Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1841: Ám Võng (2)




Lực lượng của hai thân thể hắn được hoàn toàn điều động, phát huy lực lượng tới mức tận cùng, đẩy mạnh về phía tòa môn hộ kia. Chỉ nghe thanh âm răng rắc răng rắc vang lên, tòa môn hộ này từ từ mở ra.

Chung Nhạc cất bước đi vào tòa môn hộ Ám Võng, nhất thời bị một màn xuất hiện trước mắt khiến cho rung động.

Chỉ thấy phía sau cánh cửa là từng đạo từng đạo con đường thông suốt bốn phương, giống như một cái mạng nhện lan tỏa ra bốn phương tám hướng vậy.

Đó là một mảnh Ám Võng xây dựng trên Đại Lục Đạo Luân Hồi của vũ trụ, đi thông tới các nơi trong Vũ trụ Cổ lão, Tinh vực Tử Vi và ba ngàn Lục Đạo Giới.

Những thông đạo này liên thông tới tam giới trong vũ trụ, là vì xây dựng trên cơ sở Địa Ngục Luân Hồi, vì thế cho nên mạng lưới này người ngoài không thể biết được, cũng không thể nhìn thấy được, nên mới được gọi là Ám Võng.

Hơn nữa, những thông đạo này là truyền tống một chiều, chỉ có thể từ nơi này đi tới các nơi trong vũ trụ, không thể từ những địa phương khác truyền tống tới đây.

- Phục Mân Đạo Tôn vậy mà chế tạo một mạng lưới truyền tống khổng lồ như vậy! Đây là lộ tuyến tấn công chuẩn bị cho sau khi Phục Hy thị xuống dốc, có thể Đông Sơn tái khởi, phản công tới các nơi trong Vũ trụ Cổ lão, Tử Vi và ba ngàn Lục Đạo Giới!

Chung Nhạc quan sát Tinh đồ của nơi này, trong lòng cực kỳ kích động. Chỉ thấy Ám Võng trong Tinh đồ đã kéo dài tới từng cái từng cái cứ điểm trong vũ trụ: Thiên Đình trong Tử Vi, Loại Tinh Trạch, Tiên Thiên Đạo Sơn, Hoang vực Thiên Hỏa, Trấn Thiên Quan, Thiên Hà… tất cả các nơi trọng yếu đều có thể đi tới.

Mà trong Vũ trụ Cổ lão, phạm vi bao phủ của xúc tu Ám Võng lại càng cực lớn, kéo dài tới cơ hồ toàn bộ các Tinh hệ quan trọng trong Vũ trụ Cổ lão. Trong ba ngàn Lục Đạo Giới, Ám Võng lại càng bao gồm các vị trí của toàn bộ Thiên Đình của ba ngàn Lục Đạo Giới.

- Hô!

Chung Nhạc phun ra một ngụm trọc khí, sắc mặt ngưng trọng. Hiển nhiên Phục Mân Đạo Tôn đã chuẩn bị con đường cho Phục Hy thị hậu thế từ nơi này đánh ra. Bất quá, hậu thủ này của hắn vẫn luôn chưa được ai phát hiện ra.

Sau khi hắn qua đời, Phục Hy Thần Tộc vẫn còn là Thần Tộc cường đại nhất lúc đó. Chỉ là Đế tử Phục Thương quá mức nhu nhược, đã đánh mất thời cơ phản công tốt nhất. Mà Tộc trưởng đời kế tiếp Phong Thường Dương lại không đạt được Quyền hành Thiên Đế của Phục Mân Đạo Tôn, Quyền bính bị thất lạc, không thể tìm được Tổ Đình. Hơn nữa, thời điểm đó cao thủ Phục Hy Thần Tộc chỉ còn lại một số ít không nhiều, Thời đại Địa Kỷ cũng đã xuống dốc rồi, đã mất đi cơ hội phản công.

- Hiện tại, lực lượng của ta vẫn còn quá nhỏ yếu, không có tiền vốn tranh đoạt vũ trụ càn khôn. Ám Võng do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại, trước mắt vẫn chưa có quá nhiều tác dụng, chỉ có thể dùng để bỏ rơi ba tôn Thần Vương Thái Cổ mà thôi!

Chung Nhạc thở dài một tiếng. Ám Võng này là công cụ dùng để tranh đoạt thiên hạ, là tiền vốn mà Phục Mân Đạo Tôn mong đợi Phục Hy Thần Tộc có thể Đông Sơn tái khởi, phản công Vũ trụ Cổ lão, Tinh vực Tử Vi và ba ngàn Lục Đạo Giới. Muốn sử dụng cái công cụ này, cần dưới trướng có vô số tinh binh lương tướng, lúc này mới có thể sử dụng Ám Võng, cướp đoạt thiên địa chính thống.

Hiện tại Dịch tiên sinh trợ giúp Mục Tiên Thiên tranh đoạt Đế vị, mặc dù có được ức vạn Thần binh Thần tướng, nhưng vẫn còn xa xa không đủ, vẫn chưa thể sử dụng Ám Võng để thôn tính vũ trụ càn khôn.

Chung Nhạc rời khỏi cánh cửa này, quay trở lại bên cạnh đám người Tương Vương, Hồn Đôn Vũ. Lúc này, Tương Vương đã tỉnh lại, mà ba ngàn tôn Đế thi kia cũng mỗi người từ trong ngộ đạo tỉnh lại, nhao nhao trở về trong quan tài, rơi vào trong vực sâu tiếp tục ngủ say, chờ đợi lần tiếp theo bị thức tỉnh.

Chỉ có Hồn Đôn Vũ vẫn còn đang trong lúc ngộ đạo. Chỗ tốt của lần kinh lịch này đối với hắn thật sự quá lớn, hắn cần tiêu hóa một đoạn thời gian rất dài mới có thể biến lần kỳ ngộ này thành nội tình của chính mình.

Tu vi và đạo hạnh của hắn không ngừng đề thăng, một đường tăng mạnh. Chung Nhạc tính toán một chút, đoán chừng lần này sau khi Hồn Đôn Vũ tỉnh lại, sợ rằng sẽ có thể đạt tới Thần Hoàng viên mãn rồi, khoảng cách cảnh giới Tạo Vật Chủ cũng không xa nữa.

Hắn thu hồi đám Hỏa Linh vào trong cơ thể, để bọn họ nghỉ lại trong Bí cảnh Đạo Nhất của chính mình. Trong tòa Tiên Thiên Thánh Địa này tích chứa đại đạo Tiên Thiên Thần Hỏa, vô cùng hữu ích đối với bọn họ.

Mảnh vỡ Thiên Đình của Thời đại Hỏa Kỷ cũng được hắn để vào trong Bí cảnh Đạo Nhất của chính mình, để cho đám Hỏa Linh này sinh hoạt ở trong đó.

- Sợ rằng lần này Vũ sư huynh sẽ ngộ đạo rất lâu a! Nếu đã như vậy, không bằng để cho hắn ở trong Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái của ta ngộ đạo!

Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, lặng yên không tiếng động thu Hồn Đôn Vũ vào trong Bí cảnh Đạo Nhất của chính mình, sau đó trồng Phù Tang Chi ở sau lưng hắn. Mà bản thể Chung Nhạc cũng ngồi xếp bằng xuống, sau đầu các loại quang luân chậm rãi xoay chuyển, biến ảo bất định, Đạo âm chấn động, thể hiện ra các loại đạo diệu, trợ giúp Hồn Đôn Vũ ngộ đạo.

- Tương Vương, chúng ta rời khỏi nơi này a!

Chung Nhạc tế khởi Thiên Dực Cổ Thuyền, mỉm cười nói:

- Ta mang ngươi trở về Tử Vi! Bất quá, trước đó, chúng ta cần phải đi Thang Cốc một chuyến đã!

Trong lòng Tương Vương cả kinh, leo lên Thiên Dực Cổ Thuyền, nói:

- Chúng ta làm sao đối phó đám người Tiên Thiên Tà Đế?

- Không kinh động bọn họ là được!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:

- Không biết ba tôn Thần Vương sẽ chờ ở bên ngoài Tổ Đình tới bao lâu mới biết được ta đã sớm rời khỏi từ lâu rồi?

Thiên Dực Cổ Thuyền từ từ lái vào môn hộ Ám Võng. Tương Vương ngơ ngác nhìn mạng lưới Ám Võng thông suốt bốn phương kia, một hồi lâu sau mới từ từ phun ra một ngụm trọc khí, lắc đầu nói:

- Phục Mân Đạo Tôn chết thật quá sớm rồi!

Chung Nhạc trầm mặc không nói lời nào, điều chỉnh Tinh đồ. Thiên Dực Cổ Thuyền mạnh mẽ chấn động, lái vào trong Ám Võng, tiến vào thế giới Địa Ngục Luân Hồi, chạy thẳng về phía Thang Cốc.

- Trong cơ thể Nhân Tộc rốt cuộc có một thành phàm huyết kia hay không?

Trong lòng hắn lặng yên lẩm bẩm.