Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 64: Chọc phải tổ ong




– Thứ đó… là ma hồn!

Chung Nhạc nhìn xuống thì thấy trong những chiếc quan tài đen kia những ma hồn to lớn bay tới bay lui, xuyên qua quan tài, hữu hình vô chất, đúng là ma hồn mà hắn từng thấy trong khói đen trước đây. Dưới cái hố này có bao nhiêu quan tài thì có từng ấy ma hồn thần ma. Mà Chung Nhạc đếm sơ qua thì nơi đây có chừng hai, ba nghìn chiếc quan tài. Như vậy, số ma hồn nơi đây cũng phải có chừng hai, ba nghìn con.

– Hai ba nghìn thần ma đều chết ở nơi này, lại bị chư thần phong ấn ở đây, rốt cuộc là vì sao? Tại sao trong Kiếm Môn sơn ta lại có một thanh kiếm, vì sao lưỡi kiếm lại cắm vào trong quả tim này? Mà đây là trái tim của ai?

Chung Nhạc có vô số câu hỏi trong đầu, nhưng không sao hiểu nổi:

– Khi ma hồn âm chướng bùng phát, những ma hồn này trong khu vực ngàn dặm xung quanh Kiếm Môn sơn tìm kiếm thứ gì, rốt cuộc là bọn họ tìm cái gì? Chắc chắn không phải là trái tim này, cũng không phải lưỡi kiếm kia. Thứ có thể khiến những vị thần ma này chết rồi, tàn niệm oán niệm hóa thành ma hồn vẫn ráo riết truy tìm không thôi, ắt là vô cùng ghê gớm. Rốt cuộc là thứ gì nhỉ?

Trong đầu hắn nghĩ ra vô vàn suy đoán, chỉ là không suy đoán nào trả lời được cho câu hỏi của hắn.

Tân Hỏa còn buồn bực, còn muốn phát điên hơn Chung Nhạc:

– Ai có thể nói cho ta trong những năm ta say ngủ đã có chuyện gì xảy ra được không? Là ai chôn cất đám thần ma ở nơi đây, tại sao lại có trận đại chiến mà nhiều thần ma tham gia như vậy? Ta đã bỏ lỡ biết bao chuyện hay…

Nơi đây là trung tâm của ma hồn cấm địa, nơi này có những chiếc thi xa vận đầy đám quả cầu thịt, những mạch máu thi thoảng lại nhảy lên cái. Số lượng thi xa rất nhiều, có khi phải tới mấy ngàn cái.

– Mấy ngàn cái thi xa, trên mỗi cỗ thi xa là mười sáu quả cầu thịt, chở mười sáu con thi ma…

Chung Nhạc không khỏi rùng mình một cái. Ngoài những thi xa tuần tra này, hắn còn nhìn thấy sinh vật còn cổ quái hơn, đó là những quả cầu thịt có bộ lông dài chạy khắp không trung. Những quả cầu lông xù này to chừng bốn thước, bộ lông dài tới một trượng có thừa, hệt như xúc tu vùng vẫy trên không trung. Quả cầu thịt đột nhiên mở ra, để lộ tròng mắt cực lớn. Không ngờ bên trong quả cầu thịt này chính là một con mắt.

Chung Nhạc nhìn mà sởn tóc gáy. Đám quái nhãn này lượn qua lượn lại giữa không trùng, mỗi khi mở mắt ra là bắn ra những luồng ánh sáng vào thân kiếm cắm vào quả tim kia, đốt cho thân kiếm cháy đỏ sẫm.

Số lượng quái nhãn rất nhiều, nhưng trước quả tim khổng lồ kia thì hệt như bụi bặm trong không khí, mà Chung Nhạc thì còn chẳng to hơn bụi bặm là bao.

Đám thi xa, thi ma với quái nhãn tuy nhiều, nhưng chưa phải thứ đáng sợ nhất. Thứ đáng sợ nhất chính là những thi cốt cự thú ngồi trên những mạch máu chính kia. Những cự thú này chỉ còn lại bộ xương, nhưng vẫn như còn sống, giám thị hướng đi của đám thi xa, thi thoảng lại ngoác miệng làm động tác gào thét nhưng không có âm thanh.

Những chiếc thi xa chạy nhanh tới bên cạnh cự thú, đột nhiên quả cầu thịt tách ra, nhưng không biến thành thi ma, mà dán lên người cự thú, biến thành cơ bắp, huyết quản cùng máu thịt của cự thú.

Mà đám con mắt giữa không trung bay tới, rơi vào trong hốc mắt tạo nên mắt cho cự thú. Con mắt liếc ngó khắp nơi, quan sát xung quanh. Khi cự thú rung rung thân hình, đám nhục cầu kia lại bóc ra, lăn lên thi xa, mà con mắt cũng vù vù bay ra ngoài, phân tán đi bốn phía.

– Những thi cốt cự thú này là tọa kỵ của thần ma, nay phụ trách canh giữ mộ phần cho bọn họ, nếu để chúng nhìn thấy ta…

Chung Nhạc tim đập thình thịch, khẽ nói:

– Tân Hỏa, nếu đám cự thú này có cơ bắp, có mắt thì thực lực sẽ mạnh như nào?

Tân Hỏa suy tư rồi đáp:

– Luận thực lực, tất nhiên là không bằng môn chủ Kiếm Môn. Nhưng những con cự thú này chính là thú cưỡi của thần ma, mỗi một con đều là ngụy thần thú. Tuy được đám thi ma tạo nên huyết quản cơ bắp, không thể tái hiện thực lực trước đây, nhưng cũng có thể khiến đám cự thú này có thực lực đạt tới trình độ rất khủng bố! Các đời môn chủ Kiếm Môn kiệt sức mà chết quá nửa là do đánh nhau sống chết với đám cự thú này, nên mới chết.

Chung Nhạc áp chế nỗi khiếp sợ trong lòng. Thú cưỡi của thần ma chết, vẫn hoạt động sinh sống bên trong lòng đất dưới Kiếm Môn, thậm chí còn có thực lực mạnh tới mức vậy, làm cho đây như là âm trạch của thần ma, bất kỳ sinh linh nào dám to gan xâm nhập thì sẽ bị chúng nó giết chết.

– Tân Hỏa nói Kiếm Môn ta tọa lạc trên một ngọn núi lửa mà bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào, quả thực không sai. Nếu vùng cấm địa này bùng phát, sợ rằng Kiếm Môn ta, kể cả Đại Hoang, đều bị tiêu diệt.

Tân Hỏa thì thào:

– Nhạc tiểu tử, ta cảm ứng được phương vị nơi phong ấn lơi lỏng rồi, hãy cẩn thận chút, đừng kinh động đám thi xa với quái nhãn, cũng đừng kinh động cự thú với quan tài thần ma, lặng lẽ mà chạy.

Chung Nhạc gật đầu, theo hướng dẫn của Tân Hỏa leo lên bức tường thịt. Lúc này hắn đang hóa thành long tướng nên tốc độ khá nhanh, leo lên tường nhanh như gió, theo một lối khác nhanh chóng bỏ đi.

Trên không trung, những con mắt cực lớn kia bay lượn xung quanh, thi thoảng lại mở mắt chiếu những luồng sáng kì quái để dung luyện thanh kiếm dưới Kiếm Môn sơn.

– Thật kỳ lạ, những ma hồn này có điểm gì đó là lạ, hình như không hề hoàn chỉnh…

Tân Hỏa quan sát bên dưới, dốc sức suy nghĩ. Khi sắp leo tới thông đạo đi tới nơi phong ấn lơi lỏng thì một con mắt to lông xù bay tới, mỉ mắt mở ra, trong đồng tử trong suốt mà khổng lồ kia chiếu rọi bóng hình Chung Nhạc. Quái nhãn ngơ ngác ra một chút, rồi lập tức phát ra tiếng rít chói tai.

Đám quái nhãn trong lòng đất dưới Kiếm Môn sơn lập tức ngừng bay lượn, đồng loạt mở mi mắt quay sang nhìn Chung Nhạc.

– Chạy!

Chung Nhạc sởn tóc gáy, lập tức tăng tốc độ, ngay lập tức long tướng liền chui vào trong thông đạo. Lúc này sau lưng long tướng, không biết bao nhiêu đạo ánh sáng chói lóa đan xen vào nhau bắn tới phía hắn.

Chung Nhạc dốc sức chạy như điên, chỉ thấy những luồng sáng kia bắn tới bức tường thịt phía sau hắn, khiến bức tường thịt bị xuyên thủng, đá bị đốt cho nóng chảy, hóa thành dung nham rớt xuống.

Xèo xèo…

Trên vách đá lập tức xuất hiện không biết bao nhiêu lỗ thủng, như những lỗ nhỏ tí xíu trên quả tim kia, nham thạch ào ào chảy ra.

Nói là lỗ nhỏ đó là đối với không gian dưới lòng đất rộng lớn này, chứ trên thực tế những lỗ thủng bị ánh sáng bắn ra đều to bằng thùng nước. nếu bất cứ một luồng sáng nào mà bắn trúng người Chung Nhạc thì đã bắn xuyên người hắn từ trước ra sau rồi.

Chung Nhạc lao đi như điên theo thông đạo, phía trước xuất hiện những lối rẽ, mà sau lưng thì vô số con mắt lông xù vọt vào thông đạo đuổi theo.

– Tân Hỏa, mau chỉ hướng! Đi như nào?

Tân Hỏa cũng không khỏi khẩn trương, ngọn lửa nhỏ ló đầu ra từ trong ngọn đèn do Toại Hoàng sau lưng Chung Nhạc đang xách, nói:

– Thông đạo thứ ba bên trái!

Chung Nhạc tăng tốc nhảy vào thông đạo thứ ba. Tốc độ hắn càng thêm nhanh, đột phá âm chướng lao đi như điên.

Mà trong thông đạo, những con mắt to đùng với xúc tu bay lượn vọt vào, dọc theo thông đạo vù vù bay tới, bắn ra những luồng ánh sáng.

Cùng lúc đó, trái tim to lớn không gì sánh được trong lòng đất kia rung lên, vô số quả cầu thịt trên thi xa tách ra, hóa thành thi ma nhún chân nhảy vào trong thông đạo.

Thông đạo này rộng lớn vô cùng, đám thi ma bò khắp vách đá xung quanh thông đạo với tốc độ bão táp, không hề thua kém Chung Nhạc chút nào. Chúng nó không tương đương Luyện khí sĩ chỉ luyện thể không luyện khí nên tốc độ vô cùng đáng sợ, dù Chung Nhạc có cố gắng hết sức cũng không thể vùng thoát khỏi chúng nó được.

Đám quái nhãn tốc độ đột nhiên chậm đi rất nhiều, rồi những xúc tu bay múa, bám vào đỉnh đầu thi ma, khiến đám thi ma này trông như mọc thêm những con mắt khổng lồ.

Lại vào lúc này, một con bạch cốt cự thú ngồi trên mạch máu cũng bước chân đuổi theo thông đạo mà Chung Nhạc bỏ chạy kia. Trên bộ xương của con cự thú này phủ kín đồ đằng văn, không ngừng tỏa sáng khiến tốc độ của nó dần nhanh hơn.

Dọc đường bỏ chạy, đám thi ma trên vách tường bốn phía thông đạo không ngừng nhảy xuống, bám vào người bạch cốt cự thú tạo nên cơ bắp máu thịt cho nó. Mà những con mắt lông xù kia thì như đàn kiến chi chít bò theo bộ xương cự thú lên trên, nhanh chóng bò vào trong hốc mắt cự thú, đám con mắt nhét chung một chỗ tạo nên mắt của cự thú.

Con cự thú này phóng đi như điên, đi qua đâu đám thi ma ở đó bám lên xương cốt nó, khiến nó càng lúc cơ bắp càng nhiều, tứ chi dần hoàn chỉnh, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

Lúc này tứ chi bạch cốt cự thú đã hoàn toàn được cơ bắp bao phủ, nó đột ngột phát lực, một tiếng ầm vang lên, nó đã phá tan âm chướng, nhanh chóng tiếp cận Chung Nhạc.

– Nhạc tiểu tử, nhanh hơn nữa! Phải nhanh hơn nữa!

Tân Hỏa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thông đạo rung lắc dữ dội, hiển nhiên có một con quái vật to lớn không thể tưởng tượng nổi đang đuổi theo phía sau, khiến đám thi ma bám trên vách tường không ngừng rơi xuống đất, đứng không vững nổi, lòng biết không ổn vội nói:

– Tới kìa!

Thân hình bạch cốt cự thú xuất hiện, ầm một tiếng đánh vào vách tường thịt, chèn chết vô số thi ma, chân hạ xuống khiến đám thi ma bị đánh rơi bị đạp thành thịt nát. Mà không ngừng có thi ma từ vách tường nhảy xuống, lao vào bám lên xương cốt cự thú tạo nên cơ bắp khác cho nó.

Chung Nhạc không dám quay đầu lại, vội vàng phóng đi như điên, chân sinh ra lôi đình, lôi quang bùng nổ khiến tốc độ của hắn không ngừng nhanh hơn. Gió từ đằng trước đập vào mặt, vào long lân quanh thân hắn phát ra những tiếng như kim loại va vào nhau. Thậm chí long lân ma sát với không khí còn phát ra tia lửa.

Tốc độ của hắn đã tăng tới cực hạn, không thể tăng thêm được nữa. Mà sau lưng hắn, con cự thú kia đuổi sát theo. Từng con quái nhãn trong hốc mắt phát sáng, ánh sáng tụ tập lại tạo nên cột sáng hủy diệt phóng tới phía Chung Nhạc.

– Chuyển hướng! Thứ nhất bên phải!

Tân Hỏa kêu lên.

Chung Nhạc tứ chi phát lực, uốn gối bắn ra, như lưỡi dao gãy bay đi khắp nơi, rồi lập tức chuyển hướng nhảy vào lối đi thứ nhất phía bên phải.

Sau lưng hắn, cột sáng hủy diệt kia nấu chảy đất đá thành dung nham, hơi nóng bốc lên châm cháy không khí, hóa thành biển lửa hừng hực đuổi theo sau lưng hắn. Thông đạo rung chuyển dữ dội, con cự thú xông qua biển lửa hừng hực, há mồm rống lên, nhưng không tạo nên bất cứ âm thanh nào, bởi thi ma chưa tạo nên cơ trong cổ họng cho nó nên không thể phát ra tiếng được.

Lúc này trong một con mắt khác của cự thú lại sinh ra ánh sáng, những con quái nhãn ngưng tụ ánh sáng, chuẩn bị bắn ra.

<