Bí cảnh Nguyên thần? Thật sự có Luyện Khí Sĩ có thể làm được chuyện này sao? Hơn nữa còn là một tên Nhân Tộc?

- Tên tiểu quỷ Nhân Tộc này, không thể lưu a…

Trong lòng các vị Tế ty, Đại Tế ty lặng yên nói.