Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2258: Vĩnh viễn không chịu thua (1)




Màn hình ảnh kia lạc ấn trong dòng thời gian hồng lưu vẫn đục, lộ ra vô cùng chói mắt.

Trong hình ảnh là một cây Cổ thụ gãy đôi héo rũ, cùng một gã Cự nhân không đầu, hình ảnh vô cùng bi thương.

Ánh mắt của Chung Nhạc phóng ra xa, đã nhìn thấy cách Cự nhân không đầu một quãng không xa là từng cỗ từng cỗ thi thể đã ngã xuống. Một cây kích gãy cắm bên cạnh một cỗ thi thể không đầu. Tay cỗ thi thể kia vẫn còn cầm cây kích gãy, huyết dịch từ trong cơ thể chảy xuống cổ tay, thuận theo cổ tay chảy lên trên cây kích gãy, khiến cho cây kích gãy biến thành một màu huyết hồng sắc.

- Sinh Mệnh Cổ Thụ đã gãy, Đại Tư Mệnh cũng đã chết…

Chung Nhạc dằn xuống sự chấn động trong lòng. Hắn đã nhìn thấy một góc tương lai. Đại Tư Mệnh đã chết! Vị bá chủ đã thống trị vô tận tuế nguyệt của Thời đại Hắc Ám, cỗ sinh mệnh thể đầu tiên trong vũ trụ này, đã chết rồi!

Hắn vẫn không thể cải biến được tương lai của chính mình, đã biến thành một cỗ thi thể không đầu, ngã xuống bên cạnh Sinh Mệnh Cổ Thụ.

Mà Sinh Mệnh Cổ Thụ cũng đã gãy!

Khởi Nguyên Đạo Thần lập tức thôi động đóa hoa sen gào thét lao tới, lái vào dòng hồng lưu thời gian mênh mông vẫn đục, thanh âm mơ hồ vang vọng, mỉm cười nói:

- Bệ hạ, Đại Tư Mệnh nỗ lực nghịch thiên cải mệnh, hết lòng hết sức trù tính bày bố, mưu định sách lược, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh thoát vận mệnh bại vong! Trí tuệ không địch lại thần thông, thần thông không địch lại số mệnh! Bệ hạ, số mệnh của ngươi như thế nào, lẽ nào Bệ hạ không muốn biết sao?

- Khởi Nguyên đạo huynh, Đại Tư Mệnh có chết hay không, liên quan gì tới ta? Chỉ là tương lai, cũng chưa chắc đã không thể thay đổi!

Trụ Quang Thất Đạo Luân Hồi xoay tròn, mang theo Chung Nhạc cắt về phía tương lai vẫn đục, lạnh nhạt nói:

- Nói không chừng Đại Tư Mệnh chính là bị ta giết chết a? Đạo huynh cần gì phải cao hứng như vậy?

Đại Tư Mệnh sẽ chết, quả thật đã mang tới cho hắn trùng kích rất lớn, nhưng vẫn chưa đủ để dao động tinh thần của hắn, đạo tâm của hắn.

Hỗn Độn Liên và Trụ Quang Luân Hồi nhanh chóng xuyên qua trong dòng hồng lưu tương lai vẫn đục. Bọn họ đã không cách nào đặt chân vào tương lai được nữa. Tương lai thật sự quá vẫn đục rồi, thời gian phảng phất như rơi vào trong hỗn loạn, không thể xác định.

Tương lai không thể xác định, tự nhiên không thể từ quá khứ đi tới tương lai, hơn nữa lưu lại tương lai.

Chỉ có tương lai đã xác định mới có thể nghỉ chân dừng lại. Nhưng tương lai đã xác định lại không thể cải biến, khiến cho bọn họ không thể tiến vào tương lai, tham dự vào trong đó. Bởi vì chỉ cần bọn họ tham dự, tương lai liền sẽ phát sinh cải biến. Chỉ cần tương lai phát sinh cải biến, vậy cái tương lai mà bọn họ tiến vào kia liền sẽ không phát sinh, chỉ sẽ là một mảnh vẫn đục, sẽ không tồn tại.

Cho nên, bọn họ chỉ giống như khách qua đường, xuyên toa trong dòng hồng lưu tương lai vẫn đục. Những vẫn đục này, hẳn là tương lai chưa xác định. Mà những hình ảnh thoáng hiện trong vẫn đục, chính là tương lai đã xác định.

Đột nhiên, Chung Nhạc đã đi tới trước một màn hình ảnh tương lai thứ hai. Hắn đã nhìn thấy hình ảnh Càn Đô Thần Vương đang bị Thiên thôn phệ.

Khóe mắt Chung Nhạc khẽ nhảy lên một cái. Càn Đô Thần Vương táng thân trong bụng Thiên?

Hắn hít mạnh một hơi thật dài, ổn định lại tinh thần, tiếp tục tiến về phía trước. Qua không bao lâu sau, hắn lại nhìn thấy một màn hình ảnh tương lai khác. Đó là hình ảnh cái đầu của Táng Linh Thần Vương rơi xuống mặt đất, lăn tròn tới dưới một đôi chân.

Khóe mắt Chung Nhạc khẽ nhảy lên một cái. Hắn cũng đã từng nhìn thấy tương lai, nhưng chưa từng nhìn thấy qua màn hình ảnh này.

Hắn đã sắc phong Táng Linh Thần Vương thành Luân Hồi Vương, phụ trách trông coi Luân Hồi Táng Khu, nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, là một trong ba Đại Thánh địa của khu Luân Hồi thứ bảy. Mà trong tương lai, hắn lại chết rồi.

Sắc mặt Chung Nhạc bất biến, tiếp tục tiến về phía tương lai càng xa xôi hơn. Trong lúc bất chợt, từng màn từng màn hình ảnh đập mặt mà tới, lướt qua bên cạnh Trụ Quang Luân Hồi.

Trụ Quang Luân Hồi đột nhiên đình chỉ xoay tròn, cắt vào dòng thời gian, đi tới trước từng màn từng màn hình ảnh kia.

Chung Nhạc quan sát một màn hình ảnh trong đó. Trong hình ảnh là tình hình Tổ Đình bị công phá, Đạo thân Dịch tiên sinh của hắn bị chém chết, Tổ Đình sụp đổ.

Khóe mắt Chung Nhạc nhảy lên. Trong trận chiến này, đã có vô số Thần Ma ngã xuống, trong đó có không ít khuôn mặt mà hắn quen thuộc.

Khiến cho hắn hãi hùng khiếp vía chính là, trong trận chiến này, hai nàng thê tử của hắn đều chết trận tại Tổ Đình. Kẻ xuất thủ đánh chết Âm Phần Huyên và Hoa Thiến Mân chính là một nhân vật mà hắn hoàn toàn không xa lạ gì. Chính là gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu toàn thân bao phủ trong Thần quang kia.

Bàn tay Chung Nhạc khẽ run rẩy, mạnh mẽ nắm chặt, trấn định lại tâm thần tiếp tục tiến về phía trước.

Hắn nhìn về phía một màn hình ảnh kế tiếp. Trong màn hình ảnh này là một đội ngũ đưa tang. Trước đây hắn đã từng nhìn thấy qua. Chính là Đế quan vận chuyển thi thể chính mình và đội ngũ hộ tống mà hắn từng nhìn thấy qua trong Thiên Hoàng Đế Đạo.

Chi đội ngũ đưa tang kia chính là đang đi tới Tổ Tinh, tiến hành an táng hắn.

Hiện tại hắn lại nhìn thấy một màn này. Chỉ là đưa tới Tổ Tinh an táng không chỉ có Đạo thân Dịch tiên sinh của hắn, còn có hai cỗ quan tài khác nữa, là hai cỗ Phượng quan, chính là quan tài an táng hai vị Đế Hậu nương nương.

Hô!

Chung Nhạc phun ra một ngụm trọc khí, tiến về phía màn hình ảnh kế tiếp. Những hình ảnh này chặt chẽ tương liên với nhau, khoảng cách rất gần, hiển nhiên thời gian phát sinh cách nhau không lâu, hẳn là phát sinh theo một chuỗi.

Màn hình ảnh này là tình hình Lôi Trạch Cổ Thần vẫn lạc. Đó là một trận chém giết vô cùng thảm liệt. Thân ảnh đám người Hắc Bạch Nhị Đế, Tứ Diện Thần và Thiên cũng đều xuất hiện trong hình ảnh. Nhưng kẻ xuất thủ giết chết Lôi Trạch Cổ Thần, vẫn chính là gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia.

Ông!

Trụ Quang Thất Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc đột nhiên bất ổn, nhất thời bị thời gian tương lai bài xích, thân hình cấp tốc vòng quanh về phía hiện tại.

- Định!

Chung Nhạc quát lớn một tiếng, tay niết Tuyên Cổ Bất Động Ấn, định trụ đạo tâm của chính mình. Trụ Quang Thất Đạo Luân Hồi lập tức khôi phục lại bình thường. Hắn mặt không biểu tình, Trụ Quang Thất Đạo Luân Hồi tiếp tục chuyển động, mang theo hắn tiến về phía tương lai.

Một lúc sau, hắn đã nhìn thấy hình ảnh Thánh địa Lôi Trạch và Thánh địa Hoa Tư sụp đổ hủy diệt. Gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia vậy mà cũng tham dự vào trong đó.

Hai tay Chung Nhạc run rẩy, há miệng phun ra mấy ngụm trọc khí. Trong trận chiến này, Hậu Thổ nương nương và Hoa Tư nương nương cũng đã chết trận.

Hắn lại ở trong một màn hình ảnh kế tiếp nhìn thấy một màn khiến cho hắn cơ hồ không thể ổn định được đạo tâm của chính mình. Đó là một phiến chiến trường đổ nát, chính là Thiên Đình!

Thiên Đình bị đánh nát, Phù Tang Thần Thụ đổ rạp, Hỗn Độn Hải khô cạn, Hư Không Giới đổ nát, Bỉ Ngạn Hoa rách nát tả tơi.