Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1803: Bất diệt kêu gọi (2)




Bất quá, giọng nói kia vô cùng đau thương, giống như một khúc táng ca vậy, khiến cho người ta nghe qua tâm linh không khỏi xúc động.

Cỗ thần thức này cực kỳ cổ lão, nhưng lại phảng phất như lạc ấn vĩnh hằng vào trong thiên địa, không thể nào ma diệt được.

- Thần thức cường hoành như vậy, rốt cuộc là do kẻ nào lưu lại?

Hồn Đôn Vũ nghi hoặc lẩm bẩm.

Chung Nhạc không nói lời nào nhanh chóng tiến về phía trước, cách Bất Diệt Thần Thức kia càng lúc càng gần. Linh của Ký Tiết Đế vẫn còn ở trong Hư Không Giới, bị Thiên Mạc vây khốn, không thể nào hạ giới, vậy Bất Diệt Thần Thức ở nơi này là lưu lại từ lúc nào?

Rốt cuộc, bọn họ đã đi tới một mảnh địa phương Đế táng nguy nga.

Trước mặt bọn họ, mộ phần như rừng, trong đám mộ phần tràn ngập một cỗ khí tức bi thương bi phẫn, từng ngọn từng ngọn cao sơn như mộ, mai táng Tàn hồn, Tàn phách, Tàn linh của các vị Đại Đế.

Đây đều là các vị Đại Đế của Phục Hy thị, linh hồn của bọn họ sau khi vỡ nát, đã bị Bất Diệt Thần Thức của Ký Tiết Đế hấp dẫn tới nơi đây, mai táng ở nơi này.

Tân Hỏa nhất thời ngẩn ngơ, lẩm bẩm:

- Đã xảy ra chuyện gì? Những tôn Đế này, sao linh hồn của bọn họ không tiến vào Hư Không Giới? Linh hồn của bọn họ như thế nào đã vỡ nát rồi, đã tử vong rồi…

Chung Nhạc trầm mặc đi giữa từng tòa từng tòa Táng Hồn Trủng. Bất Diệt Thần Thức của Ký Tiết Đế vẫn còn ông minh. Thần thức của hắn quá cường đại rồi, cường đại tới trình độ không thể nào ma diệt.

Ký Tiết Đế nhất định là đã nhận ra cái gì, vì vậy đã lưu lại Bất Diệt Thần Thức của chính mình, kêu gọi Tàn hồn Tàn phách Tàn linh của các vị Đại Đế Phục Hy thị, để cho bọn họ hội tụ lại nơi này, mai táng cùng một chỗ.

- Nhiều tồn tại Đế cấp như vậy, sao lại không tiến vào trong Hư Không Giới, ngược lại linh hồn đã tiêu vong vỡ nát ở nơi này?

Ngay cả Hồn Đôn Vũ cũng đã nhìn ra manh mối, lẩm bẩm:

- Bọn họ cơ hồ là đồng thời chết đi cùng một lúc a…

Thân thể Chung Nhạc không ngừng run rẩy, một hồi lâu sau mới bình tĩnh trở lại, nói:

- Bất Diệt Thần Thức của Ký Tiết Đế lưu lại nơi này, nhất định là có nguyên nhân. Nói không chừng hắn sẽ lưu lại đầu mối!

Bọn họ không ngừng thâm nhập phiến Táng Hồn Trủng này, đi qua từng tòa từng tòa mộ phần các vị Đại Đế của Phục Hy thị. Càng lúc càng thâm nhập vào trong, rốt cuộc đã đi tới địa phương Bất Diệt Thần Thức của Ký Tiết Đế lạc ấn.

Đột nhiên, không gian phía trước bọn họ chợt vù vù vỡ nát. Vô số mảnh vỡ không gian đang gây dựng lại, thời không cổ lão đập mặt mà tới. Đó là một góc quá khứ thể hiện lại một màn Ký Tiết Đế dùng Bất Diệt Thần Thức của chính mình lạc ấn lại, ghi nhận lại một màn quá khứ cực kỳ đồ sộ.

Thiên Đình của Thời đại Địa Kỷ, huy hoàng mà nguy nga. Vô số Thần cung Thần điện trùng điệp, núi cao sừng sững, kéo dài liên miên bất tận.

Vô số Thần Nhân Phục Hy thị tạo lập lên trăm ngàn tòa Tế đàn hoành đại. Mấy ức vạn Phục Hy và Thần Nhân các tộc vờn quanh các tòa Tế đàn. Bọn họ đang tế tự, không phải là tế Thiên, mà là tế Tổ.

Mà ở bên ngoài Thiên Đình, khắp nơi đều là từng chiếc từng chiếc Chiến hạm thật lớn, vô số Thần thành vàng son lộng lẫy, Thần và Ma vô biên vô tận, vô số thân ảnh cường đại tới mức đáng sợ.

Thiên địa đang kịch liệt xao động, các chi đại quân Thần Ma đang chém giết, khoáng đạt mà thảm liệt.

Sau đó, bầu trời nứt ra rồi.

Nứt ra chính là Thương Thiên phía trên Thiên Đình. Thương Thiên đang đổ máu, một đạo vết thương thật lớn đã xé mở Thiên, khiến cho Thiên đổ xuống huyết vũ.

Trong thanh âm tế tự, trên Hư Không Giới, từng tôn từng tôn Đế linh đáng sợ bị thức tỉnh. Hàng trăm hàng ngàn Đế linh nhao nhao hạ giới. Khí tức của bọn họ đã vặn vẹo thời không, một màn tràng diện kia cực kỳ rung động nhân tâm, khiến cho người ta vĩnh viễn cũng không thể quên đi.

Ngay tại thời điểm Hư Không Giới nứt ra, Chung Nhạc nhìn thấy trong Hư Không Giới cũng không yên bình. Có vô số tôn Linh đáng sợ đang chiến đấu trên đó. Đó là trận chiến đấu giữa các Đế linh. Ngoại trừ Đế linh ra, còn có những sinh vật cường hoành khác cũng tham dự vào trong trận chiến này, ngăn cản Đế linh của Thiên Đế Phục Hy thị.

Thân thể Chung Nhạc đại chấn, rốt cuộc cũng biết được một màn trước mắt này là sự tình lúc nào rồi.

Đây là trận đại chiến Thời đại Địa Kỷ bị tiêu diệt kia, là trận đại chiến Phục Hy thị bị bại vong kia.

Hàng trăm hàng ngàn Đế linh Phục Hy thị cùng nhau hạ giới, cơ hồ có thể xoay chuyển chiến cuộc. Mà ở sâu bên trong Hư Không Giới, Đế linh của các Thiên Đế Phục Hy thị cũng đại chiếm thượng phong, thậm chí các Đế linh Thiên Đế khác của Thời đại Hỏa Kỷ cũng đã được lực lượng tế tự cổ lão thức tỉnh, từng cái từng cái lần lượt tỉnh lại, chuẩn bị tham dự vào trận đại tranh đấu này.

Nhưng đúng lúc này, lại một chỗ không trung nứt ra, một tấm màn lớn từ thiên ngoại bay tới, che lại vết thương trên thiên không. Thương Thiên nhất thời không chảy máu nữa. Tấm Thiên Mạc này ngăn cách lực lượng tế tự, khiến cho Đế linh trong Hư Không Giới mất đi lực lượng tế tự, từng cái từng cái lần lượt mất đi lực lượng.

Lại có mấy đạo thân ảnh cổ lão từ thiên ngoại hàng lâm, không ngừng tàn sát Đế linh của Phục Hy thị, chung kết trận chiến tranh này. Đột nhiên, trong Hư Không Giới, một đạo Bất Diệt Thần Thức đã phá vỡ Thiên Mạc, bắn thẳng về phía Luân Hồi Táng Khu của Vũ trụ Cổ lão.

Không gian trước mặt Chung Nhạc một lần nữa vỡ nát, gây dựng lại, khôi phục lại bình thường. Bất Diệt Thần Thức của Ký Tiết Đế vẫn như cũ đang kêu gọi, là đang kêu gọi đám Đế linh đã chiến tử kia.

Chung Nhạc một trận trầm mặc. Bất Diệt Thần Thức của Ký Tiết Đế đột phá sự phong tỏa của Thiên Mạc, xuất hiện trong Luân Hồi Táng Khu. Hắn hẳn là đã dự kiến được Phục Hy thị sẽ bại vong, không đành lòng để hồn phách Đế linh của Phục Hy thị tiêu tán, cho nên mới ở nơi này kêu gọi Tàn hồn Tàn phách của bọn họ.

- Một màn thần thức của Ký Tiết Đế ghi chép lại kia… đã có Đạo Thần tham chiến rồi sao?

Trong lòng hắn có chút mê man. Đạo Thần có thể hạ giới sao?

Nếu Đạo Thần có thể hạ giới, vì sao Hậu Thổ nương nương và Lôi Trạch Thần Long lại không hạ giới, không xuất thủ tương trợ?

Cuộc chiến hủy diệt Thời đại Địa Kỷ, có quá nhiều lịch sử đã bị yên diệt mai táng. Những lịch sử này đã không còn người nào có thể biết được, hoặc là đã bị ẩn giấu tại nơi hẻo lánh nào đó, đang chờ đợi hậu nhân đi phát hiện, hoặc là đã bị tận lực lau đi, không thể nào tìm kiếm chân tướng được nữa.

Đột nhiên, từng tòa từng tòa Táng Hồn Trủng chợt ông minh, đang nhẹ nhàng chấn động.

Thời không trước mặt Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ có một loại cảm giác vặn vẹo hỗn loạn. Bọn họ nhìn thấy đám Táng Hồn Trủng đang biến mất, tựa hồ thời gian đang đảo lưu, đã quay về tới một khắc phiến Táng Hồn Trủng này còn chưa xây dựng kia. Vô số mảnh vỡ linh hồn cảm ứng được Bất Diệt Thần Thức của Ký Tiết Đế, nhao nhao vọt tới, đó là Tàn hồn, Tàn phách và Tàn linh của các vị Đại Đế Phục Hy thị.

Thần thức cuối cùng của bọn họ đang ba động, đã tiếp nhận trận chiến bại này.

- Chúng ta còn có cái gì có thể lưu lại cho hậu đại chúng ta?

Một cỗ Đế hồn già nua dốc hết khả năng tụ tập Tàn hồn, Tàn linh của chính mình, ý thức sau cùng khẽ ba động, tra hỏi.